Mi Có Khướt Mới Tán Được Nữ Chính

Quyển 3 - Chương 13: Biển cả

Sau lần thần y Tống tập kích nhà tổ, Liễu Kiều tự nhủ ra ngoài phải che giấu thân phận thật kĩ, tuyệt đối không được để người khác phát hiện nàng là vợ một con bướm tinh.

Từ cái cách mấy trăm năm trước Tạ Ô Mai cướp tơ của tầm tinh là đủ biết y đã gây thù chuốc oán không ít, ai nấy đều tới độ muốn giết y.

Liễu Kiều bảo muốn ra ngoài chơi đúng là vì chán ở đài câu cá, sự kinh ngạc ban đầu khi ngắm rừng đào hư ảo cũng đã giảm hẳn sau nửa năm.

Đến cuối năm, lúc chớm đông, biết nhà tổ sẽ không có tuyết rơi, Liễu Kiều bảo muốn đi chỗ nào có thể ngắm tuyết, Tạ Ô Mai bèn mượn trận pháp đưa nàng lên phương Bắc có tuyết. Tòa thành trên núi được tuyết phủ trắng xóa, nhà nào nhà nấy đều thắp đèn lông đỏ vì sắp giao thừa. Tạ Ô Mai cầm ô đứng trong tuyết, nhìn Liễu Kiều ở ngoài ô chơi vui vẻ xoay vòng vòng trong thế giới trắng đỏ.

Bọn họ từ hẻm nhỏ tối tăm bước dần ra phố xá náo nhiệt. Liễu Kiều đã về lại ô, nắm tay Tạ Ô Mai sóng vai đi bên y. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tạ Ô Mai nhon môi, choàng vai nàng, cúi đầu hôn lên trán nàng mấy cái tự nhiên như ở nhà, khiến các cô gái đi ngang nhìn mà đỏ bừng mặt.

Liễu Kiểu hỏi y: “Lần trước lão gia đi xa nhà là khi nào?” Tạ Ô Mai thuận miệng đáp: “Mấy trăm năm trước.”

Thế thì lâu thật.

Liễu Kiều hoài nghi hỏi: “Vậy ngài có thích ứng với khung cảnh mấy trăm năm sau của bây giờ không?”

Cảm giác như ngài đã là đồ cổ chẳng hiểu gì nữa.

Tạ Ô Mai khinh thường: “Có gì mà không thích ứng được, bất kể mấy trăm hay mấy ngàn năm trôi qua thì thế gian chỉ có mấy kiểu đó, người cũng chỉ như thế.”

Liễu Kiều cảm thấy câu này hơi có lý nhưng lại không hiểu có lý chỗ nào, nhưng nghe rất thâm sâu, có điều không thâm sâu theo kiểu phổ biến.

Chắc là cái nhìn của yêu quái về cõi hồng trần.

Liễu Kiều để ý phạm vi trận pháp dưới chân, Tạ Ô Mai liếc nàng nói: “Nàng cứ đi tùy thích, nếu ra ngoài ta sẽ kéo nàng về.”

Nàng cười lắc đầu, “Ta sợ không quay về được.”

Cũng sợ con bướm này không có cảm giác an toàn, tuy miệng thì nói vậy nhưng lại nắm tay nàng không hề muốn buông ra. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tạ Ô Mai luôn có thể từ góc độ kỳ quái nào đó mà bị Liễu Kiều dùng vài câu tùy tiện hoặc vài cái nhìn vỗ về đến thỏa mãn.

Liễu Kiều lôi y đi lên cây cầu gỗ nghìn nghịt người, trên mặt nước lơ lửng vô số đèn hoa đăng, mọi người đang thả đèn bên bờ sông bỗng trông thấy vô số bướm vàng vụt bay từ trong nước ra, kinh ngạc ồ lên.

Đàn bướm vàng từ trong nước bay về phía đám đông, hóa thành ánh sáng li ti tan đi, cùng đêm tuyết tạo thành cảnh tượng tuyệt vời trăm năm khó gặp.

Liễu Kiều ngẩng đầu nhìn đàn bướm vàng bay tứ phía, chớp chớp mắt, nắm chặt tay Tạ Ô Mai dẫn y ra khỏi đó.

