Mèo Trắng Omega Cùng Hắc Báo Alpha

Chương 35

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chentranho

Hậu quả của việc uống quá nhiều là đau đầu vào ngày hôm sau.

Trong đại hội thể thao chỉ cần tập hợp điểm danh xong là có thể giải tán.

Sau khi giải tán, Giang Sơ Tinh xoa xoa thái dương hơi trướng, vừa định đi tới phòng học liền bị Lão Hứa gọi lại.

Giang Sơ Tinh đi theo lão Hứa vào văn phòng.

“Ngồi đi.” Lão Hứa kéo ghế dựa cho anh.

Không vòng vo tam quốc, vào thẳng chủ đề: “Vòng chung kết thể thao lần này được giải rồi. Thầy kiến nghị em nên tham gia, nhưng thầy nghe Tiêu Thời nói em không muốn? “

Giang Sơ Tinh gật đầu: “Em muốn đưa suất này cho Tiêu Thời. Sắp đến kỳ thi giữa kỳ rồi, em vẫn muốn dành nhiều thời gian hơn cho việc học. “

Lão Hứa đã xem trận thi đấu ngày hôm qua, cảm thấy đáng tiếc: “Em nghĩ kỹ chưa?”

“Dạ.” Giang Sơ Tinh nói: “Đã nghĩ kỹ.”

“Được.” Lão Hứa cũng không cố ép: “Thầy tôn trọng lựa chọn của em, thầy sẽ trao đổi với hiệu trưởng sau. “

“Cám ơn thầy.”

Lão Hứa: “Vậy em về trước đi.”

Khi Giang Sơ Tinh ra khỏi văn phòng còn thoáng nhìn thấy bể cá trong cái xô ở cửa, có hai con cá nhỏ màu đỏ đang bơi lội bên trong.

Nhìn chằm chằm chúng nó đến ba bốn giây.

Giang Sơ Tinh cảm thấy có chút gì đó rất quen thuộc, mơ hồ nhớ ra điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thiếu chút cảm giác.

Anh đưa tay lên chạm vào môi, từ lúc ngủ dậy vẫn luôn cảm thấy có mùi bạc hà thoang thoảng.

Sau đại hội thể thao buổi chiều, Lão Hứa bước vào lớp học đọc các giải thưởng giành được trong cuộc thi thể thao này cho tất cả mọi người.

Tất cả các học sinh trong lớp 13 đều vung tay hò hét.

Lão Hứa để bọn họ cao hứng vài phút, sau đó mới chậm rì rì kéo đến chuyện chính.

“Đại hội thể thao cũng xong rồi, các em mau thu hồi tinh thần lại đi. Kì thi giữa kì vào đầu tháng sau, mong mấy đứa nắm chặt thời gian. ” Ánh mắt của Lão Hứa đảo quanh trong lớp:” Lớp 13 của chúng ta bây giờ muốn vừa học hành vừa thể thao đều phải nắm chắc trong tay. Tháng trước, lớp chúng ta đã tiến một bậc, lần này phải quyết tâm chiến đấu lên thêm hai bậc nữa! “

Cả lớp thở dài ngay lập tức, kỳ thi này chỉ đơn giản là một tin xấu đối với họ.

Lão Hứa dường như sớm đã đoán được họ sẽ như thế, liền tung ra biện pháp dự phòng: “Nếu 15 người có thể đậu môn toán lần này, thầy sẽ mời mấy đứa đi xem phim thế nào? “

Ngay sau khi những lời này được nói ra, cả lớp còn cổ vũ to hơn trước.

Cố An ở hàng ghế sau cũng không thể nằm dài ra được nữa, vỗ bàn đứng dậy nói: “Là chính thầy nói đó nha. Lớp nhiều người như vậy, tổng lại không nhỏ đâu!”

“Là thầy nói,” Hứa Hằng liếc nhìn hắn một cái: “Nếu như em thực sự có bản lĩnh để thầy bỏ ra số tiền này, thì thi cho thầy xem đi!”

