Mơ Tưởng Anh Ấy Cũng Vô Dụng

Chương 130: Tán gẫu

Tô Đồ Lang Quân quả thật rất biết cách trêu chọc lòng người, cậu biết nếu như mình ở trong phòng tắm càng lâu thì Hoàng Thế Vinh ở bên ngoài sẽ không thể bình tĩnh được, có điều đôi khi cũng cần khiến cho hắn như vậy, một lát nữa khẳng định sẽ chơi rất là vui.

Hoàng Thế Vinh đi xuống giường tiến về phía cửa phòng tắm, tính trực tiếp đẩy cửa tiến vào nhưng ở bên trong đã khóa, cuối cùng đành đứng ở bên ngoài gõ cửa gọi:

"Quân Quân, còn chưa xong sao?"

Tô Đồ Lang Quân buồn cười, cố ý thả nhẹ giọng nói đáp:

"Còn chưa, tớ đang xem bộ đồ này mặc như thế nào"

Hoàng Thế Vinh có điểm nóng vội kéo tay nắm cửa ý muốn mở ra:

"Tớ giúp cậu"

Tô Đồ Lang Quân trong lòng thầm nghĩ, nếu như thật sự để cho Hoàng Thế Vinh tiến vào, vậy thì bộ đồ này cũng không cần mặc nữa rồi:

"Được rồi, không cần đâu, tớ sắp xong rồi đây"

Hoàng Thế Vinh im lặng, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân gấp gáp. Tô Đồ Lang Quân lúc này sớm đã chuẩn bị xong từ lâu, ở trong phòng tắm cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng đứng ngồi không yên kia của hắn.

Một bộ đồ y tá kỳ quái, áo sơ mi làm bằng chất liệu kaki mềm, phía trước ngực áo còn có một hình trái tim đỏ, chiếc áo đó được đóng đến hàng khuy cao nhất trên cổ, vốn dĩ phải nên thật là nghiêm túc nhưng vì độ dài của nó quá ngắn, phía sau lưng lại làm bằng chất liệu trong suốt mỏng manh, cho nên lúc này chiếc áo kia liền trở nên trêu người cực kỳ. Chiếc váy ngắn vừa vặn làm cặp mộng ẩn hiện sau lớp vải, đôi chân dài tinh tế thon thẳng trắng mịn được bao bọc bởi một lớp tất lưới mỏng mảnh nhìn nóng bỏng cực kỳ. Tô Đồ Lang Quân mang chai nước hoa dùng thử của cửa hàng xịt thử lên người, mùi hương ngọt ngào lan tỏa trong không khí, đợi cho những tia nước kia một lần nữa rơi xuống trên người, Tô Đồ Lang Quân mới chậm rãi mở cánh cửa phòng tắm ra.

Bên ngoài đã tắt hết điện, chỉ có ánh sáng của cây đèn đường cao lớn dưới khuôn viên bệnh viện chiếu tới vào căn phòng này. Hoàng Thế Vinh vốn dĩ vẫn đứng ở trước cửa chờ người, cánh cửa kia cuối cùng cũng chịu mở ra, bộ đồ mà Tô Đồ Lang Quân đang mặc phải nói vô cùng nóng bỏng gợi cảm, kết hợp cùng dáng người thon thon của cậu khiến cho Hoàng Thế Vinh trong nhất thời đình chỉ động tác, yết hầu trơn trượt khẽ nuốt một ngụm nước miếng.

Tô Đồ Lang Quân đón nhận ánh mắt nóng bỏng của ai kia nhìn mình chằm chằm, đợi mãi cũng không thấy đối phương lên tiếng liền khẽ giọng hỏi hắn:

"Như thế nào?"