Tạ Ô Mai hỏi: “Chạy làm gì? Không thích à?”

“Thích.” Mặt Liễu Kiều hiện vẻ đau khổ, “Nhưng sợ đột nhiên lại có một thần y Tống hoặc con tằm yêu nào đó đột nhiên lao ra từ đám đông.”

Tạ Ô Mai nghe xong thì mặt đen kịt: “Nàng cảm thấy ta không đánh lại họ à?”

Liễu Kiều gạt đi ngay: “Đương nhiên không phải thế.”

Sắc mặt Tạ Ô Mai bấy giờ mới khá lên, nghe Liễu Kiều nói: “Không hiểu sao mà tuy biết ngài rất mạnh, rất giỏi, nhưng vẫn sợ ngài bị thương, sợ ngài chết trước mặt ta.”

Đều do cái cốt truyện nguyên tác khốn kiếp khiến nàng luôn hoài nghi liệu hai ba năm nữa Tạ Ô Mai có chết như trong nguyên tác không.

Tuy rất nhiều chuyện đã sớm chệch khỏi quỹ đạo của cốt truyện gốc, hoàn toàn vượt quá lẽ thường, nhưng có lẽ con người ta luôn lo lắng về người mình thích. Tạ Ô Mai dừng bước. Liễu Kiều đang dắt y đi bị lực tay y kéo trở về, rồi bị ôm vào lòng, đưa tay vuốt ve mái tóc dài mát rượi.

“Xem ra mấy lời lúc trước ta bảo nàng chỉ như nước đổ lá khoai.” Tạ Ô Mai cúi đầu kề tai nàng thầm thì, “Tuy đều là chút lo nghĩ vẩn vơ, nhưng vì đối tượng là ta nên ta miễn cưỡng nhận vậy.”

Dù Liễu Kiều gật hùa nhưng vẫn không vứt gánh lo kia đi được.

---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Sang mùa hè năm sau, nàng rúc trong lòng Tạ Ô Mai đọc truyện tranh, còn y thì câu cá.

Trước kia hai người có tổng cộng năm cần câu, giờ chỉ còn lại hai, tần suất cắn câu cũng ngày một dài, Liễu Kiều nghe Tạ Ô Mai bảo đám quỷ nơi này càng ngày càng ít, đúng là thế thật.

Sau giờ Ngọ, trong khung cảnh yên ả, Liễu Kiều đang chăm chú xem tranh thì nghe tiếng nước bắn ào ào, không giống tiếng người cá cắn câu mà giống như lúc Tạ Ô Mai rơi xuống nước, nước sông sôi trào vậy.

Liễu Kiều nghe được, bất giác đứng phắt dậy, bị Tạ Ô Mai ôm eo kéo về, hai tay y còn cầm cần câu, tùy ý nói: “Đừng sợ, là lão già Thần Sông tới.”

Thần Sông?

Lão già?

Liễu Kiều ngẩng lên khỏi ngực y, tò mò nhìn một bãi nước đang đứng thẳng trên mặt nước.

Đúng là một bãi nước có thể đi lại, có hình cầu, dưới ánh nắng phản chiếu còn có thể trông thấy sóng nước và bọt nước trong vắt chuyển động bên trong. Nó từ từ dang tay với Tạ Ô Mai, trông cứ như có ý muốn ôm người bạn cũ chào hỏi.

Liễu Kiều lặng lẽ hỏi Tạ Ô Mai: “Nhìn sao cũng không giống lão già cho lắm?”

Tạ Ô Mai hừ đáp: “Lớn hơn ta nhiều tuổi như vậy, không phải lão già thì là gì?”

Liễu Kiều: “...

Lão gia, so với ta thì ngài cũng là ông cố đấy.

Nhưng nàng chỉ chửi thầm chứ không dám thốt ra, Tạ Ô Mai rất để ý cách biệt tuổi tác với nàng, tuy là dựa theo tiêu chuẩn của y.

Thần Sông tiến lên hai bước, bị Tạ Ô Mai ghét bỏ ngăn lại: “Đừng tới gần nữa, ta không thích bị ướt."

