Mèo Zilla

Chương 29: Khởi đầu tốt đẹp

Qusair Dyfico, Pháp Thánh hệ phong duy nhất trên đại lục Seeley hiện nay.

Nhiều năm trước, khi Pháp Thánh Qusair Dyfico gia nhập nghiệp đoàn người mạo hiểm có đưa ra một yêu cầu, lão muốn định cư lâu dài ở trấn Maren gần biển Lãng Quên, ngoài ra còn hi vọng trừ những người cấp cao ở nghiệp đoàn, người khác không được biết thân phận thật của lão.

Bởi vì nơi này ở gần vùng lốc, cho nên là một Pháp Thánh hệ phong, ý muốn của lão không khiến bất cứ kẻ nào hoài nghi.

Hơn nữa trấn Maren rời xa trung tâm đại lục, nếu một vị Pháp Thánh không muốn nhúng tay tranh đấu quyền thế, chỉ muốn ẩn cư, trấn Maren quả là một nơi cực kì lý tưởng.

Không có ai biết, Qusair lựa chọn chỗ này, còn có nguyên nhân sâu xa hơn.

"... Rất nhiều ma pháp sư cấp cao đều thích đọc điển tịch, nghiên cứu phép thuật thâm ảo cổ xưa, cha tôi vốn là một lãnh chúa nhỏ trong một vương quốc, khi tôi còn là một ma pháp sư cấp bốn, quốc vương đã gả một vị công chúa đến nước láng giềng hùng mạnh bên cạnh, đồng thời cũng đưa một phần thổ địa làm của hồi môn, trong đó bao gồm phần lãnh địa truyền thừa nhiều thế hệ của gia đình tôi."

Lão Qusair chỉnh ngọn đèn ma pháp trong phòng sáng một chút, tâm tình của lão đã dần bình tĩnh hơn, lúc nhắc tới quá khứ của mình, ngữ khí cũng không có biến hóa quá lớn.

"Mấy chuyện như thế rất thường hay xảy ra ở đại lục Seeley, nếu lãnh chúa ban đầu nguyện ý trả giá một số tiền, tỏ vẻ sẽ trung thành với tân vương, dưới tình huống bình thường bọn họ sẽ có thể tiếp tục có lãnh địa của gia tộc. Cha tôi cũng trả số tiền kia, nhưng lại không nhận lại được lãnh địa. Hóa ra có một vị dược sư nói với người thống trị quốc gia rằng, nước láng giềng của các người có một mảnh đất rất thích hợp gieo trồng cỏ Lam Diệp, vì thế bọn họ dựa vào cuộc hôn nhân kia, lấy mảnh đất ấy tới tay."

Nói tới đây, lão Qusair còn dừng lại giải thích cỏ Lam Diệp là gì, đối với hai vị khách của lão, tên này rất xa lạ. Bởi vì cỏ Lam Diệp là chủng loại thảo dược mới do dược sư tạo ra gần một trăm năm nay, sử dụng phổ biến cho rất nhiều loại dược tề. Thứ quan trọng như thế, đương nhiên rất được các thống trị giả coi trọng, do vậy lãnh địa kia cứ thế bị lấy đi.

Không có con dân, danh hiệu lãnh chúa đương nhiên cũng không giữ được.

Một nhà Qusair liền thành quý tộc lưu vong, trên thực tế bọn họ ngay cả quý tộc lưu vong cũng không phải, bởi vì dòng họ không đủ hiển hách, cũng không có gia tài bạc triệu.

"Cái cảm giác bị buộc phải rời khỏi quê nhà ấy, nhiều năm như vậy tôi vẫn không thể nào quên được." Lão Qusair ngồi ở dưới ngọn đèn, lắc đầu nói: "Cũng chính là lần đó, trong phòng trữ đồ của gia tộc, tôi phát hiện rất nhiều thứ không tưởng tượng được, bao gồm cả quả cầu thủy tinh kia. Mấy thứ này là do bà cố tôi mang đến, cha của bà là một trong bảy người ban nãy."

Cách xưng hô vai vế trong cổ ngữ Seeley rất rối, Cát Lâm không thể không ở trong lòng nhẩm lại một lần, mới hiểu được ý lão nói là bốn đời trước.

Nghĩ tới quả cầu thủy tinh ấy có hơn 200 năm lịch sử, anh hơi giật mình đánh giá lão Qusair, trên địa cầu cỡ khoảng ba mươi là một đời, dưới tình huống bình thường một trăm năm thì có bốn đời người, tuổi thọ của người ở đây dài lắm hả? Anh nhớ tuổi thọ của người Hegel không khác người địa cầu mà?!

