Cô vào nhà đóng kín cửa, tắt đèn rồi ngồi thụp xuống tấm thảm nền, đưa tay ôm lấy đầu gối, mắt nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Giá có thể cứ ngồi như thế này đến chết, ngồi như thế này không bao giờ phải đứng dậy nữa, không phải gặp ai nhìn ai nữa, ngồi im cho những thứ đáng sợ ngoài kia vĩnh viễn không chạm được đến cô. Núp mình để cả đời này không phải đối diện với ánh mắt của anh.Phút bồng bột của tuổi trẻ. Vì yêu. Vì yêu. Miên cười, nước mắt không kiềm chế được lăn xuống, một giọt rồi lại một giọt, ướt đẫm khuôn mặt, ướt đẫm tâm tư, ướt đẫm tình yêu đang bừng nở trong tim cô.Miên chưa từng nghĩ bản thân lại tổn thương vì anh ta tới thế. Giờ phút biết anh ta trong thời gian yêu cô có quan hệ với người khác Miên dửng dưng mà mạnh mẽ một lời cắt đứt, không đau đớn, không ầm ĩ, không nước mắt, không nhập nhằng, kiên quyết mà lạnh lùng. Sao cô lại có thể nghĩ rằng những nỗi đau đáng ra thời khắc đó mình phải chịu chưa từng hiển hiện cơ chứ? Nó chỉ tạm thời chìm sâu đợi thởi cơ vùng lên giày vò cô, rạch nát những hình ảnh tốt đẹp cuối cùng mà người con trai đó để lại trong hồi ức.Anh ta cũng từng nói yêu cô, từng nói muốn bên cô suốt cả cuộc đời này, nói nhớ nói mong, nói muốn lưu giữ những khoảnh khắc đẹp nhất hoàn mĩ nhất của cơ thể cô, nói tất cả là vì yêu.Cô làm tất cả cũng vì yêu. Cô sai rồi phải không? Vì những phút giây thiếu suy nghĩ của tuổi trẻ mà cản ngăn hạnh phúc của chính mình.Miên nhắm chặt mắt. Ánh mắt thất vọng và tổn thương của anh chính nỗi sợ hãi lớn nhất trong cuộc đời này mà cô không bao giờ muốn đối mặt. Hóa ra, anh cũng biết hết rồi ư?Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Miên nghe thấy tiếng có người đang dựa lưng trước cửa nhà mình. Miên ngẩng mặt, đôi mắt giàn giụa nước ban nãy đã được hong khô tất thảy. Cô biết người bên ngoài kia là anh.“Em có nghe thấy anh nói gì không Miên?”Miên im lặng. Giờ phút này cô thật sự không biết lấy đâu ra dũng khí để có thể đối mặt với anh, dù ước ao đến cháy bỏng ôm lấy anh, giữ anh lại để anh không đi mất.“Anh cần thời gian để thu xếp mọi chuyện. Trong lúc đó, em hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi... Anh về trước đây.”Quân đứng hẳn dậy rồi rời đi. Thật sự anh đang rất cố gắng. Miên từ trước đến nay trong suy nghĩ của anh là mãi mãi là một cô gái thanh thuần trong sáng, tới mức anh lo sợ những gì đen tối mình đã và đang trải qua sẽ làm ảnh hưởng đến cô. Loại chuyện này trong quan điểm của anh vẫn là những gì thuộc về quá khứ thì vĩnh viễn chỉ là quá khứ mà thôi. Nhưng suy nghĩ đó là khi anh đứng ngoài cuộc, giờ đây chính mình trực tiếp trải qua, Quân thật sự cảm thấy bối rối. Anh chưa biết phải làm sao cho ổn thỏa, thứ anh cần nhất bây giờ là thời gian. Thứ cô mong nhất lúc này chắc hẳn cũng là thời gian.*Lễ thành hôn của tổng giám đốc và vợ chưa cưới bị hoãn lại, trong công ty bây giờ có không ít lời xôn xao. Hoàng My điềm tĩnh pha cà phê, có lẽ người duy nhất không cảm thấy bất ngờ chỉ có mình cô.Nếu My không động tay, với tính cách của Quân lễ cưới vẫn có thể tiếp tục được diễn ra. Trong đầu như tua lại thước phim ngắn tại thời điểm gặp Hùng và thỏa thuận chỉ có riêng giữa hai người. Hùng cần công ty cần tiền, My cần đám cưới bị hủy bỏ. Cô không thể cho anh ta công ty đã bị Miaow mua lại nhưng tiền… thứ ngoài thân đó My chưa bao giờ thiếu cả. My hiểu Quân, anh có thể chấp nhận loại chuyện thế này, có thể bao dung cô ta nhưng đó là anh chứ không phải gia đình anh. Cô con dâu nhơ nhuốc làm sao xứng đáng với gia đình gia giáo danh giá như gia đình anh, cho dù hai bên có là thâm giao đi chăng nữa. Chính vậy thông qua Hùng cô đã gửi được những thước ảnh chân thực này đến tay bố mẹ anh. My cong khóe môi, ôm cốc cà phê vừa mới pha xong, biết là nóng bỏng tay nhưng vẫn giữ chặt không buông. Anh làm được, nhưng My nhịn không được. Mộc Miên cơ bản là không xứng đáng với anh, lại có thể có quan hệ yêu đương với loại người hèn mạt sẵn sàng quỳ gối như Hùng. Thực đúng “ngưu tầm ngưu mã tầm mã”, còn đòi vọng tưởng. Đừng hòng.“Chị My, sếp báo họp đột xuất. Nhanh vào thôi.”“Ừ chị vào giờ đây.”