Mỗi Đêm Tôi Đều Tẩy Não Nhân Vật Phản Diện Bệnh Hoạn

Chương 8: Thấp thỏm

“Các ngươi quả nhiên đều là một loại người.”

Nói xong một câu, Lục Việt xoay người rời đi.

Người ta cùng trút ra một hơi, còn cậu ta ở lại cũng chỉ bị khinh bỉ.

“Em không hận tôi sao.” Lục Tinh Trầm hạ thấp giọng xuống.

Đồng Thanh Duyệt làm như không có chuyện gì nói: “Đó đều là chuyện của trước kia rồi, cho dù em có truy cứu đi nữa thì có thể làm gì? Huống hồ chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu không phải bởi vì lúc trước anh vươn tay giúp đỡ, phỏng chừng lúc này em còn đang ở chỗ kia bồi rượu rồi.”

Điều chính là…… Bởi vì cô hiểu được, cô không bị giam lỏng mà do tinh thần có vấn đề, ngược lại là bởi vì cô vẫn luôn bị Lâm Tư Nam ám hại, dẫn đến tinh thần có vấn đề, mà không thể không bị nhốt lại, tiến hành điều trị bằng thuốc trong thời gian dài.

Đáng tiếc tất cả nhưng chuyện này, chỉ có thân là góc nhìn của thượng đế cô mới biết được, hóa ra “Cô ấy” hoàn toàn không biết gì cả, còn luôn là bị người có tâm tư châm ngòi, dẫn đến hiểu lầm giữa bọn họ càng ngày càng sâu.

Cũng đáng tiếc, những thứ này đều là mặt sau cô mới chải vuốt rõ ràng.

Tuy nhiên, vẫn chưa muộn.

Đồng Thanh Duyệt vừa nhớ lại những lời Lục Việt mà nói, bất giác cô sinh ra vài phần đồng tình với Lục Tinh Trầm.

Anh là một đứa trẻ không được cha mẹ yêu thương, đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ một lần, lại bị cha mẹ nuôi vứt bỏ lần thứ hai.

Nếu không phải bởi vì gặp phải những chuyện kia, anh cũng sẽ không cố chấp  giống như bây giờ.

Đồng Thanh Duyệt đi đến bên cạnh Lục Tinh trầm, vươn hai tay nắm lấy bàn tay đang buông xuống bên cạnh anh, nghiêm túc nói: “Không phải người bị hại sai,anh cũng có lần sai.”

“Phải không……” Lục Tinh Trầm thất thần.

Trong phút chốc, anh nâng một độ cung  tự giễu.

“Không, tôi có lỗi.”

Lục Tinh Trầm nhìn chăm chú nhìn Đồng Thanh Duyệt, một cảm xúc nặng nề từ đáy lòng tràn lan ra.

Anh làm sao có thể không sai, lỗi sai lớn nhất chính là ở vô ý làm tổn thương người mình thích, trong thế giới ích kỷ này, cũng tập được bản tính ích kỷ của người lớn.

“Chị, chị vẫn luôn giống vừa rồi như vậy chứ, vẫn ở lại bên cạnh em, chỉ nhìn một mình em, chỉ nghĩ đến một mình em thôi, đúng không?”

Mu bàn tay Lục Tinh Trầm khẽ phẩy qua cổ Đồng Thanh Duyệt, cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ nhưng làm cô không khỏi rùng mình.

Nhưng cô không sợ.

“Em vẫn luôn ở bên cạnh anh, chỉ nhìn một người anh, A Trầm đừng lo lắng, cho dù cả thế giới đều vứt bỏ anh, đó cũng là tổn thất của thế giới.” Đồng Thanh Duyệt chắc chắn gật đầu, như đang dỗ dành đứa con nít vậy.

Nghe được những lời khen ngợi, Lục Tinh Trầm cười nhỏ ra tiếng.

Cô bị anh ôm vào trong ngực, cảm nhận được cảm giác run rẩy trong ngực do anh bật cười.

Mấy ngày qua thật vất vả mới cảm hóa được tâm, dường như lại vì một bữa tối mà xoay chuyển về như cũ.

Trong phòng.

Đồng Thanh Duyệt nhìn vòng tay trên cổ tay, cuối cùng quyết định đem chúng tháo xuống, cất vào trong ngăn kéo.