“Các đồng chí!” Cố An nói ngay: “Chúng ta nhất định phải thắng môn toán lần này!”.

Ngay cả khi hắn điên, điều cốt yếu là vẫn luôn có một đám bạn không ngại ồn ào bên cạnh hắn.

Tiêu Thời cũng đứng lên: “Nếu không hiểu gì thì cứ hỏi Sơ Tinh ca có phải không?”

Giang Sơ Tinh đột nhiên không kịp phòng ngừa bị điểm danh, gần như chưa kịp phản ứng.

Câu hỏi lớn đến mức tất cả học sinh trong lớp đều nghe thấy, không khỏi nhìn về phía Giang Sơ Tinh …

Bị nhiều ánh mắt như vậy như thiêu đốt nhìn chằm chằm, Giang Sơ Tinh thực sự khó có thể từ chối, gật gật đầu: “Nếu không hiểu có thể hỏi tôi.”

Nhắc đến kỳ thi, Giang Sơ Tinh mới nhớ ra anh đã không phụ đạo cho Hạ Hoài một thời gian rồi.

Anh liếc nhìn nam sinh đang đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, dùng khuỷu tay lay cậu một cái.

Nam sinh vẫn chưa ngủ, từ trong khuỷu tay ngẩng đầu nhìn anh.

Giang Sơ Tinh thấp giọng dò hỏi: “Tối nay em có rảnh không?”

Hạ Hoài như hiểu được ý của anh, một tay chống đầu, nhàn nhạt nói: “Sao vậy, lại muốn giúp em phụ đạo à?”

“Ừ.” Sau khi Giang Sơ Tinh uống thuốc giải rượu mà Hạ Hoài đưa, cơn đau đầu của anh đã đỡ hơn rất nhiều, hiện tại đầu cũng không còn đau nữa.

“Sau khi tan học, chúng ta đến thư viện, hai ngày cuối tuần này giúp em phụ đạo một chút.”

Giang Sơ Tinh sợ cậu không đồng ý, nói thêm: “Nếu không, dì Lâm có hỏi anh cũng không biết giải thích thế nào.”

Hạ Hoài hướng về phía anh cúi xuống, cánh tay mình chạm cánh tay anh, khóe miệng hơi nhếch lên: “Nếu em không chịu đi thì sao?”

Giang Sơ Tinh ngửi được cái mùi tin tức tố thoang thoảng kia, lười biếng cười: “Nếu em có thể phát huy một nửa thực lực của em như bình thường, thì có thể không cần đi.”

“Thật đáng tiếc, em không có thực lực.” Hạ Hoài vờ không hiểu anh nói gì, hạ giọng nói: “Nếu không có ca ca giúp đỡ, có lẽ em lại đếm ngược lên mất thôi.”

Giang Sơ Tinh nhìn cậu, vỗ vỗ cánh tay cậu một cái: “Em dám làm bài kiểm tra đếm ngược lên nữa xem.”

Hạ Hoài không tự chủ được bật cười khi nhìn thấy bộ dạng vì mình mà khó chịu của anh, trong mắt hiện lên một chút thỏa mãn.

“Em không dám, đành nhờ anh trai phải để mắt đến em suốt thôi.”

Sau giờ học, cả hai đến cửa sau của trường, đây là thư viện được xây dựng với sự hỗ trợ của chính phủ, cơ sở vật chất rất đầy đủ.

Ngoài thư viện có một khoảng sân nhỏ trồng rất nhiều hoa hồng nguyệt quý, bây giờ đang là mùa hoa nở, hương hoa phả vào mặt bất kỳ ai ngay khi vừa bước vào.

( Hồng Trung Hoa, hồng Trung Quốc, hường Trung Quốc, tường vi Trung Hoa, nguyệt quý hoa (: Rosa chinensis) là một loại cây có hoa thuộc, loài bản địa của một số tỉnh miền Trung như, Quý Châu, Hồ Bắc và Tứ Xuyên.)

