Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 121: Thân nhân

Hành lang tăm tối, sâu dài giống như không có điểm cuối. Tô Đồ Lang Quân đi ở phía sau Đàm Dật Nam, trong lòng tránh không khỏi có điểm rùng mình, thiết kế tại nơi này quả thật không mấy khác biệt so với địa đạo dưới lòng đất tại biệt thự của Khâm Định khi ấy, chỉ có điều nơi đó nếu như cậu nhớ không nhầm sớm đã trở thành phần đất dưới sự sở hữu của Tô Thành rồi, không có khả năng cậu lại bị đưa tới nơi này được.

Hành lang tăm tối rất vọng tiếng, hai người di chuyển chầm chậm bên trong liền phát ra tiếng bước chân vang vọng giống như là có một đoàn người cùng đi vậy. Trong đáy mắt của Tô Đồ Lang Quân rất nhanh xuất hiện tia lạnh lẽo không có cảm xúc khi đứng trước một căn phòng được đóng kín cửa. Đàm Dật Nam đưa tay lên gõ cửa ba tiếng, bên trong có một giọng nói giống như phải thông qua thứ thiết bị điện tử nào đó mà ồm ồm móp méo:

"Vào đi"

Đàm Dật Nam mở cửa, tự giác đứng sang một bên để cho Tô Đồ Lang Quân tiến vào trong, còn hắn ở phía sau đóng cửa lại đợi ở bên ngoài. Trong căn phòng này dường như có một chiếc cửa sổ nhưng lại bị kéo lại bởi chiếc rèm cửa tối màu dày dặn, khiến cho Tô Đồ Lang Quân cũng không nhận ra được thời điểm này rốt cuộc là ngày hay đêm.

Trong căn phòng không trang trí bất cứ vật dư thừa nào, chỉ có một chiếc bàn làm việc cùng chiếc ghế duy nhất chính là chiếc xe lăn mà Khâm Định đang ngồi kia. Khâm Định gầy gò ốm yếu, nhưng ánh mắt kia tuyệt đối không giảm bớt đi dù chỉ một phần độc ác nào. Khâm Định trước là nhìn Tô Đồ Lang Quân một lượt, thời điểm khi ánh mắt hai người chạm đến nhau, không khí xung quanh cũng như ngưng đọng lại. Trước sự lì lợm lạnh lẽo kia của Tô Đồ Lang Quân càng khiến cho Khâm Định thêm phần hài lòng mà thưởng thức, đứa bé này vốn là đứa bé ông đã nhắm trúng từ nhỏ, nếu không ông cũng sẽ không tự mình đặt cho cậu một cái tên rất hợp ý, Lang Quân - Cái tên này đại biểu cho việc lớn lên cậu sẽ là con sói đắc lực ở dưới trướng của ông.

"Có cảm thấy quen thuộc hay không?" Giọng nói quái dị kia phát ra, nếu như là người bình thường khẳng định cũng có chút sợ hãi. Khâm Định mang thứ thiết bị nhỏ gọn kia dí sát vào yết hầu của mình, khó khăn mà nói ra từng tiếng, nhưng trên gương mặt vẫn mang theo nụ cười chết chóc.

Tô Đồ Lang Quân đứng ở giữa phòng, trong căn phòng thiếu sáng u tối này, cậu mặc trên mình một bộ đồ màu trắng đơn giản, có cảm giác giống như một thiên sứ bị kìm kẹp tại tầng đáy của địa ngục không thể thoát ra được. Chỉ có điều khi cậu vừa mở miệng cất lời, trên gương mặt mang theo nụ cười khó đoán, ánh mắt cũng giống như biến chuyển u tối, khiến cho người ta cũng phải thay đổi suy nghĩ đó, cậu căn bản không phải là thiên sứ mà chính là ác quỷ sau vẻ bề ngoài thiên sứ vô hại kia:

"Không có quen lắm, Khâm Định mà tôi từng biết lúc trước... chậc chậc bây giờ lại thành ra thế này"

Khâm Định im lặng, nụ cười cũng cứng lại, ánh mắt thoáng qua tia tức giận, kế đến liền cố gắng khắc chế xuống:

"Đừng quên cậu bây giờ đang ở trong tay của tôi, không phải sống trong nhung lụa cùng với Tô Thành đã quên hết cảm giác rèn luyện trước kia rồi chứ?"

Tô Đồ Lang Quân thành thật mà nói, giọng nói kia cũng vô cùng cứng rắn. Đoạn ký ức ngắn ngủi lúc trước chỉ kéo dài vỏn vẹn mấy năm mà thôi nhưng nó vẫn luôn khắc sâu trong thâm tâm cậu có lẽ là cả đời cũng không quên được:

"Không thể quên!"

