Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 11: Ngày đêm

Nếu có lựa chọn nói, tôi hy vọng có thể vẫn luôn ở trong chỗ âm u.

Lục Việt cứ đứng ngây ngốc cách đó không xa, nhìn Lục Tinh Trầm lộ ra bộ mặt hoảng loạn ôm Đồng Thanh Duyệt lên lầu.

Người giúp việc run sợ mà lại thuần thục xách hộp thuốc đuổi theo.

Trước sau không đến mười phút, một trận tiếng vang hỗn loạn cũng đã truyền đến.

Tất cả mọi người, ngay cả hộp thuốc đều bị đuổi ra phòng.

Kể cả Lục Tinh Trầm sắp phát điên.

Lục Việt nâng ánh mắt ngây người, đối diện với ánh mắt của Lục Tinh Trầm trên cửa phòng lầu hai.

Phảng phất như mọi âm thanh đều tĩnh lặng, chỉ còn lại ánh mắt sát khí lạnh lẽo của anh.

“Đem nhị thiếu gia nhốt về phòng, để cho cậu ta ——bình tĩnh lại một chút.”

Trong phút chốc, một cổ hàn khí che trời lấp đất cuốn lên.

Vệ sĩ canh cửa ở biệt thự nghe phân phó, không chút do dự đi lên trước.

Lục Việt bất giác lui về phía sau một bước, hơi thất thần nhìn kia phía cửa phòng đóng chặt kia, dùng loại thủ đoạn trêu đùa này để chọc giận Lục Tinh trầm, thậm chí không tiếc làm tổn thương đến Đồng Thanh Duyệt…… Làm sai sao?

Không.

Cậu ta không sai.

Nhưng chỉ là một Đồng Thanh Duyệt mà thôi, căn bản không đáng để đồng cảm!

Chỉ cần có thể kích thích đến Lục Tinh trầm, chỉ cần có thể nhìn thấy bộ dạng điên cuồng không thể khống trước mặt người ngoài,  dù có hy sinh nhiều hơn cũng đáng.

Sau khi bị vệ sĩ giam cầm xong, Lục Việt cười cả rỡ ra tiếng.

“Lục Tinh Trầm, mày thấy chưa?”

“Bất kể là ba mẹ, hay là kiều khí bao mà mày vẫn luôn coi là bảo vật, ở trong bọn họ trước sau gì mày đều là người điên, căn bản không đáng để thương hại cho kẻ điên!”

Đám vệ sĩ nghe vậy, trên mặt cả kinh, cuống quít đem người về phòng đóng lại.

Trước mắt cục diện này đã đủ hỗn loạn.

Tầng hai.

Lục Tinh Trầm vẫn không nhúc nhích đứng trước cửa phòng đóng chặt, bên trong mơ hồ, dường như có một đoàn sương mù màu đen lượn lờ quanh người anh, tản ra lạnh lẽo, khói mù, làm cho người ta khó có thể tới gần.

Trong nháy mắt, xung quanh rơi vào tĩnh mịch.

Khi… khi…

“A tỷ, a tỷ.” Lục Tinh Trầm gõ nhẹ cửa phòng, toàn thân tràn ngập bất lực, “Đừng bỏ rơi em, đừng đối xử với em như vậy.”

Anh mắt bi thương xót từ lòng bàn tay di đến cổ tay, màu đỏ thẫm trên tay áo sơ mi trắng vẫn còn, nhưng đã chậm rãi ngưng đọng lại, ký ức đã từng ấm áp cũng sớm đã phá thành mảnh nhỏ, lạnh nhạt luân phiên ngày đêm.

Lục Tinh Trầm môi cong lên tự giễu, nhiều năm như vậy,anh vẫn luôn dẫm lên bóng tối để đi phía trước, không phải bởi vì anh muốn, mà là vì có người kéo anh xuống địa ngục.

Bao nhiêu ngày đêm bất lực……

Lục Tinh Trầm dựa vào cửa, trượt xuống dưới đất: “A tỷ, a tỷ…… Tại sao vì một tên Lâm Mặc Nhiên mà chảy máu.”