Hoàng Thế Vinh bị giọng nói dịu dàng kia làm cho bừng tỉnh, mạnh mẽ vòng tay qua eo Tô Đồ Lang Quân kéo mạnh về phía mình, mùi hương có điểm mới mẻ trên cơ thể cậu lập tức tiến vào khoang mũi của hắn. Không biết là do Tô Đồ Lang Quân mặc bộ đồ ngắn kia, hay là do mùi hương kỳ lạ này khiến cho cả người hắn cũng bắt đầu cảm thấy khô khốc nóng lên nhanh chóng:

"Quân Quân, hôm nay cậu tắm sữa tắm mới sao? Thật thơm"

Tô Đồ Lang Quân cảm nhận được bàn tay to lớn sau mông mình bắt đầu không yên phận, lực đạo ở nơi đó cũng ngày một ra tăng, một bên mông cậu nhanh chóng bị Hoàng Thế Vinh dày vò nắn bóp

"Cậu thích không?"

Hoàng Thế Vinh khàn giọng đáp:

"Thích, có điều hình như hơi hại sức khỏe?

Tô Đồ Lang Quân mờ mịt hả một tiếng, Hoàng Thế Vinh liền đáp lời:

"Chính là cảm thấy khắp người khô nóng không bình thường"

Tô Đồ Lang Quân kéo tay của Hoàng Thế Vinh đang xoa loạn dưới mông mình ra, nắm tay hắn kéo về phía giường bệnh:

"Phải không? Vậy để tớ khám thử xem thế nào"

Hoàng Thế Vinh có điểm gấp gáp, trực tiếp cúi người ôm lấy Tô Đồ Lang Quân đặt lên giường bệnh. Mỗi lần cử động mạnh sẽ khiến cho mùi hương trên cơ thể cậu càng ngày càng rõ ràng hơn, đương nhiên liền khiến cho Hoàng Thế Vinh càng ngày càng khô nóng, cúi đầu tham lam ngửi lấy mùi hương trên cơ thể cậu.

Tô Đồ Lang Quân cũng không ngờ hiệu quả của loại nước hoa kia lại tốt đến như vậy, từ lúc cậu bước ra khỏi phòng tắm đến giờ, Hoàng Thế Vinh liên tục đến gần phả hơi nóng lên người cậu:

"Tiểu Vinh, cậu sao thế?"

Hoàng Thế Vinh lúc này đang thở gấp ở bên cần cổ của Tô Đồ Lang Quân, hắn cũng nhận ra được có điểm khác thường, nhưng cũng không biết nguyên nhân do đâu, không biết là do bộ quần áo Tô Đồ Lang Quân đang mặc trên người, hay là do thời gian gần đây được chăm sóc ăn nhiều món đồ bổ dưỡng. Hắn cảm giác, ngày hôm nay nếu như không biết dừng lại mà phóng túng bản thân, Tô Đồ Lang Quân khẳng định sẽ bị làm đến thảm.

Hoàng Thế Vinh đột nhiên đứng dậy, vội vã rời giường bước nhanh về phía phòng tắm. Đầu óc của hắn hiện tại có chút quay cuồng, cả người khô nóng, bên trong cơ thể giống như là một cánh rừng khô bị bốc cháy càng ngày càng lan rộng thiêu đốt cháy rụi. Hoàng Thế Vinh mở nước lạnh, mang nước hắt lên trên mặt muốn tỉnh táo trở lại, chỉ có điều lúc này Tô Đồ Lang Quân lại đi theo phía sau hắn.

"Tiểu Vinh, cậu sao vậy?"

Hoàng Thế Vinh cảm nhận được mùi hương quen thuộc lan tỏa trong không khí, vừa ngẩng đầu liền thấy dáng vẻ khiêu khích mê người, đôi chân thon dài thẳng tắp, vòng eo mảnh khảnh mềm mại cùng đôi mắt có điểm mơ hồ ngây ngô kia của Tô Đồ Lang Quân. Hoàng Thế Vinh nuốt một ngụm nước miếng, khàn giọng đáp:

"Tớ không sao, tớ còn chưa tắm. Cậu đợi tớ một chút, tớ đi tắm"

Tô Đồ Lang Quân có chút lo lắng, chắc không phải bởi vì vừa mới rồi cậu xịt thứ nước hoa kia hơi nhiều chứ, cho nên mới ảnh hưởng đến Hoàng Thế Vinh lớn như vậy:

"Tiểu Vinh, cậu vẫn ổn chứ?"