Khâm Định nghe ra được hận ý trong lời nói của Tô Đồ Lang Quân thì nhếch môi mỉm cười, giọng nói méo mó thông qua thiết bị đặt ở trước cổ họng kia bắt đầu phát ra:

"Tôi còn tưởng cậu đã quên rồi, làm tôi phải tốn công chuẩn bị lại một số thứ ôn luyện cho cậu"

Một lời nói đe dọa kia của Khâm Định cũng không thể làm cho Tô Đồ Lang Quân run rẩy, nói gì thì nói cậu cũng chẳng phải là người yếu đuối tự ti:

"Hừ, ông đưa tôi đến đây là muốn làm gì?"

Khâm Định im lặng một lúc rồi mới trả lời:

"Lang Quân à Lang Quân, cậu đúng là không làm tôi phải thất vọng, năm đó lựa chọn cậu để đào tạo quả đúng là chính xác, chỉ có điều giữa đường lại nhảy ra một kẻ phá đám. Hôm nay gặp mặt lại sau 18 năm, tôi có món quà ra mắt cậu"

Tô Đồ Lang Quân im lặng, cậu biết Khâm Định không phải là người tốt đẹp gì, nói có món quà muốn tặng cho cậu, khẳng định chính là thứ sẽ có lực sát thương hoặc uy hiếp cậu ít nhiều.

Khâm Định vừa nói xong, cánh cửa phòng nghỉ phía sau căn phòng này liền chậm rãi mở ra, bên trong có một người đàn bà nhỏ gầy, ánh mắt đảo quanh một lượt chứa đựng tia hèn mọn. Bà ta nhìn qua khoảng ngoài 50 tuổi, trên người mặc một bộ đồ vải thô kẻ ca rô, làn da ngăm đen, nhìn thế nào cũng không thấy giống người thành phố này. Chỉ là bà ta vừa nhìn thấy Tô Đồ Lang Quân liền lập tức chạy tới, dáng người thấp nhỏ chỉ cao đến trước ngực của cậu, bà ta vòng tay ôm lấy eo cậu bắt đầu loạn lời nói:

"Con trai, con trai của ta, ta chính là mẹ của con"

Từ nhỏ đến lớn, Tô Đồ Lang Quân chưa bao giờ nói từ mẹ kia, hiện tại có một người đàn bà đi đến nhận cậu là con trai liền khiến cho cậu cũng phải cảm thấy có điểm trào phúng. Cậu dùng sức đẩy người đàn bà xa lạ kia cách xa khỏi mình:

"Khâm Định, đây là món quà ông tặng tôi đó sao?"

Khâm Định cười cười, thứ thiết bị hỗ trợ nói kia lại được dí sát trên yết hầu của ông ta:

"Khó khăn lắm tôi mới có thể tìm được mẹ của cậu, cũng giúp cậu làm xét nghiệm ADN, tự cậu đến nhìn xem"

Tô Đồ Lang Quân im lặng, người đàn bàn kia trên gương mặt toàn là nước mắt, dáng vẻ thống khổ kéo lấy tay của cậu dùng sức tự đánh vào người bà ta:

"Là mẹ không tốt, là mẹ không tốt, năm đó làm lạc mất con, để con phải chịu khổ... là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ"

Tô Đồ Lang Quân lạnh lùng nhìn lướt qua người đàn bà xa lạ luôn miệng gọi hắn là con trai, cậu lạnh lùng đẩy bà ta qua một bên rồi bước về phía trước bàn làm việc của Khâm Định, cầm trên tay văn kiện kia. Bên trong có ghi tiêu đề rõ ràng: "Kết quả xét nghiệm ADN", cậu lướt nhìn từ trên xuống dưới, mọi đối chiếu xét nghiệm đều tương thích, chỉ số cho ra là 99.89%, kết luận chung huyết thống.

Tô Đồ Lang Quân trầm mặc, trên gương mặt cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, cuối cùng cậu liền đặt tờ giấy kia xuống bàn, cười ha ha một tiếng:

"Khâm Định, một chút mánh khóe này ông nghĩ có thể lừa được tôi hay sao?"

Người đàn bà kia lại nhanh chóng thống khổ nói:

"Tiểu Lương, con chính là con trai của mẹ, con có một vết bớt nhỏ hình lục giác sau lưng, con nhìn xem, cánh tay của mẹ cũng có một vết bớt tương tự. Là năm đó mẹ để lạc mất con, để cho con phải chịu khổ, là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ"

Tô Đồ Lang Quân nhìn xuống cánh tay người đàn bà kia, trong lòng cũng chấn động một phen, quả nhiên là bà ta có một vết bớt hình lục giác giống như của cậu. Tô Đồ Lang Quân ngây người một hồi, từ đó đến giờ cậu chưa bao giờ có ý định muốn tìm lại ba mẹ của mình, hiện tại ở trước mặt đột nhiên có một người đàn bà tự xưng là mẹ ruột, Tô Đồng Lang Quân trong nhất thời cũng không biết bản thân nên phải mang tâm trạng như thế nào nữa.