“Người của chị, trái tim của chị, tất cả mọi thứ của chị, đều phải thuộc về em mới đúng.”

Tiếng cười trầm thấp xuyên qua cửa phòng, chui vào trong tai Đồng Thanh Duyệt.

Bàn tay dừng lại phía trên tay nắm cửa bỗng dưng dừng lại, sau đó thu hồi lại.

Lục Tinh Trầm bây giờ không hề lý trí để nói, lúc này nếu đi ra ngoài sợ là sẽ dẫn đến cục diện càng không thể vãn hồi.với tư cách là góc nhìn của Thượng Đế, cô rõ ràng hơn ai hết, nhưng trong mơ hồ, anh dường như lại có quá khứ mà cô không biết.

Bệnh trạng không phải là một sớm một chiều sinh ra, làm sao có thể cứu rỗi ngay lập tức có hiệu lực được.

Cách cửa phòng, cả đêm chưa ngủ.

Ánh sáng mặt trời chói mắt xuyên qua cửa sổ kính, giống như sự khởi đầu của mỗi buổi sáng hoàn hảo, cây khô với ánh nắng mặt trời rơi xuống xiên, đó là một biểu tượng của sự sống còn.

Đồng Thanh Duyệt đứng ở bên cửa sổ, duỗi tay đi che ánh nắng, tựa hồ như có thể làm cho cô ở một mức độ nào đó, có thể cách  Lục Tinh Trầm gần hơn một chút.

“Đồng tiểu thư, tôi tới đưa bữa sáng.”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của người giúp việc.

“Tôi không đói bụng.”

“Nhưng Lục tiên sinh đã dặn dò, nói dạ dày ngài không tốt, cần phải ăn bữa sáng.”

“Vậy anh ấy ăn chưa?”

“…… Lục tiên sinh nói, nếu ngài muốn hỏi, thì nói ngài ấy ăn rồi.”

Giúp việc rất thật thành, nhưng Đồng Thanh Duyệt biết các cô muốn giải trừ bọn họ ngăn cách và hiểu lầm của họ, nhưng đáp án có chút hiểu lầm căn bản là tâm như gương sáng.

Lần này Đồng Thanh Duyệt không có nói nữa.

Chờ đến giữa trưa, buổi tối, người giúp việc vẫn như cũ đúng giờ tới đưa cơm.

Không ngoại lệ, tất cả các cô đều bị ngăn ở ngoài cửa.

Ngày hôm sau vẫn như thế.

Đồng Thanh Duyệt cũng không phải là muốn dùng tuyệt thực kháng nghị, nhưng cô cũng không có khẩu vị ăn uống.

Ngày đó Lục Việt rốt cuộc chọc giận Lục Tinh Trầm, cũng làm trong khoảng thời gian nỗ lực của cô đã tan thành mây khói, cũng đã đến lúc điểm tĩnh suy nghĩ lại.

Lần này Lục Tinh Trầm không có cường ngạnh xông vào phòng cô, trong lúc cũng không có bất kì tin nhắn hay cuộc gọi gì.

Ngay cả khi Đồng Thanh Duyệt cho rằng tuyệt thực kháng nghị không có tác dụng gì, điện thoại di động an tĩnh bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.

Là mộttin nhắn khá ngắn.

“Kịch bản anh đã đọc, em viết rất tốt.”

Người gửi tin nhắn: Lục Tinh Trầm.

“Đây là có ý gì?” Đồng Thanh Duyệt sửng sốt, “Anh ta là chủ động lui bước, cho mình đi ra ngoài lang bạt sự nghiệp của mình?”

Hai ngày dài trôi qua, đổi lại là một tin nhắn văn bản ngắn đến khó đoán.

Lập tức, Đồng Thanh Duyệt gọi cho điện thoại Lục Tinh Trầm.

Tút tút tút.

Từng trận vội âm qua đi,rốt cục lúc sắp chuyển nhân tạo, vang lên thanh âm vừa quen thuộc vừa dễ nghe kia.

“A… Trầm.”

“Ừ.”

Đến lúc này, trong ống nghe của nhau đều là một mảnh yên tĩnh.