Mặc kệ Ngô Mạn Nhu đối xử với cô là thật sự, hay là làm bộ làm tịch với vẻ mặt giả tạo, cô cũng không thể đeo chiếc vòng tay này nữa, đơn giản là vì mỗi lần Lục Tinh Trầm nhìn thấy, tất nhiên đều sẽ gợi lên cảm xúc trong lòng anh.

“Cứ như vậy đi.”

Cất vòng tay xong, Đồng Thanh Duyệt thở dài một hơi thật sâu.

Trước mắt cô còn chưa triệt để đoán được tính tình Lục Tinh Trầm, trước đó đã tận lực không kích thích đến anhlà được.

Sửa sang lại tâm trạng, Đồng Thanh Duyệt ngồi trước màn hình máy tính, tiếp tục gõ bàn phím.

Kịch bản của cô đã bước vào giai đoạn cuối,tiếp theo chính là giai đoạn gửi bài, chỉ có thể hy vọng mọi thứ diễn ra thuận lợi.

“Nha, viết không tồi nha.”

Một âm thanh âm từ sau lưng chợt nổi lên, đột nhiên không kịp đề phòng dọa Đồng Thanh Duyệt nhảy dựng lên.

Quay người lại, chỉ thấy Lục Việt  khoanh hai tay, đang cúi người nhìn về phía màn hình máy tính trước mặt cô, trong tay cậu ta còn có mấy bản bản thảo.

Bộ dáng tùy hứng kia, cũng chỉ có cậu ta mới có thể lộ ra.

Tầm mắt của Đồng Thanh Duyệt cuối cùng cũng dừng lại vết thương ở trên mặt cậu ta, hai giây sau thu hồi ánh mắt.

Giống như cố ý muốn trêu đùa cô, Lục Việt lập tức cầm ghế dựa ngồi ở bên cạnh, trêu ghẹo nói: “Chị dâu kiều khí bao chuẩn bị hướng đến sự nghiệp đấy à? Thế nào, anh ta đều suy bại đến nỗi mức muốn chị đi ra ngoài làm việc? Không cho chị tiền dùng sao?”

“Không liên quan chuyện của cậu.” Đồng Thanh Duyệt bất lực chửi bới, “Cậu đang ở trong phòng tôi đấy, mới cần cẩn thận bị anh ấy lao xuống đánh cậu một trận đấy.”

Lục Việt nháy mắt, cười nói: “Vừa rồi tôi tận mắt nhìn thấy anh ta lái xe ra ngoài, tạm thời tôi đoán một lát anh ta cũng không về.”

“Ồ.”

Đồng Thanh Duyệt khép quyển sổ lại, xoay người dứt khoát lưu loát rút bảo thảo từ trong tay cậu ta, nhân tiện đáp trả một nụ cười giả tạp có lệ.

“Thật ngại quá, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng thì không thích hợp, nên xin cậu đừng quấy rầy công việc của tôi.”

Lục Việt xuy một chút rồi cười ra tiếng: “Sao tôi lại quấy rầy cô, tôi đến đây là để giúp cô.”

Nói xong, cậu ta lại chỉ chính mình, nhướng mày.

“Tôi có thể giúp cô đem câu chuyện này ra ngoài, hơn nữa lấy danh tiếng của tôi, tìm lớp học cho cô tuyệt đối sẽ không kém, thế nào? Có đồ vật gì không.”

“Không có.”

“Chị dâu kiều khí bao à, chị không thể cho tôi cái mặt mũi à?”

“Cậu có mặt mũi sao.”

Lục Việt giật giật khóe miệng, không sao cả cười cười, rõ ràng trận đánh này đối với cậu ta mà nói căn bản tới không phải là chuyện.

Ngay cả Đồng Thanh Duyệt cũng không thể không bội phục tốc độ quên chuyện của cậu ta, cùng với da mặt dày.

Vừa mới mới trải qua chuyện như vậy, quay đầu là có thể chạy tới cô cười đùa, không hổ là diễn viên.

Đồng Thanh Duyệt xê dịch ghế dựa sang bên cạnh, ai ngờ Lục Việt cũng xê dịch theo.

“Rốt cuộc cậu muốn làm cái gì, tôi nói rồi tôi không nhận ý tốt của cậu.” Thậm chí ngay cả có ý tốt thật hay không cô cũng không thể khẳng định được.

