Minh Vương Phi

Chương 2

Trong tiền sảnh, 1 nam nhân gương mặt tuấn mỹ đang ngồi uống trà Bắc Thanh Vân, bên trái là xấp tấu chươg, bên phải là nghiên mực cùng cây bút, còn có 2 hầu nhân luôn chờ đợi mệnh lệnh từ chủ nhân.

Tiếng cánh cửa mở ra “cạch”, ở ngoài là 1 cô nương ngũ quan thanh tú, mắt phượng mày ngài, da trắng như tuyết, bên cạnh còn có 1 yêu hồn, xem ra là bậc Thần Thú.

-Tỉnh rồi? Giọng nói trầm ấm của nam nhân vang lên

-Um, đa tạ ngài đã cứu sống ta. Bạch Nhi vừa nói vừa chắp tay thành quyền

-Ngươi có dấu ấn tay thế kia hẳn là người của Hồ tộc.

-Phải, ta là Bạch Nhi-Đích thứ nữ của Hồ tộc,còn đây là Tiểu Miêu. Bạch Nhi giới thiệu qua 1 lượt mà trong lòng không khỏi trầm trồ về sắc đẹp của nam nhân trước mặt.

-ồ,còn ta là Hạ Hầu Minh Hạo,còn gọi là Minh vương. Minh vương hắn cũng làm một ngụm trà

2 người cứ thế im lặng hồi lâu, bỗng dưng hắn hỏi:

-Ngươi đến kinh thành bao giờ chưa?

-Kinh thành? Ta chưa đến bao giờ, chỉ mới nghe nói thôi. Bạch Nhi nàng cảm thấy rất hiếu kì về Kinh thành

-Vậy tối ta dẫn ngươi đi. Hắn không nhanh không chậm nói, làm cho người ta có cảm giác ấm áp.

Một bên hạ nhân của hắn mở to đôi mắt, khó hiểu nhìn. Chủ nhân trước giờ không có quan hệ với nhiều nữ nhân, càng chưa bao giờ dẫn ai đi chơi cả, trừ Lý tiểu thư là biểu muội mà hắn còn khó chịu khi gặp thì sao nữ nhân này có thể khiến hắn tự nguyện dẫn đi chơi chung như vậy???

Bầu không khí lại tiếp tục chìm trong im lặng, lát sau có hạ nhân đến thông báo Lý tiểu thư đến, Hạ Hầu Minh Hạo hắn thở dài, nói với hạ nhân hắn sẽ không gặp vị Lý tiểu thư kia. Chợt bên ngoài có tiếng ồn ào hẳn lên:

-Các ngươi nghĩ các ngươi là ai, bản tiểu thư ta đường đường là đích nữ phủ Lý gia, các ngươi dám cho ta không vào ư, hả?????!!!!!!

-Tiểu thư à, vương gia bận rộn công chuyện ngày đêm, rất cần phải nghỉ ngơi, tiểu thư chi bằng để hôm khác rồi tới cũng được mà.

-Minh Hạo ca ca, đám hạ nhân của huynh ức hiếp muội. Lý Đình Đình giả vờ khóc mếu máo lên.

Cuối cùng ở bên trong, Minh Hạo hắn thấy rất bực bội nên quyết định ra ngoài một phen. Bạch Nhi sau khi nghe cũng vài phần hiểu là vị tiểu thư này thích Minh vương, dường như còn là biểu muội nữa nên cũng tò mò xem Lý Đình Đình như thế nào.

Hắn vừa bước ra là Lý Đình Đình lập tức giả vờ thút thít, còn nói xấu đám gia nhân. Nhưng nụ cười của cô ta nở lên chưa được bao lâu thì dập tắt khi thấy Bạch Nhi theo sau.

Bạch Nhi nghĩ nữ nhân này cũng không tệ, nhưng Tiểu Miêu thì lại thấy cô ta quá lòe loẹt.

‘Ở trên thì đánh phấn quá đậm, bên dưới lại một thân váy hồng bánh bèo, lại còn tô son cho đỏ chót , thực khác với chủ nhân nhà mình, trang điểm vừa phải, váy xanh lam điểm xuyến thêm vài bông hoa nhỏ, trang sức chỉ có vòng ngọc phỉ thúy.’

Lý Đình Đình thấy Bạch Nhi thì không vui, ánh mắt có chút độc ác, liền hờn dỗi hỏi Minh Hạo:

-Mịnh Hạo ca ca, đây là ai?

-Đây là Nữ nhi của Hồ quân và Hồ quân hậu, Hồ tộc chắc muội cũng biết chứ? Hắn giả vờ đàng hoàng, thực chất ánh mắt lại lóe lên tia khinh thường.

-Ồ, vậy thì ta cũng xin phép giới thiệu bản thân. Ta là Lý Đình Đình, phụ thân là Lý Đề, biểu muội của Minh Hạo ca ca. Nàng ta nhấn mạnh 2 từ biểu muội để chỉ rõ với Bạch Nhi nàng không cách nào tranh được Minh Hạo.

Chợt như nhớ ra điều gì, Lý Đình Đình liền quay lại hỏi:

-Biểu ca, Huynh gặp được nàng ta ở đâu vậy?

-Cái này…