Hoàng Thế Vinh gật đầu rồi lại lắc đầu đưa tay đóng cửa phòng tắm, trước khi đóng cửa còn không quên nói:

"Tớ hơi nóng"

Giây tiếp theo bên trong phòng tắm liền truyền ra tiếng nước chảy, Tô Đồ Lang Quân tính gõ cửa nhưng chợt dừng lại, có lẽ Hoàng Thế Vinh bị ảnh hưởng bởi mùi nước hoa kia cho nên cậu liền xoay người cầm lấy một bộ pijama của mình thay ra. Vừa mới rồi Tô Đồ Lang Quân quá tay xịt rất nhiều thứ nước hoa kia vào bộ đồ này cho nên cậu mới nhanh chóng cởi nó để qua một bên.

Đúng lúc này trong phòng liền có tiếng điện thoại truyền tới, là tiếng điện thoại của Hoàng Thế Vinh. Tô Đồ Lang Quân bước tới phía giường bệnh, nhìn tới trên màn hình điện thoại là một dãy số lạ, cậu nhíu mày, do dự một chút liền nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi.

Tô Đồ Lang Quân bình tĩnh lên tiếng:

"Ai vậy?"

Đầu dây bên kia giống như có chút do dự, im lặng một chút mới khẽ hỏi:

"Xin hỏi, có phải là số của anh Thế Vinh hay không?"

Tô Đồ Lang Quân nghe ra được giọng nói này hình như có chút quen thuộc, là một cô gái gọi đến cho Hoàng Thế Vinh, giọng nói rụt rè như vậy nhất định là còn có ý đồ khác. Tô Đồ Lang Quân không nóng không lạnh thả nhẹ một tiếng:

"Ừ"

Cô gái bên kia có lẽ cũng không đoán ra được đối phương chỉ để lại một chữ ừ, trong nhất thời có chút bối rối, nghĩ mãi mới ra được lời để nói tiếp:

"Em là Hiểu Chi"

Tô Đồ Lang Quân bình thản đáp:

"Tôi biết"

Cao Hiểu Chi ở bên này cũng có chút kích động hỏi:

"Anh còn nhớ em sao?"

Đối phương không đáp lại chỉ có sự im lặng trả lời, việc này khiến cho Cao Hiểu Chi cũng cảm thấy trái tim bồi hồi trong lồng ngực, một lát sau mới nói tiếp:

"Anh hiện tại có đang bận gì không?"

Tô Đồ Lang Quân đưa mắt nhìn về phía cửa phòng tắm rồi mới đáp:

"Tạm thời không"

Cao Hiểu Chi nghe được câu trả lời kia liền hiểu rằng đối phương đang cho mình cơ hội thì vui vẻ không thôi:

"Như vậy có thể cùng em tán gẫu một chút hay không?"

Tô Đồ Lang Quân cầm điện thoại ra ngoài ban công, đứng ở nơi này cảm nhận được làn gió mát mẻ buổi tối vô cùng trong lành, vừa hay có thể nhờ gió trời thổi bay đi một chút hương nước hoa còn lại trên người:

"Cô muốn tán gẫu cái gì?"

Cao Hiểu Chị nhẹ nhàng đáp lời:

"Hình như anh rất thích trẻ con đúng không? Sáng nay em thấy anh cùng Di Giai chơi rất vui vẻ"

Tô Đồ Lang Quân im lặng, Cao Hiểu Chi ở bên kia lại tự biên tự diễn:

"Di Giai cũng rất thích anh, đứa bé đó chiều nay luôn đòi đến chỗ anh"

Tô Đồ Lang Quân trầm mặc một chút mới đáp lại:

"Còn không phải là cô muốn đến?"