A, Eloca có đề cập qua, cường giả sẽ sống lâu hơn một chút, tám mươi tuổi còn chưa đủ để trở thành cường giả cấp cao.

Gia tộc lão Qusair hẳn là không nổi trội lắm, nếu không cũng không đến mức lưu vong, bậc cha chú của lão có thể là người thường hoặc là võ giả, ma pháp sư cấp thấp trung cấp, đại khái đến lão Qusair mới bắt đầu "Tương đối lợi hại".

Cát Lâm một bên phỏng đoán tuổi thật của ông lão kia, một bên nghe lão kể rằng mình còn phát hiện ghi chép của thế hệ trước ở Phong tộc.

Lão Qusair từng tìm kiếm hậu duệ Phong tộc, bởi vì khuyết thiếu ghi chép, cộng thêm thời gian quá mức xa xưa, huyết mạch của bảy người kia đã truyền được mấy đời, cuối cùng lão chỉ tìm được hai chi trong đó.

"Bọn họ cũng không biết chuyện Phong tộc, chiến hỏa, di cư, trong lúc vô tình làm hư, hoặc là không biết hàng bán lấy tiền... Không rõ là do nguyên nhân nào, tóm lại ở một đời nào đó, bọn họ đánh mất di vật mà tổ tiên lưu lại." Gương mặt lão dưới ánh đèn có vẻ phá lệ già nua, Qusair cực kì sầu não nói: "Một đoạn thời gian rất dài, tôi cho rằng mình là người duy nhất nhớ kĩ tổ tiên Phong tộc, tôi hy vọng gặp được đồng bạn, song hết lần này đến lần khác lại thất vọng, cuối cùng tôi lựa chọn đến trấn Maren. Đây là cơn lốc đường thủy nổi tiếng nhất của Phong tộc, trong quyển sổ tay cũ kĩ kia đã nhắc tới rất nhiều lần, tôi nằm mơ cũng muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy! Tôi từng thử chế tạo mấy con thuyền, thường xuyên quanh quẩn chỗ hải vực ngoài vùng lốc, ta tin tưởng một ngày nào đó tôi có thể tìm được tuyến đường an toàn kia, Phong tộc sẽ lại một lần nữa đặt chân lên biển Vòm Trời!"

Lúc nói đến câu sau cùng, ánh mắt lão như sáng lên.

Tuy rằng có vài từ Cát Lâm không hiểu lắm, nhưng chuyện này không cản trở anh liên hệ ý của câu trước và câu sau, hiểu về mộng tưởng và truy cầu cả một đời của lão Qusair.

"Chúng ta đến từ Hegel..."

Anh không biết kế tiếp nên nói như thế nào, nói hết sự thật là không có khả năng, cơ mà lão đã kể cặn kẽ như vậy, xuất phát từ sự tôn kính với ông lão kia, anh cũng không thể nói cho có hay lừa gạt được.

"Tại Hegel, còn có hậu duệ mang huyết thống Phong tộc." Eloca tiếp lời.

Cát Lâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, suýt tí nữa quên bên mình còn có một nhân vật cực kì quan trọng.

Trong hai người bọn họ, Eloca hiển nhiên là người có quyền lên tiếng hơn, Cát Lâm cũng đã chiêm ngưỡng năng lực nhìn thấu lòng người của vị Chiến Thần nào đó, mấy ngàn năm sống quả không uổng phí, giao cho Eloca còn tốt hơn để anh vắt óc bịa chuyện nhiều.

Lão Qusair rất nhanh đã tiếp nhận lời nói của y, vì chuyện này lão cũng từng nghĩ qua.

Nhiều năm trước trên biển Vòm Trời phát sinh biến cố, những người Phong tộc may mắn sống sót đều bơi thuyền thoát đi, ngoại trừ đi bằng đường ở vùng lốc, cũng có khả năng chạy trốn tới Hegel nha!

Lão Qusair nhiệt tình mà hỏi han tình huống người Phong tộc ở Hegel.

"Ở Hegel, mọi người đã có rất nhiều năm không rời bến. Tôi cũng là một người trong lúc vô tình biết được biến cố kia, tôi tìm được một con thuyền từ ngàn năm trước của Phong tộc... Tâm tình muốn biết chân tướng của chúng tôi cũng giống như ông."

Câu nói này không hề có vấn đề, cứ việc nghe vào tai như là của người nào đấy chứ chả phải y.

Lão Qusair rất mất mát, lão nghe ra ám chỉ bên trong câu nói đó, ở Hegel đã không còn người Phong tộc như lão hy vọng. Song sau khi mất mát, lão cũng dâng lên niềm hy vọng.