Khi Giang Sơ Tinh và Hạ hoài vào thư viện, không gian ở tầng một đã hết chỗ, vì vậy họ phải lên tầng hai.

Hầu hết trên tầng 2 là bàn đôi. Không ít học sinh lên chỗ này một bên học tập, một bên nói chuyện yêu đương.

Có một đoạn thời gian, nơi này còn được mệnh danh là “thánh địa hẹn hò của các cặp đôi” vì không khí của thư viện thực sự rất ái muội.

Giang Sơ Tinh tìm một vị trí trong góc, treo túi lên lưng ghế.

Khi nhìn lại, anh mới thấy vị trí của họ cách mấy cặp đôi kia không xa, những cái chạm nhẹ thì thầm thật sự rất mờ ám, đột nhiên cảm khái một tiếng: “Học sinh thời nay yêu đương nhiều thật.”

Hạ Hoài ngẩng đầu khi nghe được lời này, ẩn ý nhìn anh: “Sao, ca ca cũng muốn yêu đương?”

“Không có.” Giang Sơ Tinh buột miệng thốt ra, thật ra anh trên phương diện tình cảm không có nhiều cảm xúc khao khát, ngược lại còn có chút phản kháng. Chuyện này có thể liên quan đến gia đình đơn thân của anh, hoặc cũng có thể liên quan đến cha anh …

Giang Sơ Tinh không muốn nói về chủ đề này nên tránh sang một bên: “Được rồi, lấy sách bài tập toán của em ra đây.”

Sau khi bắt đầu tiến vào trạng thái học tập, Giang Sơ Tinh thật sự cảm thấy Hạ Hoài đặc biệt có khả năng giả bộ, hoặc là thật sự đã trở lại thời gian trước khi hết giận nhau, cái ý trước càng có khả năng hơn.

Hạ Hoài viết một định lý nhị thức giữa chừng, lấy bút chọc vào Giang Sơ Tinh: “Làm như vậy đúng không?”

Giang Sơ Tinh liếc nhìn câu hỏi, sau đó nâng mắt nhìn chằm chằm Hạ Hoài.

Ba giây sau, thở dài một tiếng, anh vươn tay cầm lấy vở nháp của Hạ Hoài, một lần nữa tính toán lại cho cậu.

Hạ Hoài nhìn thấy biểu cảm dù bất lực nhưng vẫn kiên nhẫn giảng lại cho cậu nghe của anh, khóe môi không khỏi nhếch lên, trong mắt nhuộm ý cười.

“Đến đây, anh giảng lại lần nữa.” Giang Sơ Tinh dựa qua, kiên nhẫn lại nghiêm túc: “Tìm hệ số lớn nhất và số hạng lớn nhất, trước tiên giải cái này…”

Hạ Hoài không đọc câu hỏi, ánh mắt chỉ dừng trên mặt Giang Sơ Tinh.

Làn gió mùa thu thổi tung rèm cửa, tóc Giang Sơ Tinh bay bay theo gió, hai mí mắt hơi khép lại kéo ngang rất xinh đẹp, lông mi màu nâu nhạt khẽ run lên, đôi môi lên xuống lúc đóng lúc mở.

Đôi môi của Giang Sơ Tinh rất đẹp, chiếc lưỡi nhỏ đỏ mọng vô tình liếm môi dưới, ẩm ướt bóng loáng.

Hình ảnh này khiến Hạ Hoài nhớ lại lần chạm môi với anh trong phòng tắm, nhẹ nhàng cắn sẽ hồng, còn có hương thơm tin tức tố ngọt ngào.

“Em hiểu chưa?” Giang Sơ Tinh ngẩng đầu nhìn Hạ Hoài sau khi giảng xong.

Hạ Hoài bắt gặp ánh mắt của anh, đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt hoa đào ẩn sâu bên trong, vốn là dáng vẻ bạc tình, nhưng lúc này trong mắt lại có chút dịu dàng ôn nhu.

