Mị Nguyệt Nhân Sinh

Chương 1: Đứa Trẻ Lên Năm

"Thằng oắt, đứng lại!"

Lão hàng thịt mặt hung dữ, tay trái cầm dao, tay phải vung thành nắm đấm. Lão không tài nào bắt được thằng ôn con mấy ngày nay đã lấy đồ ăn trong khu chợ. Tuy còn nhỏ nhưng nó lại rất nhanh nhẹn. Khách còn đó, lão không thể đuổi theo thằng bé được.

"Lần này tha cho mày, lần sau đừng để tao thấy mặt!"

Trời mưa nặng hạt.

"Thằng bé" mà dạo này hay vất vưởng ở đầu đường xó chợ người ta hay gặp, có thể nói là ăn vận rất kì lạ. Da nó trắng hồng, môi đỏ chót, mắt tròn, nhìn chibi cute vô cùng :0 Người khoác chiếc áo choàng đen đã lấm bùn đất. Dáng đi tuy thoáng loạng choạng thoáng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn rất vững vàng.

"Ê, nhóc! Mày lại đây!" Thằng nhóc to con ngoắc tay kêu nó lại.

"..."

"Tao bảo mày lại đây cơ mà!"

Nó nhìn chằm chằm vào thằng đô con, chẳng nói gì, quay người bỏ đi.

"Á à, mày láo à! Mai tao cho bố mẹ mày đến khiêng xác mày về đấy!"

Hai chữ "bố mẹ" vừa lọt vào tai, nó bỗng quay ngoắt lại. Thằng kia thấy thế cũng ha hả vui sướng, còn bồi thêm một câu: "Nào, nhào vô! Ta đây chơi hết! Ha! Sợ rồi? Mày chỉ..." Còn chưa nói hết câu, đứa nhỏ kia đã biến mất. Như từ nơi âm phủ trỗi dậy, một giọng nói vang lên:

"Mày... xuống địa ngục đi!!"

_____________

Cơn mưa ngớt dần.

"Thất huynh, đi đường cẩn thận. Huynh phải giữ gìn sức khỏe. Tấu chương nhiều thì nhiều, huynh cũng phải biết giữ mình."

"Ta biết rồi, đệ vào đi. Không cần tiễn."

Xe ngựa phủ Kỳ lọc cọc rời đi.

Nhã vương, tay cầm quạt phe phẩy, che che miệng cười, càng điểm tô thêm cho nét mặt ôn hòa của mình. Ngài thích những gam màu mát. Lần nào đi tiệc không thấy Nhã vương mặc màu xanh lá thì cũng thấy mặc màu xanh lam nhạt, phong thái thoát tục vô cùng. Lại chẳng bù cho tên thập đệ Tấn vương của ngài, lúc nào trên người cũng có ít nhất một màu đỏ, cam, vàng, kim sa lấp lánh. Người ta lóa mắt không dám nhìn thẳng. Trẻ trâu đú thứ thiệt ='.'=

"Kể từ lúc mẫu phi mất, Thất huynh rất ít khi cười. Huynh ấy hơn chúng ta có một tuổi...mà y như ông cụ."

"Bát huynh à Bát huynh, Kỳ vương từ nhỏ nổi danh thông minh, giờ lại được Hoàng thượng tin dùng. Một ngày một đống tấu chương, Thất huynh chưa tẩu hỏa nhập ma là tốt lắm rồi!" ='0'=

Nhã vương cười cười, tay cầm quạt, vỗ đốp vô trán Thập đệ, nói: "Đệ lúc nào cũng chỉ vậy! Vào đi, ta lấy bánh đào cho đệ ăn!"

_____________

"Này, bà nghe gì chưa, ở đầu chợ vừa phát hiện xác thằng đô con nhà lão hàng thịt đấy!"

"Ôi, bắt được hung thủ chưa? Tôi lo thằng con tôi quá!"

"Nghe nói đầu lìa khỏi cổ, máu me be bét. Đà này phải cẩn thận thôi bà ạ!"