Điển tịch có ghi lại rằng, người Hegel nổi danh bất kính thần linh, chắc hẳn bọn họ sẽ không giống những người đã hãm hại Phong tộc trên đại lục đâu, vậy thì ở phía bên kia của biển Lãng Quên, kĩ thuật chế tạo thuyền của Phong tộc được lưu giữ toàn bộ đúng không?

Lần này Eloca không khiến cho lão Qusair thất vọng nữa.

"Chế tạo thuyền thì tôi không biết... Đúng vậy, thật đáng tiếc, về chuyện lái thuyền tôi cũng không quá thuần thục, nhưng tôi nghĩ rằng những kĩ xảo nên biết thì tôi đều học được."

Lão Qusair kích động tới mức mém quăng luôn cái chén trong tay.

Cát Lâm ở bên cạnh yên lặng nghĩ: Giả bộ y như thiệt luôn kìa, cái gì tài học không quen, căn bản là vì ngủ lâu nên ngượng tay mà thôi.

Sau đó Cát Lâm nghĩ lại, từ đầu tới cuối, Eloca chưa bảo mình "Mới học", giống như mấy lần trước kia vậy, không có một câu nói dối, cũng không có ác ý, chỉ là lảng tránh một phần vấn đề quan trọng, ý muốn biểu đạt không hề sai lệch. Rất dễ dàng đả động người nói chuyện, cho thấy bọn họ đứng ở cùng một lập trường, cuối cùng đạt được lòng tin của đối phương.

Cát Lâm rơi vào tự hỏi, anh cảm thấy cái trò này Chiến Thần có dùng với mình rồi nè...

Kết quả chính là Cát Lâm cam tâm tình nguyện gia nhập tiểu đội tân thủ thăm dò thế giới mới, hiện tại anh cảm thấy Eloca khẳng định ẩn giấu đi một phần tình báo không có chia sẻ, bản thân cũng giống như lão Qusair trước mặt đây.

Bên kia lão Qusair đã vui đến nói năng lộn xộn, có tài phú nào quý giá hơn kĩ thuật đã thất truyền của Phong tộc chứ!?

"Tôi muốn xem ông chế tạo thuyền."

"Không thành vấn đề!" Lão Qusair một hơi đáp ứng, đồng thời lão cũng đề xuất muốn đi nhìn thuyền của Phong tộc chân chính là cái dạng gì.

"Tôi thả neo nó ở chỗ vịnh, nơi đó rất hẻo lánh..."

Eloca vẫn chưa nói xong, lão Qusair đã khiếp sợ mà cắt ngang y.

"Dù hẻo lánh cũng không được! Trong vùng lốc có rất nhiều ma thú sinh sống, đường bờ biển gần bên này còn không an toàn! Trời ạ, hiện tại đang là mùa thu, rất nhiều người mạo hiểm tràn vào đó... Không không! Mong cậu lập tức mang tôi đi, chỗ tôi có không gian thích hợp cất trữ vật phẩm!"

Lão Qusair nhảy dựng lên mở một cái ngăn tủ ra, bên trong bày rất nhiều cái bình thân to mà Cát Lâm thấy quen mắt.

"Nếu như thuyền ngàn năm trước bị hư hại, chúng ta vốn không có biện pháp sửa chữa, vật trân quý như vậy, nhất định phải cẩn thận!" Lão Qusair lại cầm lên một cái vòng tay không gian, tỏ vẻ bên trong có hắn nghiên cứu đi ra, sơn dầu có tác dụng với nguyên tố hệ gió, nước sơn bảo dưỡng boong tàu cùng công cụ tu sửa cột buồm.

"Chúng ta lập tức đi, lập tức đi ngay!"

"..."

Nhìn cánh cửa đóng sập lại trước mặt, Cát Lâm ở trong phòng vẫn duy trì tư thế vươn tay muốn nói gì đó, sau đó anh đỡ trán, bất đắc dĩ mà thở dài.

Cửa đột nhiên bị mở ra, trên mặt lão Qusair mang nụ cười xin lỗi nói với anh: "Chỉ cần một người theo giúp ta tới đó, cậu có thể nghỉ ngơi trước. Phòng bếp ở cánh cửa thứ nhất bên tay trái cậu, phòng rửa mặt là cái thứ hai. Nếu cậu không để ý thì đi qua hành lang bên phải, trên lầu còn có một cái giường trống, nhưng cần cậu dọn dẹp một chút mới có thể nghỉ ngơi. Như vậy, chúc cậu ngủ ngon."

"... Ngủ ngon."

Cát Lâm tiễn bước lão Qusair, lần thứ hai cảm thấy là một ma pháp sư mà cứ thế quăng cái nhà lại cho mình, thật sự quá lớn mật .