Rất lâu sau, Đồng Thanh Duyệt mới lấy hết can đảm nói: “Rất xin lỗi, em thật lòng xin lỗi anh, tối đó em cũng có chút kích động, nếu như em nói gì đó, làm làm anh đau lòng, anh… Anh tha thứ cho em được không?”

“Tôi không trách em.”

Lục Tinh Trầm ngữ khí bình tĩnh đến đáng sợ.

Đồng Thanh Duyệt nhíu mày lại, đây là tình huống gì? Một người làm sao có thể tương phản lớn như vậy.

Đồng thời, trong tai ống nghe truyền đến giọng nói: “Em có thể cùng Lâm Mặc Nhiên hợp tác, nhưng anh cần điều chỉnh một chút, chỉ cần em không can thiệp, sự hợp tác còn lại của em anh cũng sẽ không can thiệp.”

Cuối cùng, lại nói, “Cụ thể công việc như nào, chờ em tới đoàn phim là có thể biết. Tất cả mọi thứ, chờ anh trở về sẽ nói với em.”

Trở về?

Lục Tinh Trầm lại đi xa?

Đồng Thanh Duyệt đang muốn nói cái gì, thì cuộc trò chuyện đã bị tắt.

Cô nhìn chằm chằm vào giao diện cuội gọi kết thúc suy nghĩ.

Đối với một người có ham muốn chiếm hữu mà bệnh hoạn đến tận xương tủy mà nói, lần nhượng bộ lần này của Lục Tinh Trầm có thể nói là rất lớn!

Lớn đến mức làm cho Đồng Thanh Duyệt bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ đây lại là một cái bẫy?

Trước vừa mới dẫm hố của Lục Việt, Đồng Thanh Duyệt hiện tại còn  chưa hồi phục lại tinh thần, cái gì làm cho một đứa trẻ được nhận nuôi cùng một đứa con riêng có nỗi hận sâu đến vậy?

Quan như phức tạp như sợi len, có chút bế tắc trong khoảng thời gian ngắn là không giải được.

Nhìn ngày hiển thị trên điện thoại di động, Đồng Thanh Duyệt lập tức đứng dậy rửa mặt.

Vết thương trên trán chậm rãi khép lại, ngoại trừ có chút ngứa ở ngoài, cũng không tính là đau, chỉ là không thể phun nước.

Đồng Thanh Duyệt rửa mặt cẩn thận tránh miệng vết thương, lại thay quần áo sắc đơn giản, ôm kịch bản liền xuất phát đến đoàn phim.

Ngay từ ngày ký hợp đồng, tất cả mọi thứ gần như chuẩn bị thỏa đáng, lần này cộng thêm cả sự can thiệp của Lục Tinh Trầm, cô chỉ cần tới đúng giờ là được.

Mặc dù chưa bắt đầu quay chính thức, nhưng cô là biên kịch không thể thiếu.

Đồng Thanh bắt xe đến nơi đoàn làm phim bố trí cảnh, chỉ thấy một đám nhân viên công tác vây quanh Lục Việt, sửa trang lại quần áo, lộng tóc lộng tóc, thậm chí ngay cả uống trà đều cần người chuyên môn hầu hạ.

Tuy nhiên, Lục Việt giữa tất cả nhân viên đều có khuôn mặt thối rữa, tâm tình dường như rất không tốt.

Bên kia, Lâm Mặc Nhiên và Điền Điềm đang giảng diễn, còn đứng cách bọn họ không xa là Lâm Tư Nam.

Thấy như vậy một màn, Đồng Thanh Duyệt ma xui quỷ khiến lựa chọn đứng đứng tại chỗ tĩnh xem.

Một cỗ dự cảm rất kỳ quái từ đáy lòng tuôn ra, làm cô không thể xem xét lại quan hệ anh em Lâm Mặc Nhiên và quan hệ Điền Điềm.

Lâm Mặc Nhiên đối xử thân thiết với người khác, tất cả mọi người thích anh, từ đại học mãi cho đến công việc hiện tại, anh cơ hồ chưa gặp qua thất bại gì, nguyên nhân là do một đường đi tới rất thuận lợi ngoại bản thân ưu tú, còn bởi vì bối cảnh gia đình anh đáng tin cậy.

