Mình Yêu Nhau Không

Chương 11: Anh thích em....La Hiểu Nhi....rất nhiều

- Bình tĩnh đi...cũng có thể tổng đài bị lỗi hay có đứa nhóc nào giỡn với mình thôi mà....Nếu thật sự có ma thì.... - Hiểu Nhi méo máo như sắp khóc, không dám nói tiếp nữa

Đứng trước An An rồi mà tim Hiểu Nhi như muốn rớt ra ngoài, mắt nhắm tịt lại, may là người ta không để ý gì đến cô. Cô mở mắt ra tìm kiếm xung quanh, hình như tin nhắn cũng không gửi nữa

- Đúng là khùng mà - giây phút Hiểu Nhi quay đi, và nhận ra mình là con ngốc bị lừa phỉnh

- Ôi trời....nhìn kìa

Tòa nhà đột nhiên bị mất điện, nguyên 1 khu tối om om. Mọi người đều hoảng loạn. Nhưng từ dưới chạy lên là nhưng đốm sáng. Ánh đèn từng căn hộ 1 chớp tắt chớp tắt, tưởng như bị chập điện. Trong ánh mắt đen tuyền của Hiểu Nhi, từng dòng chữ chạy ra

....ANH....

...........THÍCH....

......................EM....

............................LA....

................................HIỂU....

..........................................NHI....

- Cô gái nào mà may mắn quá vậy

- Lãng mạn ghê á

Tim Hiểu Nhi thắt lại. Cô cảm động đến phát khóc, sự kiện này chắc phải đăng lên báo mới được. Lập tức ánh mắt cô dời sang cửa ra tòa nhà, tìm Hạo Nhiên

- Chắc không phải....cậu ấy bị bắt rồi chứ? - Hiểu Nhi vội chạy vào trong xác nhận

Đèn vẫn chưa sáng lại, Hiểu Nhi loanh quanh chạy hết tầng 1 nhưng vẫn chẳng thấy hình bóng của anh chàng hacker đâu

- Mạnh.... - Hiểu Nhi muốn cất tiếng gọi thử hắn, nhưng bị 1 bàn tay bịt lại, đưa đến chỗ tối hơn chỗ cô đang đứng nữa

- Suỵt.... - ngón tay của người đó thon dài làm dấu im lặng. Hiểu Nhi mở to mắt ra để nhìn cho kĩ. Cơ thể của người này đầy mùi mồ hôi, chiếc mũ lưỡi trai đen và đeo trên người cái ba lô xanh lá sẫm màu. Mái tóc ướt đẫm xõa trước mặt, phủ đi ánh mắt đang dè chừng khắp nơi như sợ bị người khác phát hiện - Là anh.... - Hạo Nhiên thấy cô có vẻ hoảng sợ nên trấn tĩnh

- Cậu....là cậu làm hả?

- Có phải cảm động lắm không? Chẳng phải em nói dân IT thì có gì ngon hả?

- Ờ....thì...cũng không đến nỗi....Nhưng cậu làm vậy không sợ bị bắt sao?

- Muốn bắt được....đâu có dễ... - Hạo Nhiên cười tự tin, nụ cười mà cô chưa bao giờ thấy trước đây. Có lẽ để che giấu thân phận của mình, hắn đã khổ tâm dữ lắm

Hạo Nhiên vẫn còn cầm tay Hiểu Nhi từ lúc bỏ trốn đến khi về đến nhà

- Mạnh Hạo Nhiên, bây giờ cậu đang vừa đấm vừa xoa tôi đấy hả? Lúc thì kêu sắp phải đi, còn lúc thì...đột nhiên tỏ tình người ta - cô nhạo báng, ánh mắt có chút giận dỗi

- Ờ, đúng đó....vậy em chọn đấm hay là xoa? - Hạo Nhiên cũng không vừa miệng

- Chắc là...xoa... - trông cô có vẻ vui lắm, còn tủm tỉm cười nữa - nhưng mà cậu không thể thông báo theo cách bình thường được hả? Làm hộp thư của tôi hết chỗ chứa luôn đây này - trước khi vào nhà cô còn kịp cằn nhằn vài câu

- Bây giờ anh không thể dùng được điện thoại nữa rồi. Hơn nữa còn phải để dành tiền bao em đi chơi chứ, người chỉ xài đồ chùa

Hiểu Nhi hạnh phúc đưa ngón tay cái lên, tự hào vì mình có người yêu tâm lí, cô vẫy tay tạm biệt

Tắm rửa thoải mái xong, Hiểu Nhi không kìm chế được sự vui sướng, cứ nhảy cẫn lên trên giường, lăn qua lăn lại thật thoải mái trong bộ đồ ngủ, cũng không cản được ngại ngùng đỏ mặt khi được tỏ tình trước bao nhiêu là người. Cô thật sự muốn gọi điện cho con Trang để khoe khoang lắm nhưng rồi thôi, sợ nó sẽ đồn ầm lên nữa thì mất công. Hiểu Nhi hôm nay quyết biến thành học sinh gương mẫu, ngồi lên bàn học

Đọc được chữ nào, cô lại thấy hoa hoa mắt. Toàn là Mạnh Hạo Nhiên, Mạnh Hạo Nhiên trong sách bay ra, còn có cả mặt của hắn nữa. Bất giác nhìn xuống vở, cô đã thấy tay mình đang di di thành hình trái tim lên mặt bàn, không lẽ đơn phương lâu quá rồi nên bây giờ hóa thành kẻ đa tình rồi?