“Có thể giảng lại một lần nữa không?”

Giang Sơ Tinh: “………”

Anh giơ tay búng vào trán của cậu: “Em chơi anh đúng không?”

Hạ Hoài cười.

“Em có thể nghỉ ngơi mười phút. Có vẻ trạng thái của em không được tốt lắm.” Giang Sơ Tinh ngồi thẳng lại, liếm liếm đôi môi khô khốc: “Thật không biết lúc xuất thần em suy nghĩ cái gì.”

Ánh mắt Hạ Hoài dừng trên môi Giang Sơ Tinh, đôi mắt dài hơi nheo lại: “Suy nghĩ về mùi vị.”

“Mùi vị gì?” Giang Sơ Tinh bị lời nói của cậu làm cho không hiểu đầu cua tai nheo gì.

“Không có gì.” Hạ Hoài thu lại ánh mắt, đứng dậy đi tới giá sách, “Em đi đọc sách, mười phút nữa sẽ trở lại.”

Giang Sơ Tinh làm xong một tờ bài thi rồi mà vẫn chưa thấy Hạ Hoài trở về, anh kiểm tra thời gian, mười lăm phút đã trôi qua.

Hhướng mắt đến giá sách bên kia ngó xem, nhưng không thấy Hạ Hoài liền đứng dậy đi tìm.

Tim hết cả một dãy sách, mới thấy được Hạ Hoài ở dãy cuối cùng.

Giang Sơ Tinh thấy cậu đứng bất động trước giá sách, nghi ngờ hỏi: “Em làm gì ở đây?”

Hạ Hoài quay đầu lại khi nghe thấy tiếng nói, bước tới che miệng anh, thuận thế ép vào ven tường.

Giang Sơ Tinh không kịp phòng ngừa đã bị Hạ Hoài kéo vào trong vòng tay, lùi về phía sau mấy bước, trọng tâm lệch đi, mắt thấy sắp ngã xuống, thiếu niên phía sau duỗi tay che chở lấy eo anh, hai người bọn họ trực tiếp ngồi trên mặt đất.

Giang Sơ Tinh ngồi trên đùi Hạ Hoài, hai người hoàn toàn dán với nhau thành một khối.

Đột nhiên, nghe thấy âm thanh nói chuyện từ kệ sách cách vách truyền đến.

“Tiếng gì vậy?” Một nam sinh khàn khàn giọng hỏi.

“Đừng lo lắng.” Giọng của một nam sinh khác càng thêm khàn khàn.

“Anh đừng cởi quần áo của em, ở đây có camera.”

“Không sao, anh đã hỏi thăm, hỏng rồi.”

“Vậy nếu ai đó đi qua thì sao?”

“Sẽ không, thường sẽ không có ai đi qua giá sách ở đây.”

“Anh cắn nhẹ một chút, đỏ hết cả lên rồi.”

Sau đó, Giang Sơ Tinh nghe thấy tiếng sột soạt và tiếng nước khi hôn.

Anh kinh ngạc mở to mắt.

Cảm giác được thân thể anh căng cứng, Hạ Hoài vòng ngón tay ôm lấy eo Giang Sơ Tinh, cúi người đặt cằm lên vai anh, cười nhẹ hỏi: “Anh khẩn trương cái gì?”

Hơi nóng mà cậu thở ra phun vào tai Giang sơ Tinh, ngứa ngáy khó chịu.

Nghe được tiếng vang cách vách, chóp tai Giang Sơ Tinh hơi đỏ lên, có chút xấu hổ, có chút khó tin: “Em nói xem, bọn họ làm sao dám làm thế ở một chỗ như thế này? Bọn họ nghĩ như nào không biết?”

Cằm Hạ Hoài vuốt ve đầu vai của Giang Sơ Tinh, tin tức tố nhàn nhạt quanh quẩn ở chóp mũi.

Hạ giọng cười đáp: “Có thể là vì tìm kích thích.”

