Miên nhận được mail trúng tuyển vào đúng ngày lễ Tình nhân trong khi mọi đôi uyên ương đều đổ ra đường chỉ duy cô ngồi mốc meo ở nhà nấu ăn dọn dẹp rồi nằm bò ra viết sách, được một lúc chán lại lăn lê vào bếp nhào bột làm bánh, miễn cưỡng có thể nói việc trúng tuyển là tin khởi sắc nhất trong ngày.
Nhớ hồi trước lúc còn ở nhà cứ đến ngày Valentine là ba lại nhờ Miên đi mua chocolate cho mẹ, năm nào cũng như năm nào còn đều hơn cả vắt chanh, cô được thù lao là giá trị tương đương với phần quà mua cho mẹ vì ba thương con gái lễ tết gì mà chẳng có ai ngó ngàng. Năm nay đúng là thập phần thất bát, vừa không được ăn ké chocolate của mẹ vừa không nhận được quà của ba, đang trong lúc bi ai thì nhận được điện thoại của mẹ:
“Mẹ ạ?”
“Ừ. Đang đi chơi hả con?”
Miên mắt đảo quanh đủ một vòng rồi giọng nhẹ bẫng:
“Không, con ở nhà ạ.”
“Không có ai đưa con đi chơi hả?”
“Là con không muốn đi mà mẹ.”
Như không để tâm câu trả lời của cô mẹ tiếp tục với ‘auto’ câu hỏi: “Không có ai tặng hoa, tặng quà cho con hả?”
“Dạ, đúng là không có ai. Ba tặng gì cho mẹ thế ạ?”
“Ôi dào, có tặng gì đâu, mọi năm con ở nhà mới bày vẽ hoa với chả quà đấy chứ, mẹ bảo cứ quy đổi hết thành tiền mặt cho mẹ đi chợ, vừa đỡ tốn lại được ăn ngon. Con không ở nhà thật tiếc quá. Mà con gái mới 23 tuổi đầu không ai theo đuổi không ai tặng quà là cớ làm sao vậy?”
Miên nghẹo cổ sang hẳn một bên, chỉ muốn nói “Mẹ, xin mẹ đừng xát muối trái tim con” lời ra đến miệng lại chuyển thành: “Mẹ, con gái mẹ không ế, chỉ là những người không phù hợp thì không thể nhận lời”. Lúc nói ra câu đó không tự chủ được nhìn hộp quà đặt phía trên bàn mà sáng nay cô nhận được, là Minh gửi.
"Còn cậu ta thì sao?"
“Cậu ta nào ạ?”
“Chỉ có một cậu ta. Con biết người mẹ muốn nhắc đến.”
Miên thở nhẹ, thôi không lòng vòng “Từ hôm ra ngoài này tới giờ con vẫn chưa gặp anh ấy.”
“Thật không hiểu mấy người trẻ các con nghĩ gì nữa. Sáng nay ba vừa chuyển phát quà cho cô con gái quý hóa rồi nhé! Mẹ mong là vào ngày này năm sau con không phải ở nhà lăn lê trong bếp nữa. Chúc con gái mẹ ngày lễ tình yêu vui vẻ.”
Miên mỉm cười, hạnh phúc dâng như sóng, cô có thể không cần có bạn trai nhưng không thể không có gia đình ấm áp của mình.
Mẹ nói chuyện với Miên thêm một lúc nữa rồi mới cúp máy.
Gạch đầu dòng vài việc phải làm cho kín buổi tối Miên vào bếp làm bữa tối. Ở một mình càng phải chăm sóc bản thân chu đáo gấp nhiều lần, nhất là người thể trạng yếu như cô, có thế nào cũng không được phép bỏ bữa.
Cơm còn chưa cắm xong, bên ngoài có người bấm chuông. Miên đoán là quà chuyển phát của ba đã tới nơi.
Mở cửa nhưng không thấy ai, chỉ có cục bông mềm mại dụi dụi vào chân cô. Miên bế Mũm Mĩm lên, đưa tay tháo dây trên mình nó lấy tấm thiệp và hộp quà xuống.
“Tôi phải đi công tác vài ngày phiền em chăm sóc Miaow.
P.s: Chúc em ngày lễ tình yêu vui vẻ!”
Miên mở hộp quà, 21 viên chocolate ghép lại thành “Happy Valentine Moc Mien”. Khóe môi Miên khẽ cong lên thành nụ cười. Lễ tình nhân năm nay của cô cũng không tồi.