"Tiểu Lương, Tiểu Lương, năm đó con mới 3 tuổi liền bị lạc mất ở khu vui chơi, mẹ đã đi tìm con rất lâu rồi, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng người, có thể cho mẹ tìm thấy được con"

Cái tên Tiểu Lương kia quả thật không hề tồn tại bất cứ sự quen thuộc nào trong đại não của cậu, hiện tại đối diện với người đàn bà không ngừng khóc lóc kia cũng khiến cho cậu cảm thấy phiền phức. Cậu lạnh mặt đẩy người đàn bà kia qua một bên, ánh mắt sắc lạnh nhìn bà ta một cái:

"Tôi không phải Tiểu Lương, cũng không phải con trai bà, mau tránh ra"

Người đàn bà kia không rõ là đứng không vững hay là do cố tình đứng không vững, mà khi Tô Đồ Lang Quân vừa vung tay đẩy bà ta ra liền khiến cho bà ta ngã xuống dưới sàn khóc lớn một hồi:

"Là lỗi của mẹ, lỗi của mẹ năm đó đã không trông chừng con, để con đi lạc mất, để con phải chịu khổ"

Khâm Định nãy giờ vẫn im lặng ở một bên nhìn xem đoạn kịch vui này, lúc này mới lên tiếng:

"Nhìn xem món quà tốt ta dành cho cậu thấy thế nào? Không phải đứa nhỏ trong cô nhi viện nào cũng có cơ hội tái hợp với người nhà đâu"

Tô Đồ Lang Quân hừ nhẹ một tiếng:

"Tùy tiện mang đến một người đàn bà liền có thể khiến cho tôi tin đó là mẹ của tôi hay sao? Mà cho dù có thật sự là mẹ của tôi đi chăng nữa, tôi cũng không có ý định muốn nhận bà ta"

Người đàn bà vừa nghe thấy lời nói kia của Tô Đồ Lang Quân liền khóc càng lớn hơn, bà ta liên tục tự đánh vào người mình, không ngừng tự nhận lỗi về mình:

"Ông trời ơi, là ta rốt cuộc đã làm ra chuyện gì, làm ra chuyện gì mà khiến cho con trai không chịu nhận mặt"

Khâm Định đưa tay nhấn vào một nút ngay trên tay vịn ghế xe lăn của mình, bên ngoài cửa Đàm Dật Nam liền lập tức tiến vào kéo người đàn bà kia ra khỏi, tiếng khóc cũng theo đó biến mất để lại không gian yên tĩnh u ám vốn có.

"Cậu có muốn biết ba cậu là ai hay không?" Khâm Định dùng giọng nói méo mó kia hỏi.

Tô Đồ Lang Quân im lặng hỏi lại ông ta:

"Nếu như tôi nói không thì có phải là ông sẽ thật sự không nói hay không?"

Khâm Định cười ha ha, tiếng cười thông qua thứ thiết bị kia quả thật vô cùng quái dị:

"Ba của cậu chính là đàn em năm đó dưới trường ta, chính vì vụ việc lần đó ba cậu gây ra đã động đến Tô Thành, kết quả liền bị Tô Thành chính tay đánh chết. Mẹ cậu mang theo cậu bỏ trốn hắn ta, sau đó bởi vì chạy trốn cho nên mẹ cậu liền để lạc mất cậu. Ông trời đúng là khéo biết chơi đùa, chẳng trách năm đó ta vừa nhìn thấy cậu liền có hứng thú muốn nuôi dưỡng cậu trở thành cánh tay đắc lực cho ta, chỉ có điều cậu lại nhiều năm như vậy ngoan ngoãn gọi người giết hại ba mình là ba, còn vì hắn ta làm không ít chuyện đâu"

Tô Đồ Lang Quân bất động thanh sắc, cậu không nói là tin cũng không nói là không tin, chỉ im lặng đứng ở một chỗ, cũng không biết được là cậu có để tâm đến lời nói kia của Khâm Định hay không hay là rất rất để tâm đến. Cuối cùng Khâm Định để cậu trở về căn phòng kia, cậu im lặng ngồi ở trên giường, Khâm Định thông qua camera quan sát nhất cử nhất động của cậu cũng không thể đoán ra được tâm trạng của cậu lúc này như thế nào.