“…” Giang Sơ Tinh quay đầu nhìn thiếu niên trên vai, nhỏ giọng giễu cợt: “Vậy em ở chỗ này làm gì? Cũng là vì tìm kích thích?”

“Em ở chỗ này,” Hạ Hoài nhìn thấy vẻ trêu chọc trên mặt anh, chậm rãi kéo khóe môi: “Có lẽ là để kích thích bọn họ.”

Giang Sơ Tinh: “…………”

Giang Sơ Tinh yên lặng vỗ vỗ cái tay trên eo, đứng dậy chạy về vị trí của mình.

Hạ Hoài thấy anh như chạy chối chết, không khỏi hơi hơi cong mắt nhấc gót chân theo sau.

Gần bốn mươi phút sau, Giang Sơ Tinh nhìn thấy hai nam sinh trung học bước ra từ dãy sách dày nhất.

Họ đều rất đẹp trai, vẻ ngoài thỏa mãn và khuôn mặt ửng hồng.

Khi hai người đi qua vị trí của anh, thậm chí còn mang theo mùi vị tin tức tố còn sót lại trên cơ thể.

Hạ Hoài thấy vẻ mặt không nói nên lời có chút xấu hổ của anh, khóe môi hơi nhếch lên, cậu đột nhiên nghiêng người qua: “Ca ca, chẳng lẽ anh cũng muốn đi tìm kích thích sao?”

Cả tai Giang Sơ Tinh đều đỏ hết cả lên, liếc nhìn cậu một cái, cầm sách gõ vào đầu cậu: “Kích thích? Em đừng có học hư, cảnh cáo em đấy, đừng làm mấy chuyện đáng xấu hổ ở nơi công cộng như thế này.”

Hạ Hoài cười khẽ nhìn chằm chằm lỗ tai anh: “Ca ca nói cho em biết đi, loại chuyện đáng xấu hổ là cái gì?”

Giang Sơ Tinh: “………”

Một khi Giang Sơ Tinh ở trong trạng thái học tập rồi thì cảnh giới đó thật sự khá là đáng sợ. Giữa chừng hai người chỉ đi mua chút thức ăn nhanh rồi lại quay về học tiếp.

Giang Sơ Tinh nhìn màn hình điện thoại: “Hạ Hoài, em học xong tiếng Anh chưa?”

Không ai đáp lại.

“Hạ Hoài?” Khi Giang Sơ Tinh nhìn lên thì phát hiện người con trai đối diện đang nằm ngủ trên bàn. Lông mi của nam sinh bị che mất. Nếp gấp trên mi mắt của Hạ Hoài đều như lung linh ánh sáng, lông mi lúc nhỏ cũng không cong, cho nên bây giờ khi nhìn vào cả người đều có chút bạc tình, là loại cảm giác khó hiểu và khó gần.

Giang Sơ Tinh nhìn khuôn mặt say ngủ của cậu, vươn tay khẽ chạm vào lông mi của cậu: “Thật đúng là, ở đâu cũng có thể ngủ.”

Hạ Hoài đột nhiên mở mắt ra.

Giang Sơ Tinh bắt gặp đôi con ngươi đen nhánh đó, sửng sốt rút ​​tay về: “Muộn rồi. Thu dọn đồ đạc rồi về thôi.”

Trong giọng của Hạ Hoài có chút buồn ngủ và khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”

“Bây giờ là chín rưỡi rồi.”

Giang Sơ Tinh thu dọn đồ đạc xong, vừa đứng dậy thì một cô gái đã vội vàng bước tới, hai người không cẩn thận đụng vào nhau.

Sách và tài liệu của cô gái rơi vãi khắp sàn.

“Xin lỗi.” Giang Sơ Tinh vội vã xin lỗi rồi quỳ xuống giúp cô gái thu dọn đồ đạc.

Giọng nói của nữ sinh có chút kiềm nén: “Không sao đâu, là tôi quá sốt ruột, rất xin lỗi.”

