Những ngày nghỉ cuối cùng nhanh chóng kết thúc, trước hôm Miên đi một ngày mẹ đã tất bật đi chợ từ sớm làm đủ các thứ cô thích ăn cho vào ngăn đá, còn cẩn thận đi mua một thùng xốp về cho cô tiện xách theo. Miên nhìn các hộp đồ đầy kín trong tủ lạnh có chút ngộp thở bảo mẹ: “Nhiều đồ thế này con ăn không hết đâu mẹ, mẹ để lại một nửa ở nhà mà ăn.”“Còn Hân nữa mà. Mấy thứ này không phải con rất thích ăn hả? Lần nào gọi điện về cũng mè nheo bảo thèm cái này cái kia còn gì.”Miên ôm mẹ, cười ngọt: “Mẹ, yêu mẹ nhất đó.”Mẹ nhìn cô bĩu môi: “Chị chỉ được cái khéo nịnh. Ở thủ đô cái gì cũng có mà lần nào về cũng làm như từ rừng rú xuống không bằng.”“Vì không có mẹ đấy.” – Miên lè lưỡi, ôm chặt mẹ thêm một chút. – “Con chả muốn đi tẹo nào cả.”“Vậy hồi trước sao còn không thi trường ở nhà cho gần?”“Hồi trước con mà biết xa ba mẹ nhớ nhiều như này thì còn lâu con mới thi trường ngoài kia í.” – Miên cười hì hì, bóp bóp vai mẹ. – “Mẹ để con nấu bữa tối cho nhé! Sáng mai con đi rồi.”Mẹ gật gật: “Tưởng gì, mẹ nhường đấy.”Để chiêu đãi cả nhà, Miên làm mấy món mà trước đây cô chưa từng nấu nhân tiện đồ ăn mẹ làm nữa, phải tranh thủ. Lúc cô bưng đồ ăn ra, ba bảo: “Hôm nay con gái có chuyện vui hả?”Miên đặt đồ ăn xuống bàn, nháy mắt với ba: “Rõ vậy ạ?”Ba gật đầu: “Ừ, rõ. Thế có chuyện gì vui mà tự dưng nấu cả bàn thức ăn cho ba mẹ đấy?”Miên ngồi xuống, xới cơm cho từng người, mặt diễn nguyên vẻ bí hiểm.“Chị nói nhanh đi cho cả nhà còn ăn cơm, em đói bụng rồi.” – Em cô bĩu môi.Miên lấy đũa gõ em một cái, rồi cười hihi: “Con chỉ muốn thông báo con đã qua vòng sơ loại của W Magazine rồi, họ đã hẹn lịch phỏng vấn, nếu qua vòng này con sẽ thành nhân viên chính thức ạ.”“Con gái lớn rồi, cuối cùng cũng chịu rời cuộc sống lông bông để ổn định rồi. Chả mấy mà đi lấy chồng mất thôi.”Mẹ nghe thấy ba nói vậy liền nhíu mày: “Cái Miên nó nghĩ được như vậy anh phải vui chứ, Miên không đi lấy chồng thì làm sao vợ chồng mình có cháu bế sớm được.”@#$%^&*(^&*(Miên đưa tay vỗ gáy mấy cái, miễn bình luận tập trung ăn cơm. Ba mẹ cô đúng là tổ lái chuyên nghiệp, có thể lái chuyện con gái qua vòng sơ tuyển thành viễn cảnh (n+1) năm sau như vậy, quả không tầm thường tí nào.“Chị tranh thủ ba mẹ khẩu chiến mà ăn nhiều vào.” – Em trai gắp cho cô một phần đùi gà nướng, nhoẻn miệng – “Chúc mừng chị đã qua vòng sơ tuyển.”“Ừ, em cũng ăn nhiều vào.” – Miên đưa tay định xoa đầu em trai nhưng đoán nó ngại sẽ né nên lại thôi, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.Sáng hôm sau Miên vai mang ba lô, tay phải kéo vali tay trái xách thùng đồ ăn mà mẹ dậy từ sớm cẩn thận đóng gói. Ba nhìn cô bị nuốt hết bởi đống đồ mà thương, xách hộ va li và hộp thức ăn, mang lên tàu đặt ngay ngắn, dặn dò cô thêm lần nữa rồi mới xuống bên dưới. Miên biết ba vẫn chưa rời đi, năm năm nay lần nào đưa cô ra ga ba cũng đừng chờ mãi tới khi tàu chuyển bánh đi mất mới về nhà. Miên đưa tay lau vội nước mắt, tự nhắc mình không được phép mít ướt như vậy nữa có thế ba mẹ mới có thể yên tâm về cô một chút.Nhà ga thông báo tàu sắp rời ga, Miên nhắn tin bảo ba về cẩn thận rồi nằm xuống giường trùm chăn nhủ thầm “Nghỉ ngơi đi Miên, ngoài kia còn nhiều việc phải làm đang đợi đó.”