Minh Vương Phi

Chương 10

Minh vương phủ

Hiện tại trong phủ rất náo loạn. Lý Đình Đình toát mồ hôi hôt, cô ta tưởng rằng Bạch Nhi nàng sẽ quay về nhưng đến giờ này vẫn không thấy tin tức gì cả.

-Tiểu thư, hay là chúng ta về Lý phủ đi. Như vậy thì khi Minh vương về chúng ta có thể bảo toàn tính mạng của mình. Tỳ nữ lo lắng nói.

-Không được, dù thế nào cũng phải tìm ra nàng ta, như vậy thì ta mới có được sự uy tín của bản thân. Tiếp đó mới có thể thuận lợi bước lên vị trí Minh vương phi. Vừa nói lý Đình Đình nắm chắt khăn tay, trong đầu chỉ nghĩ về vị trí Minh vương phi mà không hề nghĩ về sự tàn nhẫn của Minh Hạo.

Lý Đình Đình một lòng nghĩ về Minh Hạo vừa tiếc hùi hụi trò hay mà nàng ta đã sắp đặt ra.

Sáng hôm sau

Ánh nắng chói lóa chiếu thông qua cửa sổ chiếu thẳng vào giường của Bạch Nhi. Nàng chậm chạp khe khẽ mở đôi mắt tuyệt đẹp. Lật chăn ra, không khí còn hơi lành lạnh, Tiểu Miêu vẫn còn đang say giấc nồng. Tiểu Khuyển không biết tự bao giờ cũng đã chui vào chăn ấm rồi.

-Oa!!! Bạch Nhi ngáp, dường như vẫn còn hơi buồn ngủ.

Nàng đi đánh răng rửa mặt, thay quần thay áo rồi đi gọi Tiểu Miêu và Tiểu Khuyển dậy.

-Chủ nhân, ta buồn ngủ lắm. Người đừng gọi ta dậy sớm thế chứ. Tiểu Miêu ngái ngủ nói

-Nào, đã 8 giờ rồi, ngươi muốn ngủ đến trưa hả??? À, hình như hôm nay có món ‘Thịt ba chỉ nướng ớt’ thì phải. Bạch Nhi vừa xem thực đơn vừa nói.

Nghe đến đó, Tiểu Miêu mở to đôi mắt tròn xoe như viên bi tỉnh dậy. Tiểu Khuyển nghe thấy động thì cũng dậy theo.

Miêu và Khuyển đi tắm sau đó ra ngoài chải chuốt. Tất cả xong xuôi chuẩn bị ra ngoài dạo chơi cho hết cái nơi được gọi là Kinh thành này.

Cả 3 cùng nhau ra ngoài. Bạch Nhi thì 1 thân váy trắng điểm thêm nhiều bông hoa nho nhỏ, đáng yêu, trang sức thì cài 1 cây trâm bạc đính thạch anh và vòng ngọc đỏ. Tuy lịch sự nhưng lại không xa hoa.

Tiểu Miêu và Tiểu Khuyển thì đeo dây chuyền đỏ ngọc và xanh ngọc do Bạch Nhi mua tặng.

Cả 3 lại tiếp tục dạo chơi rong ruổi khắp Kinh thành, lúc thì mua đồ ăn vặt, lúc lại mua trang sức hay y phục,… Cứ thế đi khắp nơi khắp chốn như vậy…

Trước cửa của một tửu lâu, có 1 bà lão cùng 1 bé gái đang bị vây quanh bởi 3 tên cường hào trông rất độc ác.

-Xin ngài, xin ngài hãy tha cho chúng tôi. Chúng tôi chỉ là lỡ đụng phải ngài chứ không phải cố ý. Bà lão vừa khóc vừa cầu xin. Bên cạnh, đứa bé cứ khóc không ngừng nghỉ, ôm chặt lấy bà lão không buông.

-Bà lão à, bà đi ngang qua đụng chúng ta, tuy là vô ý nhưng ngược lại khiến chúng ta thấy đau a. Bây giờ thế này, bà bán cháu gái bà đi, chúng ta sẽ bỏ qua, còn không thì…

Bạch Nhi nghe thấy vậy, liền bất bình nói:

-Kìa, bọn họ chỉ là vô ý đụng các người, hà tất bắt ép bọn họ đến vậy.

1 tên nghe Bạch Nhi nói vậy liền đáp trả:

-Nhưng con mụ này và cháu gái nó làm chúng ta đau, bán cháu nó đi không những được tiền mà còn có tương lai tốt đẹp cho cháu gái nó. Vậy là quá hời còn gì!!!

-Nhưng bà lão nọ người già ốm yếu, đứa bé gái lại còn gầy như thế. Thử hỏi xem họ làm các người đau chỗ nào? Hơn nữa, ta cũng dám chắc nếu các người có được đứa bé rồi sẽ đưa nó vào thanh lâu kiếm lời thôi!

Tên đầu sỏ nghe thấy vậy, quay sang thấy Bạch Nhi xinh đẹp, liền giở giọng háo sắc:

-Mĩ nữ à, ta thấy ngươi cũng là xinh đẹp. Thôi thì bây giờ nếu cô không đồng ý việc ta mua bé gái này. Chi bằng cô thay thế đi, ta tuy là đã có thê tử nhưng nếu nàng gả cho ta, ta sẽ không bạc đãi nàng a. Nói rồi nước miếng chảy xuống.

-Ta nói cho ngươi biết, ngươi là tên vô sỉ nhất ta từng gặp. Ngươi đòi mua cháu bà lão không thành liền quay sang bắt ta làm thiếp ngươi. Đồ vô sỉ!!! Bạch Nhi phỉ báng một tràng vô mặt tên đầu sỏ.