Về phần em gái Lâm Tư Nam, ở trong mắt người ngoài cũng rất ưu tú, thiện lương.

Chỉ là.

Loại  “Thiện lương”  này vài lần bị Đồng Thanh Duyệt bắt gặp được.

Mỗi lần gặp được Lâm Tư Nam, dường như cô đều đứng ở một góc không người nhìn thấy, dùng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Lâm Mặc Nhiên và Điền Điềm.

Đồng Thanh Duyệt áp xuống cảm xúc kỳ quái này, ngẩng đầu vừa vặn đối diện ánh mắt Lục Việt  ở xa.

Ánh mắt của hắn cũng không chuyển thành buồn bực, cũng có chút vui mừng hiện lên, cuối cùng lại chuyển thành khó chịu cực độ.

Cuối cùng, Lục Việt đẩy một đám nhân viên công tác ra, trực tiếp đi về phía cô.

Lục Việt mặc trang phục có vẻ thân hình cao gầy thon chắc cực kỳ, hơn nữa đuôi ngựa bất kham kia giương lên sau đầu, cả người phảng phất như thiếu niên hiệp khách từ trong bức tranh cổ khoái ý giang hồ đi ra.

“Vết thương lành rất nhanh nhỉ?” Lục Việt mở mồm liền chế nhạo.

Đồng Thanh Duyệt liếc mắt một cái, không chút do dự nói: “Cậu cũng rất nhanh.”

Khóe miệng Lục Việt giật giật, đôi mắt khó chịu hướng về phía trước, lại rút tấm gương nhỏ trong tay chuyên gia trang điểm soi, chậc chậc hai tiếng: “Họ Lục xuống tay vẫn là tàn nhẫn, từ nhỏ đến lớn đều giống nhau.”

Khi còn nhỏ đánh không lại, trưởng thành đấu không lại.

“Biết liền ít đi trêu chọc anh ấy đi.”

Đồng Thanh Duyệt không tâm trạng nói thêm, dù sao buổi tối ngày đó chuyện còn rõ ràng trước mắt, giáo huấn này cô không có cách nào quên.

Cô vừa định vòng qua người nào đó đi tìm nhà sản xuất, kết quả Lâm Mặc Nhiên và Điền Điềm liền nhanh chân đi tới.

Có một cái khó chơi không quan trọng, điều này lại đến hai mối quan hệ khó xử lý.

Xuất phát từ cẩn thận, đồng thời Lâm Mặc Nhiên đến gần, Đồng Thanh Duyệt lui về phía sau bước, cũng may đối phương cũng hiểu ánh mắt, không lại tiếp tục tới gần.

Khi Điền Điềm đến gần, da mặt dày của Lục Việt kéo dài thêm một bước liền nghênh đón, ý đồ đem một đôi bích nhân nguyên bản tách ra.

“Duyệt Duyệt, cậu bị thương?” Điền Điềm kinh ngạc nói.

Không đợi Đồng Thanh Duyệt trả lời, Lục Việt liền lập tức nói: “Tôi cũng bị thương, sao em không quan tâm đến tôi?”

Lâm Tư Nam một bên im lặng mắt trợn trắng nhìn.

Bầu không khí tức khắc chuyển thành thoải mái, tựa như một màn kịch đêm đó, căn bản không ai nhớ rõ.

Lâm Mặc Nhiên và Điền Điềm quan tâm, đó đều do bản tính thiện lương của họ.

“Bản thân tớ không cẩn thận nên đập đầu vào, không có việc gì.” Cuối cùng Đồng Thanh Duyệt cười nhạt đáp lại.

Tuy vậy, tất cả mọi người rõ ràng đều không tin.

Ngay từ đêm hôm trước, một tin tức nổ tạm thời đã được thông báo cho tất cả họ.

Người làm ra thông báo quyết định kia, chính là đến từ Lục Tinh Trầm

Nhà sản xuất ban đầu đã bị đá ra cục, nỗi đau khi cảnh bị thay đổi ai có thể hiểu được?

Tác giả có lời muốn nói: Hơn nữa! Cảm ơn đã hỗ trợ!