Cao Hiểu Chi ngại ngùng một hồi mới nhỏ giọng:

"Thật ra là em cũng muốn gặp anh"

Tô Đồ Lang Quân bình thản bỏ lại một câu:

"Là thế sao"

Đúng lúc này ở phía sau lưng của Tô Đồ Lang Quân liền có giọng nói truyền đến:

"Quân Quân, cậu đang nói chuyện với ai thế?"

Tô Đồ Lang Quân quay lại liền thấy Hoàng Thế Vinh đang đi về phía mình, cậu cũng không có gì phải chột dạ giấu giếm, chỉ thản nhiên đưa điện thoại về phía trước rồi trả lời hắn rằng:

"Y tá Cao Hiểu Chi gọi cho cậu, nói là muốn tán gẫu cùng cậu"

Hoàng Thế Vinh trực tiếp tắt máy, ném điện thoại xuống dưới sàn, chiếc điện thoại đời mới cứ như vậy bị hắn không chút thương tiếc gì nằm dưới đất, cũng không biết có bị vỡ màn hình hay không nữa. Hắn tiến đến, chống một tay lên lan can, một tay lại cầm lấy lọ nước hoa nhỏ kia đưa đến trước mặt cậu, ánh mắt lưu manh khàn giọng nói thế này:

"Tớ phát hiện ra thứ này trong phòng tắm, có phải cậu nên giải thích cho tớ một chút hay không?"

Tô Đồ Lang Quân trả lời:

"Tớ nên giải thích cái gì đây, tớ cũng không phải lén lút dùng"

Hoàng Thế Vinh cười tà:

"Chứ không phải cậu sợ tớ không làm cho cậu tận hứng được cho nên mới phải dùng biện pháp đó sao?"

Tô Đồ Lang Quân thành thật đáp:

"Chỉ là thấy được tặng cho nên dùng thử mà thôi"

Hoàng Thế Vinh nắm lấy eo của Tô Đồ Lang Quân khàn giọng:

"Sao lại thay bộ đồ kia ra rồi, tớ còn ngắm chưa đủ đâu"

Tô Đồ Lang Quân không nóng không lạnh đáp thế này:

"Vừa rồi y tá Cao nói buổi sáng ba người bọn cậu chơi rất vui vẻ, tớ là nghĩ cậu ngắm người ta mặc đồ y tá đủ rồi. Tớ không phải y tá, mặc bộ đồ y tá sẽ không đẹp bằng ai đó, cho nên thức thời vì không muốn làm trò cười trước mặt cậu mới thay ra"

Hoàng Thế Vinh nghe được lời nói tố giác ngấm ngầm kia thì buồn cười, con mèo nhỏ nhà hắn đang ghen rồi:

"Cô ta sao, dáng vẻ như thế nào tớ cũng không nhớ, ngược lại tớ rất là nhung nhớ dáng vẻ vừa rồi của cậu. Ngoan, mau vào thay đồ cho tớ xem đi"

Tô Đồ Lang Quân im lặng không nói, cũng không có ý định đi thay đồ. Đúng lúc này điện thoại ở dưới sàn lại rung lên mang theo tiếng nhạc chuông quen thuộc. Tô Đồ Lang Quân liếc mắt nhìn xuống dưới sàn, thấy được là dãy số của Cao Hiểu Chi liền nói thế này:

"Y tá Cao lại tìm cậu tán gẫu"

Hoàng Thế Vinh bá đạo luồn tay vào bên trong quần của Tô Đồ Lang Quân bắt đầu thực hiện hành vị không đứng đắn:

"Cậu nghĩ bây giờ tớ còn có thể tán gẫu không?".