"Tôi thấy người ta đồn là do hổ tinh xuống núi lấy răng cắn rơi đầu thằng béo. Hồi trước lão hàng thịt đi săn, gặp hổ chết mà không cúng nó con lợn. Giờ về nó mới hiện hồn làm hại con lão a!"

"Bà này vớ vẩn. Tôi lại qui là do con ma nữ chết hồi đầu năm bay về đấy. Có người nhìn thấy có cái bóng đen đứng đó rồi hóa bụi biến mất. Chạy ra thì mới thấy xác thằng béo mà!"

"Thật á, vậy thì..."

Mấy bà hàng rong, kẻ đứng người ngôi buôn đủ loại thứ chuyện, mà chẳng nhìn thấy một cậu nhóc đang nhìn mình với ánh mắt dò xét.

"Cái loại người cổ đại... đúng là lắm chuyện thật!"

"Hả? Mày nói cái gì cơ nhóc? Muốn ăn thêm một cái bánh bao không?"

Thằng nhóc lắc nhẹ một cái, đưa tiền cho chú hàng bánh, rồi đứng lên đi thẳng.

"Tôi chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào trầm tính như thế? Khách mới của chú à?"

Hàng bánh tay vừa quay nồi, vừa đáp:

"Thì tôi cũng biết đâu. Sáng nay nó chạy tới mua hàng đầu tiên, hỏi cái gì cũng ậm ừ cho qua. Khách đông dần nên tôi bận, cũng chẳng để ý đến nó. Có khi là mồ côi đấy! Có thấy bố mẹ nó đâu?"

Đúng lúc đó, rầm rập chạy qua một chiếc xe ngựa to lớn, mạ vàng, trên cửa khắc điều chữ "Kỳ" hoa văn hổ lượn. Người dân xì xào bàn tán, thấy bảo phủ Kỳ mà đã ra tay thì vụ án thằng béo nhà lão thịt sẽ sớm được phá thôi. Phủ Kỳ xưa nay lưu danh tiếng tốt, việc gì của dân cũng đến tay, trên dưới biết ơn vô cùng, đến cả đương kim Hoàng đế cũng rất quý trọng a!

"..."

Ai đó đang ngồi trên cây nãy giờ đang suy tính gì đó. Giờ cần tìm một con ngựa tốt, một ít ngân lượng, quần áo, lương thực thì phủ của các vương gia cũng không tồi đâu nhỉ?

_____________

Xe ngựa chuyển bánh.

A Đức nãy giờ ngồi cạnh A Nhiên, tay cầm hạt hướng dương tóp tép thưa: "Giờ chúng ta hồi phủ hay đến Bộ hình đây Gia?''

"Dừng lại ở Bộ hình một chút!"

Soạt! Vút! Soạt!

"Hửm?"

"Huynh sao vậy A Đức? Lúc nãy bị Lục cô nương trêu nên giờ bị đao hả?" :))

"Lo lái xe đi, ta chỉ là cảm thấy có cái gì đó đang bám theo chúng ta a!''

A Nhiên quay ngang ngó dọc, cười xỏ lá rồi nói: "Quả thật huynh đã bị đao." :))

Lãnh Hàn Thiên Lâm mặc cho kẻ dưới nói chuyện vui vẻ, một mình một cõi ngắm cảnh hai bên. Nhạt nhẽo, thực sự. Cảnh này mười sáu năm nay hắn thấy nhiều rồi. Niềm vui nho nhỏ duy nhất của hắn bây giờ là...

Là gì?

Hình như không có.

Tự hỏi bây giờ mình sống vô nghĩa. Không quản cái mạng này, chết đi cũng được.

"Gia! Đến nơi rồi ạ!'

Kỳ vương, mười sáu tuổi, bước xuống trước sự cúi đầu ngưỡng mộ của các lão quan trong Bộ hình. Từng tên bám vào, vây lấy Kỳ vương, hỏi han đủ kiểu. A Đức, A Nhiên bận rộn tách đám quan đó ra. Nhân lúc không ai để ý, một bóng đen nhanh chóng vút vào xe.

Kỳ vương cười.