- Không được....- Hiểu Nhi lắc đầu, tát tát mình vài cái - Mày....yêu rồi sao?

Hiểu Nhi càng nghĩ càng thấy mình điên thật, dẹp hết bài vở, không học hành gì hết. Bây giờ thì cô hiểu được tại sao ba mẹ hay cấm con cái yêu đương, thế này thì học hành sao được. May mà cô chỉ có ông chú dễ dãi thôi

Hạo Nhiên tắm rửa xong cũng nghe thấy tiếng hét bên nhà hàng xóm. Khóe môi bất giác tạo thành đường cong. Cuối cùng hắn vẫn không thể đấu lại cô, đấu lại tình cảm của mình. Lí do để hắn quyết định như vậy cũng đơn giản thôi, chỉ là còn ít thời gian trước khi quyết định bỏ đi. Trong quãng thời gian quý báu này, hắn nhất định sẽ làm cô hạnh phúc, nhất định là vậy

- Oáp....Woap....woah.... - Hiểu Nhi ngáp ngắn ngáp dài, đầu tóc bù xù đi xuống nhà, rót cốc nước uống cho đỡ khát - chú à...chú đi đâu thế?

- Chú về quê vài ngày

- Phụt....Về quê á? - Hiểu Nhi phụt hết nước ra ngoài

- Trời ơi....cháu chưa đánh răng sao? Ướt hết áo rồi này - chú càu nhàu, lau lau cái áo mới tinh

- Cháu xin lỗi....Nhưng mà sao vụ về quê chú chẳng nói gì thế?

- Thì tại trong quê có chuyện đột xuất

- Thật ạ? Chuyện gì thế chú?

- Cũng chẳng có gì quan trọng, cháu ở nhà lo mà ôn thi đi

Chú dắt xe máy ra ngoài. Xe lâu rồi cũng không đi nên đạp còn không nổ máy nữa, phải mất 1 lúc lâu, sau khi Hiểu Nhi chăm sóc răng cỏ xong chú ấy mới chuẩn bị đi

- Còn cháu thế nào hả chú?

- À đúng rồi, chú có kêu Hạo Nhiên qua ở chung cho vui đấy?

- Dả? Chú nói gì? - Hiểu Nhi lại 1 lần nữa không tin vào tai mình

- Thôi chú đi đây

Bạch....bạch... - tiếng máy nổ kêu to

- CHÚ À CHẲNG PHẢI CHÁU ĐÃ NÓI VỚI CHÚ CHUYỆN THÚY KIỀU RỒI SAO? - Hiểu Nhi hết lên sau khi xe đã đi được 1 đoạn

- Chưa... - chú ấy đi rồi vẫn còn nói vọng lại được

"Không được" Hiểu Nhi vò đầu, nhăn mặt méo miệng. Cô ngồi vùng vẫy trên nền nhà như đứa trẻ nhõng nhẽo

- Thật bất công mà

Mặc dù đã tỏ tình, nắm tay rồi nhưng ở chung nhà...thật quá đáng. "Sao chú có thể để mặc mình ở nhà với 1 thằng con thanh niên chứ?"

Kính....cong....kính....cong....Tiếng chuông cửa dồn dập. Hiểu Nhi hốt hoảng, như sắp có FBI tới nhà đến nơi, luống cuống chạy đến ghế ngồi, ôm gối bịt tai, giả vờ như không có ai ở nhà

- Bỏ đi rồi sao? - Hiểu Nhi dòm dòm ra cửa, không còn tiếng chuông nữa, hình như cũng im lặng hơn bình thường

Cạch....Cái nắm cửa nhẹ nhàng xoay xoay. Mắt cô cũng mở to hơn, to hơn, nỗi sợ hãi tiến gần hơn, gần hơn. Tiếng ổ khóa được mở nghe thật rợn người

- Em ngồi đây sao không ra mở cửa? - Hạo Nhiên ôm 1 đống sang: sách vở, laptop, chăn gối, trông giống như đang di cư

- Anh không thể không sang sao?

- Chú em đã nhờ anh như vậy mà

Hạo Nhiên quăng hết đồ xuống, bày binh bố trận như muốn sang đây ở luôn vậy. Hắn hít 1 hơi thật sâu làm Hiểu Nhi run run

- Đúng là ở nhà có khác, phòng trọ toàn mùi gỗ mốc không - Hạo Nhiên tỏ vẻ hài lòng

- Không phải ở chùa đâu - Hiểu Nhi lại dở thói ki bo xấu tính

- Cái đó phải thương lượng với chú em

- Cho dù chú đề nghị như vậy thì anh cũng nên từ chối đi chứ. 1 trai 1 gái ở chung nhà suốt mấy ngày liền anh không thấy ngại sao? - cô la toáng lên

- Sao phải ngại? Anh chỉ sang trông em vài hôm thôi mà. Không lẽ em đang tưởng tượng điều gì đấy chứ?