“Được thôi ” Liễu Kiều nghe tiếng nói trai trẻ tràn đầy sức sống như ánh mặt trời cất lên, “Hôm nay ta tới báo cho cậu hay, tuyển sông chính đã dọn sạch, khế ước của cậu và ta kết thúc ở đây, từ nay về sau cậu chính là một con bướm tự do.”

 ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Chất giọng trai trẻ hoạt bát tươi sáng thế này làm gì mà liên quan tới hai chữ “lão già" chứ?

Liễu Kiều chú ý tới trọng điểm câu nói, vì thế ngẩng lên nhìn Tạ Ô Mai. Tạ Ô Mai lại không có phản ứng gì, chẳng buồn chẳng vui, chỉ dùng hành động thực tế để bày tỏ: Đột nhiên ném cần câu trong tay xuống sông.

“Nghe nói cậu đã cưới vợ” Thần Sông lại tiến về phía trước hai bước, cách lan can nhìn hai người họ, “Không ngờ phu nhân của cậu lại không sợ chuyện cậu là một con bướm tinh, người như vậy không nhiều lắm, cậu phải trân trọng người ta đấy"

Tạ Ô Mai bực dọc nói: “Ai cần ông lo, bản thân là một vị thần sa đọa mà còn không biết xấu hổ nói người khác, từ đầu chí cuối ta đều là yêu, không giống ông thần không ra thần ma chẳng ra ma, ngay cả hình người cũng không có.”

Thần Sông gãi đầu như hơi hoang mang: “Ta vốn không phải người, cần hình người làm gì? Cậu đúng là một con bướm hung hăng, mấy ngàn năm trôi qua vẫn không đổi được cái tính xấu ấy.

Liễu Kiều nhìn nó liên tiếp bắn nước sông tung tóe như đài phun nước, chẳng qua dòng nước phun ra trông giống như sóng nước hình người.

Mới đầu nàng còn sợ Thần Sông tới bắt yêu, bây giờ xem ra hai người có vẻ là bạn tốt quen biết nhiều

năm, nỗi âu lo trong lòng tan biến, bình tnh ngồi xuống bên cạnh tiếp tục đọc truyện tranh. Bất kể là Tạ Ô Mai độc miệng thế nào, Thần Sông đều thờ ơ, nó tự tin phóng khoáng bẩm sinh, cứ túm lấy Tạ Ô Mai lải nhải hồi lâu, từ bình minh tới hoàng hôn.

Sau khi trời tối, Thần Sông vẫy tay chào từ biệt hai người, hóa thành bọt nước hoà vào nước sông.

Liễu Kiều đóng cuốn truyện lại: "Xem ra quan hệ của lão gia và Thần Sông không tồi.”

Tạ Ô Mai híp mắt, nhớ lại những chuyện khốn khổ ngày xửa ngày xưa.

Hồi đó y là một con bướm nhỏ không bay khỏi con sông này, khắp con sông toàn xác chết, oán khí dày đặc, con bướm hút oán khí nên yêu lực càng ngày càng tăng.

Nhưng oán khí quá nhiều, bắt đầu ảnh hưởng tới tinh thần y, khiến y dần dần quên mất tâm tính tu hành, biến thành một con bướm chỉ biết giết người.

Thần Sông đi ngang qua khai đạo cho con bướm, nước sông đen ngòm bẩn thỉu, chỉ có Thần Sông là trong veo sạch sẽ.

Nó gột rửa oán khí cho con bướm, rồi ký khế ước để con bướm ở lại đây dọn sạch đám quỷ dưới sông cho đến khi chúng biến mất.

Rồi Tạ Ô Mai cứ thế ở đây mấy ngàn năm. Liễu Kiều nhìn quanh: “Chắc tòa nhà này không tồn tại mấy nghìn năm đấy chứ?”

“Mấy trăm năm trước mới có” Tạ Ô Mai ngồi xuống bên bàn, nhìn đàn bướm dâng đồ ăn lên, chắc đây là bữa tối cuối cùng của hai người ở đây.

“Mấy trăm năm trước, Thần Sông tới thấy nơi này trống hoác không có gì bèn trồng cây hoa và xây tòa nhà này.”

Tạ Ô Mai chống cằm nhớ lại chuyện xưa, “Sau đó lại có người vứt hai đứa bé ở trước cổng nhà ta, lúc ấy thấy hơi buồn chán bèn nhặt hai đứa bé ấy về nuôi.”

 ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Liễu Kiều: Tạ lão gia - người được chọn.

“Nuôi con là trải nghiệm thế nào?” Nàng đặt câu hỏi rất chân thành.

Tạ Ô Mai cười giễu: “Chán.”

Nhìn thái độ y dành cho con cháu nhà họ Tạ là biết.

Có điều cũng không phải là dã tràng xe cát.

Chí ít Tạ lão gia rất kính yêu. y, coi y như cha đẻ.

Tạ Ô Mai cũng chưa từng đối xử tệ bạc với ông ta.

Liễu Kiều bỏ truyện xuống, cầm đũa lên, nghe Tạ Ô Mai hỏi nàng: “Muốn đi đâu chơi?”

Bây giờ khế ước đã xóa bỏ, trời đất bao la, y muốn đi đâu cũng được.

Liễu Kiều hỏi: “lão gia muốn đi đâu?”

Tạ Ô Mai lười biếng đáp: “Nàng muốn đi đâu thì đi đó”

Liễu Kiều nghĩ ngợi rồi nói: “Thế chúng ta xuống phía Nam xem Nam Hải trước đi. Hôm nay ta đọc được mấy câu trong sách viết rằng bươm bướm chẳng thể bay vượt biển được. Ta cảm thấy nó khinh thường ngài, chúng ta phải tới biển bay cho nó biết mặt.”

Tạ Ô Mai: “...”

Y bị chọc cười thành tiếng, chống cằm ngắm niềm vui sướng bịn rịn trong mắt Liễu Kiều, “Thế ta sẽ bay cho. nàng xem.”

Khế ước với Thần Sông tuy đã xóa bỏ nhưng trận pháp trong nhà không phá đi, có điều bọn họ không dựa vào trận pháp để dịch chuyển mà mang theo hành lý, đi bằng xe ngựa.

Lần này hẳn sẽ đi rất lâu.

Tạ Ô Mai trước khi đi đã chọn ra người cầm quyền nhà họ Tạ.

Liễu Kiều không nhìn cũng biết không đời nào là Tạ Trú, nàng thuận miệng hỏi Tạ Trú bị nhốt ở đâu, Tạ Ô Mai liền quái gở hỏi: “Nhớ người tình cũ của nàng à?”

Nàng câm nín một lát, tự giác đổi chủ đề, tiện thể dỗ dành hai câu Tạ Ô Mai mới không nói chuyện với nàng bằng giọng điệu quái gở nữa mà hừ khẩy bảo: “Giờ ta mang nàng đi thăm thú bốn phương, hắn nên trốn cho kỹ, đừng để bị lão gia ta tóm được” ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Liễu Kiều thầm nhủ nếu ngài muốn giết hắn cũng chẳng cần tìm, lại cứ khăng khăng thích nói như vậy làm Tạ Trú lo lắng hãi hùng miên man, không biết khi nào sẽ bị con bướm tinh tới ăn thịt.

Đúng là một con bướm hư. Liễu Kiều nhìn Tạ Ô Mai mỉm cười, tuy hư nhưng nàng vẫn thích.

Tạ Ô Mai buông rèm xe xuống, quay sang hỏi nàng: “Cười gì thế?”

Liễu Kiều nắm lấy tay y, đan mười ngón tay vào nhau, bị Tạ Ô Mai kéo vào lòng.

“Ra ngoài chơi lão gia nhớ kiềm chế ăn thịt người ít thôi nhé?” Nàng lảng sang chuyện khác.

Tạ Ô Mai ờ một tiếng, cúi đầu cắn nàng: “Nàng đúng là xem lời ta như nước đổ lá khoai.”

Liễu Kiểu chưa kịp cãi thì nghe y nói: “Mấy chuyện như ăn người, ta ăn một mình nàng là đủ rồi.”

Tạ Ô Mai hôn lên xương quai xanh của nàng rồi hóa bướm. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Liễu Kiều chớp chớp mắt, giơ tay khẽ chạm vào đôi cánh đang vẫy của y, nghe Tạ Ô Mai nói: “Ngủ một lúc đi”

Nàng nhắm mắt lại, đón bướm đi vào giấc mơ của mình.

HẾT CHƯƠNG 44