Mấy phút đồng hồ sau, lúc Cát Lâm nhìn thấy hai cánh cửa trên hành lang bên phải không có khóa mà là vẽ phù văn ma pháp, anh yên lặng rút lại cái ý nghĩ vừa rồi của mình.

Là anh quá ngây thơ, phòng ngủ cùng thư phòng của ma pháp sư, người Hegel căn bản không vào được.

Ý, sao anh lại cảm thấy mình là người Hegel? Cát Lâm xoa xoa huyệt Thái Dương, cảm thấy đây là tư duy theo quán tính, là di chứng của việc ngụy trang trước mặt lão Qusair.

Ngày đầu tiên đến thế giới bên ngoài ở đại lục Seeley, hết thảy thuận lợi, hơn nữa Eloca đã dụ một thợ sửa thuyền gà mờ vào tiểu đội thăm dò thế giới mới của bọn họ, thuyền cũng có địa điểm an toàn để đặt.

Nhân tiện ——

Cát Lâm lượn một vòng qua phòng rửa mặt, phòng bếp, trên lầu, phát hiện tầng trên nhà lão hoàn toàn có thể ở hai người, cho nên tiện thể bọn họ cũng tìm được điểm dừng chân thích hợp.

Vẫn là miễn phí...

Anh suy nghĩ nửa ngày, đem hết thảy quy cho Chiến Thần vận khí không tồi.

Có lẽ bọn họ sẽ dừng chân ở trấn nhỏ này một thời gian, Eloca muốn đem kỹ thuật Phong tộc dạy cho lão Qusair, bọn họ còn phải học cái ngôn ngữ thông dụng chết bầm kia, còn nghiệp đoàn người mạo hiểm nữa, chắc là một địa phương tốt để hỏi thăm tin tức. Chờ đến lúc rời trấn nhỏ, không chừng còn có thể đi theo mấy người mạo hiểm kia đến những nơi khác của đại lục Seeley.

"Khởi đầu tốt đẹp, nếu như có thể trà trộn được một cái chứng minh thân phận thì càng tốt..."

Cát Lâm lầm bầm lầu bầu, người ở đại lục Seeley hình như thích sử dụng huy chương chức nghiệp nhể?

Anh không làm được ma pháp sư, có lẽ nên đi tham gia khảo hạch võ giả.

Cái này có hơi phiền toái, anh chỉ được học làm sao đứng trên cột buồm tránh né cánh buồm, khảo hạch võ giả hiển nhiên là sẽ không thí nghiệm cái hạng mục này .

Ngày hôm sau, Cát Lâm được lão Qusair giới thiệu cho người của nghiệp đoàn người mạo hiểm.

"Đây là con của bạn ta, cậu ta đến từ một nơi rất xa, đang chuẩn bị đi học chương trình ngôn ngữ, bình thường sẽ ở trong nghiệp đoàn giúp đỡ cho ta."

Hoàn cảnh thuận lợi, là điều kiện có lợi để học tập một ngôn ngữ mới.

Cát Lâm không hiểu ra sao, chờ đến lúc kết thúc một ngày anh mới nhớ ra, hình như anh từ bồi bàn ở quán rượu của Hegel, biến thành nhân viên công tác ngoài biên chế của nghiệp đoàn người mạo hiểm thì phải.

Không có tiền lương, miễn phí ăn ngủ.

Về phần vị thần nào đó? Ngoài trừ gặp được lúc lên học giờ ngôn ngữ còn thấy mặt, bình thường gần như không thấy tăm hơi.

"Cái mặt nạ trên mặt ngài là từ đâu ra?"

Eloca trả lời: "Đây là mặt nạ của bộ lạc người Thái Ngạc ở trong đầm lầy, bọn họ cho rằng mang mặt nạ biểu thị sự kính ngưỡng với thần, tháo xuống là hành vi khinh nhờn thần linh. Ta bây giờ là một người Thái Ngạc, ta không thể lộ mặt ra."

"Có bức bích hoạ nào ghi lại diện mạo Chiến Thần?"

"Bọn họ vẽ không ra, một ngàn năm trước không có họa sĩ tài nghệ cao siêu như thế, cũng không có quả cầu thủy tinh loại này." Eloca bình tĩnh nói: "Trước khi rời đi trấn nhỏ, chúng ta không nên khiến cho người khác chú ý, ta cảm thấy mình hẳn nên che mặt lại, nếu không nguyện vọng đó không cách nào làm được."

Cát Lâm cứng họng, anh chưa bao giờ nghe qua có người nào không biết xấu hổ tự khen ngợi bản thân như này.

Nhưng mà đó cũng là lời thật, không thể nào phản bác.

]uC/