- Không - gặp ánh mắt ngờ vực của Hạo Nhiên là cô lại nín bặt - Anh ăn sáng chưa? Để em đi mua

- Tiền đây. Ra mua bánh mì ăn đi - Hạo Nhiên lấy tiền từ trong cặp ra

- Tiền...của anh hả? - mặt cô gian hẳn lên

- Không phải, của chú em đấy

- Sao chú lại đưa tiền cho anh?

- Chú ấy sợ em tiêu bậy bạ nên đưa cho anh quản lí

- Hớ...Đúng là cùng 1 bọn với nhau, đi đây - Hiểu Nhi nổi giận đùng đùng bỏ ra ngoài

Rầm...."Hiểu Nhi à, chúng ta hãy chơi 1 lần cuối cùng nhá, hãy chơi thật vui...."

- Bánh mì đây....bánh mì đây.... - Hiểu Nhi tíu ta tíu tít từ ngoài cửa

- Cảm ơn - Hạo Nhiên cầm lấy bánh mì, nhưng bị Hiểu Nhi giật lại

- Khoan...bánh mì là phải ăn với ớt trái mới ngon. Nhưng mà bà cô đó chỉ có ớt tương thôi nên em bảo không bỏ, ăn ớt nhà mình ngon hơn - Hiểu Nhi lon ton lấy bao ớt xanh đỏ trong tủ lạnh, chìa cho hắn 1 trái màu xanh thật to - ăn đi

Hạo Nhiên cũng từ tốn ăn thử, mùi vị cũng không tệ. Đúng là lúc đầu như vậy, nhưng càng về sau lại càng thấy cay xè ở đầu lưỡi. Còn Hiểu Nhi thì vẫn ngấu nghiến ăn như chẳng cảm thấy gì

- CAY QUÁ!!!!!!!! - Hạo Nhiên chạy te khói vào bếp, rót ngay cốc nước lạnh hạ nhiệt - cay chết mất

- Haha...Anh ăn cay tệ như thế sau này làm sao sang Hàn Quốc chứ? - cô chống nạnh ra vẻ, cười nhạo

- Sao....phải....sang.....đó? - Hạo Nhiên uống nước òng ọc, thậm chí không còn hơi để nói

- Đó là ước mơ của tất cả các cô gái Việt Nam đấy. Ai cũng muốn được sang 1 lần, ăn hết món ăn ở đó, đi hết địa điểm ở đó, gặp hết những diễn viên xinh đẹp.... - Hiểu Nhi nhắm mắt tưởng tượng

- Xem ra ước mơ vẫn chỉ là mơ ước - Hạo Nhiên dập tắt ngay cái ước mộng hắn cho là hão huyền đó - Học hành bê bết như em với cái thói chỉ toàn xài đồ chùa thì mơ mà có tên điên nào lại chi tiền cho em đi chơi

- Anh nói thế là sao? - Hiểu Nhi nghiến răng ken két - Sau này anh sẽ là tên điên đó cho coi - nhưng rồi cô nhanh chóng thay đổi thái độ. Chỉ 1 phần nghìn giây thôi, gương mặt hắn đã thoáng chốc xanh hắn, niềm vui khi ở bên cô vẫn không thể che lấp nỗi lo âu

- Thay vì nói nhảm. Bây giờ em bắt đầu học có vẻ là có ích hơn đó

- Anh thì biết gì, bây giờ em đang đứng nhất trường đấy nhá. IQ của em cao lắm đấy

- Vậy nếu em làm xong bài tập, chiều chúng ta sẽ đi chơi

- Hứa đấy? - Hiểu Nhi đưa ngoắc tay

- Hứa - Hạo Nhiên cũng bằng lòng hứa với cô. Chỉ là những lời hứa sau này, khó có thể thực hiện được

Trưa nay trong lúc cô học hắn đã ra chợ mua chút đồ ăn về nhà nấu. Có lẽ trong mấy ngày này hắn phải trỗ tài nấu hết món tủ cho cô ăn mới được

- Anh mua nhiều đồ thế? - Hiểu Nhi cũng ton ten nhiều chuyện chạy vào bếp

- Anh được mấy bà cô ngoài chợ giảm giá đấy - hắn khoe khoang - có lẽ anh đẹp trai quá mà

- Chắc em phải tìm cái cào cào hết da gà đang nổi lên quá. Anh toàn nói điêu, mà anh đừng có hòng lấy tiền của chú để dẫn em đi chơi...sau đó cho em ăn toàn mì tôm đấy

- Yên tâm....tiền dẫn em đi chơi là tiền của anh. Được chưa - Hạo Nhiên lắc đầu, tính tình trẻ con như thế này, làm sao hắn nỡ bỏ rơi cô đây chứ

- Có anh....vui thật! - Hiểu Nhi ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu dựa vào người, giống hệt người yêu đích thực, vẻ mặt hạnh phúc tới nỗi làm hắn dao động quyết định của mình