Nhìn bộ dạng như nước với lửa của cậu ta và Lục Tinh Trầm, nhìn thế nào cũng không giống người có lòng tốt giúp.

Quả nhiên, Lục Việt cười gian xảo.

“Ai nói là ý tốt miễn phí? Tôi giúp cô tìm đạo diễn quay bản kịch, nhưng cô giúp tôi một việc gấp.”

“Gấp cái gì?”

“Đến lúc đó cô chỉ cần chỉ định tôi là nam chính, tất cả cũng sẽ không có vấn đề gì.”

Giọng nói lọt vào tai, Đồng Thanh Duyệt không cần nghĩ liền cự tuyệt.

Cô giữ chặt cánh tay Lục Việt đứng dậy kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Anh muốn làm nam chính thì có rất nhiều bản kịch lớn đang chờ anh, tuy tôi không biết anh xuất phát mục đích gì, nhưng tôi sẽ không hợp tác với cậu, phiền cậu đi tìm người khác đi.”

“Từ từ đã!”

Phanh.

Đáp lại Lục Việt chỉ có có tiếng đóng cửa lãnh khốc vô tình.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt trước mặt, phút chốc khẽ cong môi lên, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Tôi tin cô sẽ hối hận.”

Hai ngày tiếp theo, Đồng Thanh Duyệt đều đưa kịch bản, lấy tin tức trước kia cô nhận được mà xem, lần lượt đưa.

Nhưng trải qua chờ đợi dài dòng, tất cả đều trả lời là từ chối.

Thậm chí có một số thư không trả lời.

Thao tác này, không thể nghi ngờ làm cho lòng tự tin của cô bị thất bại.

Trong hai năm không liên lạc với thế giới bên ngoài, biến hóa bên ngoài sớm đã vượt quá tưởng tượng của cô, ngay cả quan hệ nhân mạch trước kia cũng đã sớm bị người mới thay thế.

Giờ này phút này, cô thấy tiền đồ của mình mơ hồ.

Đột nhiên, điện thoại vang lên âm thanh thông báo tin nhắn.

Lục Việt phát đến một tấm biểu tình cười hì hì, ngay sau đó là một đoạn ảnh chụp hình.

“Cô cảm thấy chuyện kia mà tôi nói thế nào?”

“Rất tuyệt!”

“Vậy cô muốn đầu tư không?”

“Đương nhiên, chỉ cần cậu tới diễn, tôi nguyện ý đầu tư!”

Trong ảnh chụp màn hình không có ảnh đại diện của đối phương, cũng không có tên liên lạc, Đồng Thanh Duyệt tất nhiên đoán không ra đối phương là ai, nhưng cô cũng không có tâm tư hỏi nhiều.

Bỏ điện thoại xuống, tiếp tục lật xem email.

Đinh, keng keng keng.

Lục Việt chưa từ bỏ ý định, liên tục gửi tin nhắn tới.

“Đầu óc bảo thủ, chỉ cần cô thay đổi cốt truyện một chút, tôi có thể đầu tư cho cô, hơn nữa tôi đóng nam chính đối với cô cũng có chỗ lợi.”

“Chị dâu nhỏ à, có phải chị không dám không?”

“Chị chuẩn bị lại bị tên biến thái Lục Tinh Trầm nắm lấy bao lâu? Tôi chỉ thấy chị đáng thương nên muốn kéo chị một phen, nếu không chị tham khảo ý kiến của anh ta một chút.”

“Tôi chỉ là thuận miệng nói thôi, chị hoàn toàn có thể tiền trảm hậu tấu.”

(*Thành ngữ “tiền trảm hậu tấu”: dùng để chỉ những việc làm không chờ đợi cấp trên, cứ làm, cứ hành động trước, xong xuôi mọi chuyện rồi mới báo cáo, thưa gửi.)

Đồng Thanh Duyệt không biết Lục Việt từ khi nào đã thêm vào bạn tốt của cô, cô chỉ biết hành động tiền trảm hậu tấu sẽ không thể thực hiện, nhưng hai ngày này cô đích xác cũng là khắp nơi vấp phải trắc trở.

Nghĩ đến đây, cô lập tức đi lên lầu.

Cốc cốc cốc.