Cô gái vừa mở miệng, một mùi tin tức tố ngọt ngào liền tràn ra, giống như mùi hoa hồng, nồng độ đã đạt đến mức phải phun thuốc ngăn cản.

Giang Sơ Tinh nhìn lên, chỉ thấy cô gái mặc một chiếc váy rất dày, mang theo mũ cùng khẩu trang, khuôn mặt phi thường hồng nhuận.

“Cậu …” Sắp động dục sao?

Giang Sơ Tinh chưa kịp nói gì, cô gái đã cầm lấy sách trên tay anh, nhanh chóng nói lời cảm ơn rồi nhanh chóng xuống lầu.

Cô gái chạy rất nhanh, chiếc đuôi phía sau của cô vô tình lộ ra.

Không thấy rõ là thuộc loài nào.

Đột nhiên, Giang Sơ Tinh cảm thấy tuyến thể của mình bắt đầu nóng lên, đốt sống đuôi hơi đau, từ phía sau hiện ra một cái đuôi trắng, trên đỉnh đầu cũng lộ ra đôi tai mèo.

Cổ một trận co rút, cái loại cảm giác như bị điện giật này nháy mắt lan đến khắp người.

Cả người vô lực, mềm nhũn, bất giác ngã về phía sau, Hạ Hoài nhanh tay lẹ mắt đem anh kéo vào trong lồng ngực.

Tuyến thể Omega trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt Hạ Hoài, từng sợi tơ tin tức tố nhè nhẹ giống như cành hoa leo lên người cậu.

Hạ Hoài nhận ra tình cảnh hiện tại của anh liền ôm sát lấy eo anh: “Anh, thuốc ức chế của anh ở đâu?”

Giang Sơ Tinh yếu ớt vô lực nói: “Cặp sách.”

Hạ Hoài vội vàng lấy cặp sách của anh tìm tìm bên trong: “Không có.”

Giang Sơ Tinh tựa vào cánh tay Hạ Hoài: “… Hình như không phải cái cặp này, cái cặp kia ở nhà.”

“…”

Dưới lầu truyền đến tiếng nói chuyện, theo sau là tiếng bước chân lên lầu.

Hạ Hoài liếc nhìn tình hình hiện tại của Giang Sơ Tinh, không hiểu sao lại nảy sinh ham muốn độc chiếm trong lòng, thực sự không muốn để Giang Sơ Tinh lộ diện trước mặt người khác.

Cậu trực tiếp ôm người bế qua một bên, cầm lấy túi xách của họ, đi tới giá sách nơi hôm nay đôi tình nhân kia hôn nhau.

Giang Sơ Tinh ngửi thấy tin tức tố Alpha, là một mùi vừa yên tâm vừa sạch sẽ, cầm lòng không đậu muốn dựa vào càng gần, anh thật sự cũng đã làm như vậy, dùng tai mèo cọ xát vào vành tai Hạ Hoài.

Nghe thấy tiếng bước chân chạm đến tầng của họ, Hạ Hoài ôm chặt người không an phận trong tay.

Giang Sơ Tinh ở bên tai cậu nỉ non cái gì đó, sợ bị phát hiện, Hạ Hoài trực tiếp dùng tay che lại miệng anh.

Dì trông thư viện gọi một tiếng: “Có ai ở đây không?”

Đáp lại bà chỉ có tiếng vang vọng lại.

Giang Sơ Tinh nhìn Hạ Hoài với đôi mắt đỏ hoe, ngửi thấy mùi tin tức tố Alpha đang vờn quanh mình, lý trí một chút một chút bắt đầu xói mòn.

Vươn đầu lưỡi, ở trong lòng bàn tay Hạ Hoài liếm liếm.

Hạ Hoài kinh ngạc trừng mắt, lòng bàn tay vừa ngứa vừa ướt, tin tức tố chiếm hữu Omega trong cơ thể sắp ức chế không được.

Dì trông coi thư viện qua camera kiểm tra thấy không có ai liền tắt hết đèn.

Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa, Hạ Hoài buông tay.

“Ca ca, anh làm cái gì vậy?” Trong bóng tối, giọng nói của Hạ Hoài như cắn răng bật ra: “Anh có biết…”

Cậu còn chưa kịp nói xong, người trong tay liền nghiêng người trực tiếp cắn một cái lên cằm cậu, tiếp theo dùng răng mèo ngậm lấy yết hầu Hạ Hoài.

Vừa giống khẩn cầu lại giống uy hiếp: “A Hoài, muốn tin tức tố của em.”

Hạ Hoài sửng sốt.

Ngay lập tức, đưa tay ôm sau đầu anh, cánh tay tự nhiên hiện ra một vòng tròn họa tiết da báo đen độc đáo.

“Anh à,” Cổ họng Hạ Hoài có chút khô khốc, cậu đưa tay ra không nhẹ không nặng xoa xoa tuyến thể của anh, “Buông ra, em liền cho anh.”

Giang Sơ Tinh từ từ thả lỏng miệng, gục đầu lên vai Hạ Hoài, thanh âm có chút ủy khuất: “Cái đuôi đau, lưng đau, thật khó chịu!”

Hạ Hoài lộ ra lỗ tai cùng đuôi báo, đong đưa móc lấy cái đuôi của Giang Sơ Tinh, đưa tay an ủi lưng anh: “Còn bây giờ thì sao?”

Cái đuôi Giang Sơ Tinh vẫn đau đến co quắp, dưới tình huống này, anh biết mình không nên cầu khẩn Hạ Hoài, huống chi là làm ra động tác thân mật như vậy.

Là một người anh trai, anh ấy không thể.

Nhưng thật sự nhịn không được, Giang Sơ Tinh lấy lòng mà ở trên đùi Hạ Hoài cọ cọ hai cái: “… vẫn không thoải mái.”

Hạ Hoài nhận ra rằng cô gái vừa rồi có thể đang trong kỳ giao phối nên mới khiến một người thuần huyết như Giang Sơ Tinh phản ứng lớn như vậy, có lẽ cô gái đó cũng là họ nhà mèo.

Bây giờ không có thuốc ức chế, chỉ có một cách.

Vừa giải phóng tin tức tố, vừa một bên vân vê tai mèo của anh, thấp giọng dò hỏi: “Ca ca, muốn em giúp anh thế nào, hửm?”

Tai là điểm yếu chết người nhất của Giang Sơ Tinh lúc này, bị nhẹ nhàng nhéo một cái như thế dường như có thể chạm đến nơi nhạy cảm nhất của anh.

Cái đuôi của Giang Sơ Tinh co rút một hồi không chịu nổi, nắm chặt lấy đồng phục học sinh của Hạ Hoài.

Cảm nhận được phản ứng của anh, Hạ Hoài híp mắt lại, duỗi tay điểm điểm vào vị trí sau gáy anh: “Ca ca, anh nói cho em biết phải giúp anh như thế nào, anh nói em liền giúp anh.”

Tin tức tố của Alpha chậm rãi bao vây lấy anh, leo lên da anh, cảm giác như u hồn biển sâu mát lạnh.

Lúc này, Giang Sơ Tinh dường như nhận thức rõ ràng rằng mình đang đối mặt với một Alpha sắp trưởng thành, đó là một Alpha rất hợp với anh.

Lần trước bị đánh dấu ý thức anh còn mơ mơ hồ hồ thì hôm nay lại có chút tỉnh táo hơn.

“Đánh dấu của em là dành cho một người đặc biệt, cho nên không thể tùy tiện trao cho ai hết.” Giang Sơ Tinh đỏ mặt, câu nói này như một lời nhắc nhở bản thân, cũng như cảnh cáo anh không nên vượt quá ranh giới.

“Quên đi, trở về thôi, anh có thể nhịn…”

Hạ Hoài sững sờ, tựa hồ không ngờ anh lại nói như vậy, nhướng mày: “Anh chắc chắn?”