Bữa ăn ngày hôm đó không phải là do Đàm Dật Nam chuyển tới mà là do người đàn bà kia mang tới đặt ở trên giường cho Tô Đồ Lang Quân. Tô Đồ Lang Quân cũng không liếc nhìn bà ta lấy một cái, chỉ chậm rãi cầm đũa lên gắp thức ăn:

"Tiểu Lương, thật xin lỗi con, thật xin lỗi con"

Tô Đồ Lang Quân không nói, chỉ tập trung ngồi ở một chỗ mà ăn. Người đàn bà kia ngồi xuống giường bên cạnh cậu, bàn tay đưa đến ở không trung định chạm vào cậu cuối cùng lại thở dài thu lại:

"Mẹ biết con rất khó chấp nhận chuyện này, nhưng năm đó mẹ mang con bỏ trốn kẻ thù của ba con, mẹ để con ở nơi đó một mình, mẹ muốn đánh lạc hướng bọn họ sau đó về tìm con, nhưng đến khi quay lại mẹ lại không thấy con đâu. Mẹ thật sự đi tìm con rất khổ sở"

Tô Đồ Lang Quân mặc kệ mấy lời nói kia của ba tà, ăn xong đồ ăn liền buông bát đặt xuống im lặng ngồi ở một chỗ. Thời gian tiếp theo sau đó mấy ngày liền, người đàn bà kia lúc nào cũng đến đưa cơm cho cậu, mỗi ngày đều gọi cậu là Tiểu Lương, mỗi ngày đều nói cho cậu nghe những thứ mà cậu không ngờ tới, cũng chẳng biết là cậu có để ở trong tâm hay không nữa. Khâm Định ngồi ở sau chiếc màn hình máy tính theo dõi nhất cử nhất động của cậu cũng vĩnh viễn không thể đoán ra.

- --

Hoàng Thế Vinh mỗi ngày đều điên cuồng đi tìm tung tích của Tô Đồ Lang Quân, mỗi ngày đều không quản công việc ở Hoàng thị cùng nhóm người hắc đạo đi tìm người, đến thời điểm hiện tại cũng là gần 1 tháng hắn không nhìn thấy cậu.

Hoàng Thế Vinh hiện tại tính khí rất nóng nảy, chỉ cần động một tí liền sẽ vung chân đánh người không thương tiếc. Nếu như người nào đó trả lời hắn rằng không biết Tô Đồ Lang Quân ở đâu khẳng định sẽ bị hắn đánh đến không nói được thêm gì nữa. Người đi theo Hoàng Thế Vinh cũng nhiều lần khuyên ngăn hắn không được quá nóng vội, nhưng đã 1 tháng nay rồi không tìm thấy Tô Đồ Lang Quân hắn còn có thể không nóng vội được hay sao.

"Bên chỗ Chính Nhạc đưa tin có người nói biết Tô thiếu gia ở đâu" Một đàn em nhanh chóng đi đến nói với Hoàng Thế Vinh.

Hoàng Thế Vinh lập tức đứng dậy:

"Đi"

Chiếc xe 7 chỗ màu đen nhanh chóng đỗ lại trước cửa quán bar Đông Hỉ, Hoàng Thế Vinh mặc trên người một chiếc áo thun màu đen ngắn tay, cánh tay rắn chắc để lộ ra bắp cơ hoàn mỹ, làn da trắng trẻo ngày nào hiện tại cũng đã ngăm đen rám nắng, trên tay mơ hồ còn nhìn thấy nhiều vết sẹo ẩn hiện.

Hoàng Thế Vinh bước thật nhanh vào bên trong, trong phòng là một người đàn bà đang ngồi ở một góc hoảng sợ cảnh giác nhìn xung quanh. Hoàng Thế Vinh lúc đầu cũng không để ý bà ta, trực tiếp hướng Chính Nhạc hỏi:

"Người đâu?"

Chính Nhạc chỉ về phía người đàn bà kia nói:

"Là bà ta"

Hoàng Thế Vinh nhíu mày, ánh mắt có phần hung tàn tiến về phía trước ngồi xuống ghế, trực tiếp lạnh giọng hỏi:

"Biết gì thì nói hết, đừng để tôi phải hỏi"

Người đàn bà kia có điểm hoảng hốt, trong giọng nói cũng có tia run rẩy đến cực độ:

"Tôi biết người các cậu cần tìm, mau đi cứu cậu ấy, cậu ấy ở phía nam thành phố, ở khu công trường bỏ hoang cách đó khoảng 10 dặm"

Hoàng Thế Vinh híp mắt nhìn người đàn bà kia hỏi lại:

"Lấy gì để chứng minh?"

Người đàn bà kia từ trong túi áo của mình lấy ra một chiếc khăn lụa, bên trong hình như còn bọc một thứ gì đó, đến khi bà ta lấy ra được vật kia đưa đến trước mặt của Hoàng Thế Vinh, cả người hắn liền chấn động, nhanh tay đoạt lấy chiếc nhẫn kia xem thử sau đó liền lập tức đứng lên, lạnh giọng ra lệnh:

"Báo lại với Tô Thành, chúng ta mau đi".