Đồng Thanh Duyệt thấp thỏm gõ cửa phòng.

Mười mấy phút trôi đi, bên trong không truyền đến bất kỳ lời đáp lại.

“A Trầm anh có ở đó không?” Đồng Thanh Duyệt nhẹ giọng hỏi.

“A Trầm?”

Đồng Thanh Duyệt lại lần nữa gõ cửa phòng, bên trong vẫn chậm chạp không có bất kỳ lời đáp lại nào  .

“Đồng tiểu thư?” má Lý kinh ngạc nói, “Lục tiên sinh đi ra ngoài rồi, cô không biết sao?”

“Vậy khi nào anh ấy trở về?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm, chắc có lẽ cũng phải hai ngày sau, lần này hình như Lục tiên sinh muốn ra nưới ngoài khảo sát, nếu cô có việc gấp có thể gọi điện thoại cho cậu ấy.”

Đi khảo sát ở nước ngoài……

Đồng Thanh Duyệt khẽ cắn môi, không hiểu sao lại cảm thấy có vài phần xấu hổ.

Đến chuyện này cô căn bản cũng không biết, ở biệt thự hai ngày cũng không hỏi qua bất cứ tin tức gì về Lục Tinh Trầm, thật vất vả mới lấy hết dũng khí lên lầu tìm người, kết quả đối phương căn bản không ở nhà.

Nhưng cô vẫn quan tâm gọi điện thoại cho Lục Tinh Trầm.

Gọi hai cuộc liên tiếp, trải qua âm thanh bận rộn dài dằng dẵng, cuộc gọi cũng không được kết nối.

“Đang bận sao……”

Đồng Thanh Duyệt bỗng nhiên nhớ tới ngày đó khi Lục Tinh Trầm ở trước cửa thư phòng, anh nghe rõ ràng cuộc đối thoại của Lục Hoa tàng và Lục Việt.

Một đứa con nuôi dù có liều mạng giữ tài sản thế nào, kết quả cũng không bằng đứa con riêng có huyết thống  .

Sau vài giờ thấp thỏm, rốt cuộc cũng nhận được điện thoại của Lục Tinh Trầm.

“Chuyện gì.” Trong điện thoại vang lên tiếng mệt mỏi của Lục Tinh Trầm.

Đồng Thanh Duyệt ngồi dậy cầm lấy điện thoại, vội vàng quan tâm nói: “Có phải em quấy rầy công việc của anh không? Xin lỗi, em cũng không biết anh đã rời khỏi nhà hai ngày.……”

Lại nói tiếp, cô thật sự có chút áy náy.

Hai ngày Lục Tinh Trầm không tới tìm cô, cô cũng không hỏi qua tin tức của anh, hay là bởi vì chuyện phải ra ngoài làm việc mới lên lầu đi tìm người.

Trong điện thoại truyền đến tiếng đối thoại ẩn ý, rất nhanh lại vang lên giọng của Lục Tinh Trầm.

“Là tôi không muốn quấy rầy em, bây giờ em gọi điện thoại lại đây……” Lục Tinh Trầm hơi hơi tạm dừng, “Là bởi vì nhớ tôi sao.”

Đồng Thanh Duyệt: “Ừ…… Kỳ thật còn có một việc.”

“Em nói đi.” Lục Tinh Trầm kiên nhẫn nghe.

Đồng Thanh Duyệt bỗng nhiên có chút khó có thể mở miệng, rối rắm nửa ngày mới nhỏ giọng nói: “Em đã tốt nghiệp hai năm, tuy tạm thời không thể diễn xuất  nên rất đáng tiếc, nhưng em cũng không muốn lãng phí thanh xuân. Em có viết một bản kịch, muốn đem nó quay thành điện ảnh, em gọi điện thoại này không phải là để anh giúp em, nhưng hy vọng anh có thể ……. Anh có thể ủng hộ em.”

Lời vừa dứt, cuộc trò chuyện trở thành im lặng dài.

Đồng Thanh Duyệt khẩn trương, cô không biết Lục Tinh Trầm  là một người cố chấp có thể thay đổi suy nghĩ hay không, nhưng cô biết bây giờ anh đang chậm rãi thay đổi.

Chỉ cần anh đồng ý, cô có thể bước ra khỏi biệt thự, yên tâm lớn mật đi làm.