*
Giữa đêm Miên bị điện thoại của mẹ đánh thức. Cô mắt nhắm mắt mở bật đèn, nghe giọng mẹ vừa ngán ngấm vừa mệt mỏi:
“Mẹ vừa mới từ viện về. Phương nó uống thuốc ngủ tự tử làm cả nhà náo loạn, may mà đưa vào viện sớm.”
“Sao chị Phương lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy. Ai phát hiện ra hả mẹ?”
“Nào có ai phát hiện ra đâu con, nói thì như chuyện đùa, Phương nó uống thuốc xong lại muốn sống nên xuống nhà bảo với hai bác của con nó vừa uống một đống thuốc ngủ. Thế là cả nhà đưa đi viện ngay trong đêm. Bác gái con khóc sưng cả mắt. Khổ thân, đi làm về đã mệt mỏi còn bị cô con gái quý hóa đày cho suýt thì suy tim. Tuổi trẻ các con cũng thật là buồn cười. Sống mới khó chứ chết thì khó gì. Giờ còn chưa đương đầu với cuộc sống chịu chút chuyện đã như vậy.”
Miên thở phào, may chị họ cô còn chút tỉnh táo. Cô an ủi mẹ: “Chị ấy đang ở độ tuổi mới lớn. Dù sao cũng là tuổi dễ manh động, không được trò chuyện thấu hiểu nhiều có những suy nghĩ hành động tiêu cực là chuyện dễ hiểu mà mẹ. Chị ấy không sao là tốt rồi. Mẹ động viên hai bác mẹ nhé!”
“Con đã biết vậy thì trò chuyện với chị họ con nhiều một chút.”
“Dạ.”
“Thôi con ngủ sớm đi.”
“Mẹ cũng về nghỉ ngơi sớm đi nhé!”
Từ cuộc điện thoại giữa đêm Miên không tài nào ngủ tiếp được nữa. Cô xuống dưới nhà pha cà phê, là lượt phẳng phiu bộ đồ đã được chọn sẵn treo trên móc, chuẩn bị tươm tất đồ ăn sáng, tranh thủ thời gian trước khi đi làm viết thêm được hai nghìn chữ cho chương truyện mới và ra khỏi nhà đúng chuẩn giờ đã định.
Miên được phân chỗ làm việc sát bên cửa sổ, trên bàn có đặt một cây hoa xương rồng nhỏ xinh. Trong đầu nảy ra vài thứ, Miên lấy sổ ghi chép nhanh những thứ cần mua và vật dụng cần thiết cho bàn làm việc của mình. Bắt đầu buổi sáng đầu tuần tương đối dễ chịu.
Tầm trưa Miên nhận được điện thoại của Quân:
“Em ăn trưa chưa?”
“Em vừa mới ăn.”
Như nghe thấy tạp âm, anh lại hỏi:
“Em đang ở ngoài à?”
“Vâng, em đang ở chỗ làm” – Nghĩ nghĩ Miên lại bổ sung – “Anh đừng lo, em đã chuẩn bị sẵn đồ ăn trong nhà rồi, cục cưng sẽ không bị đói đâu".
“Cho nó nhịn một hôm cũng chẳng sao, nhìn đã không còn giống mèo nữa rồi."
Miên ảo não: “Cục cưng mà biết cha nó nghĩ vậy chắc buồn lắm.”
“Nó có em bù đắp rồi, biết sẽ không buồn đâu. Thôi, em ăn trưa tiếp đi. Tôi cúp máy đây.”
Miên hít một hơi sâu, cuộc nói chuyện này mới nhạt nhẽo không nội dung làm sao, cô buột miệng: “Không còn gì nữa ạ?”
Nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng cười: “Còn. Muốn nhắc em chiều nay trời trở lạnh”.
Cô cúp máy, ngẩng lên thấy ánh mắt kì dị của đồng nghiệp cùng phòng.
“Nhìn không ra Miên của chúng ta lại kết hôn sớm như vậy.”
Mí mắt Miên giật giật: “Em chưa kết hôn. Đấy là cha của Miaow.”
Trong đầu ding dong như tiếng chuông gõ, Miên cẩn thận bổ sung: “Miaow là một con mèo”.
“À, ra vậy.”
Miên thở nhẹ, còn chưa kịp bỏ tảng đá ra khỏi lưng thì nghe thấy chị đồng nghiệp nhìn cô còn tươi hơn cả hoa: “Vậy em là mẹ của Miaow phải không?”
Miên giơ hai tay ra hiệu đầu hàng vẻ mặt biểu thị “Em thua chị rồi. Chị tha cho em”. Người đối diện nhanh chóng hiểu ý vui vẻ bỏ qua cho cô.