Giang Sơ Tinh nghiến răng, trên cổ lộ ra gân xanh.

Anh ngẩng đầu: “… Ừ, về thôi, anh chịu được.”

Hạ Hoài nghĩ anh sẽ thỏa hiệp, nhưng cậu quên mất rằng Giang Sơ Tinh không phải là người dễ dàng thỏa hiệp.

Hạ Hoài tiết ra tin tức tố xoa dịu của Alpha giúp anh bớt khó chịu.

Vòng tay ôm lấy eo anh thật chặt, thâm tình nhìn anh: “Nhưng em chịu không nổi.”

Giang Sơ Tinh là một con mèo, loài có tầm nhìn tuyệt vời trong bóng tối.

Anh thấy rõ thần sắc trong ánh mắt của Hạ hoài, không khỏi ngẩn người: “… Cái gì không chịu nổi? Tới kỳ động dục cũng không phải em.””

Anh tách khỏi tay Hạ Hoài muốn đứng dậy, còn chưa kịp ly khai thì Hạ Hoài đã kéo anh lại, trực tiếp ôm lấy anh.

“Anh ơi, anh giúp em với, cũng không phải chưa từng, sao lần này ở đây lại không được?”

Giang Sơ Tinh sững sờ, lần đó anh ấy cũng nói như vậy trong phòng tắm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Cơn đau mãi vẫn không giảm bớt, Giang Sơ Tinh đau đến ám ảnh.

Thật sự có chút nhịn không được.

Bản năng thật là khó có thể khống chế.

Hạ Hoài giọng nhẹ như mèo nói: “Chỉ là tạm thời đánh dấu thôi.”

Giang Sơ Tinh có dấu hiệu lơi lỏng, anh cũng cảm thấy đó chỉ là đánh dấu tạm thời mà thôi.

Bị tin tức tố Alpha vây quanh, Giang Sơ Tinh chủ động ở trong lòng ngực Hạ Hoài xoay người, lộ ra cái cổ trơn bóng trắng nõn của bản thân: “Đến đây, cắn nhẹ chút.”

Hạ Hoài nhìn cái cổ trơn bóng thanh tú của anh, chậm rãi cúi đầu, lộ ra răng nanh, cắn lên khối thịt non mềm mại kia.

Vào một khắc xâm nhập đâm vào, Giang Sơ Tinh giãy giụa muốn né tránh, lưng thẳng tắp, theo bản năng túm lấy chân Hạ Hoài, gắt gao nắm chặt.

Hạ Hoài quấn chặt lấy cái đuôi của anh, duỗi tay trấn an mà vuốt ve sống lưng Giang Sơ Tinh.

Sau khi cảm thấy khó chịu qua đi mới chậm rãi đem tin tức tố của chính mình rót vào trong thân thể anh.

Trong nháy mắt, thân thể Giang Sơ Tinh như được ngâm trong đáy nước đầy thông biển sâu thẳm mát lạnh và thoải mái, từng tấc từng tấc vuốt yên tin tức tố đang xao động trong thân thể anh.

Hai cái đuôi một trắng một đen quấn quýt bên nhau.

Hình xăm đen trên mặt Hạ Hoài trong đêm đen càng thêm hai phần xấu xa.

Quá trình ở giữa mất một chút thời gian, Giang Sơ Tinh mềm nhũn mà nghiêng người về phía trước.

Hạ Hoài kịp thời tóm anh lại, một tay ôm lấy eo anh, một tay vươn ra nhéo cằm anh.

Khắc sâu thêm cái đánh dấu này.

Gió đêm ngoài cửa sổ thổi tung rèm cửa trắng mang theo hương hoa hồng từ bên ngoài, nhưng lại không thể trà trộn vào hai luồng tin tức tố đang hòa hợp lộn xộn với nhau ở bên trong.

Bọn họ thuộc về lẫn nhau.

Hoàn toàn phù hợp.