Người đàn ông này vô duyên vô cớ xuất hiện, cùng với giọng điệu quá mức dịu dàng, không rõ có thân thiết hay không mà càng giống như không có ý tốt đẹp.
Bùi Hề Nhược đặt điện thoại xuống, “Anh gì ơi, hình như anh đi nhầm chỗ rồi.”
“Vốn dĩ ngồi ở vị trí này có phải là một người họ Thẩm hay không?” Hắn cứ đường hoàng như vậy mà chiếm chỗ của Thẩm Tích.
“Họ Thẩm, nhưng là một cô gái. Chẳng lẽ anh cũng vậy?” Cô nhìn hắn, đáy mắt có chứa chút khâm phục.
“Lời nói đùa của cô Bùi, khiến người ta thực sự không biết làm sao để tiếp lời.” Người đàn ông cười, cuối cùng nói, “Thẩm Tích là em gái tôi.”
Bùi Hề Nhược nhìn hắn một cái, vẫn chưa đánh mất cảnh giác, “Vậy ư? Vậy nên xưng hô thế nào?”
“Thẩm Úc.”
Tự giới thiệu cũng sảng khoái đấy.
Bùi Hề Nhược thẳng thắn hỏi, “Anh Thẩm tìm tôi có việc gì sao?”
“Cô Bùi không cần phải cảnh giác, tôi bảo Thẩm Tích hẹn cô ra, cũng không có ý gì khác.”
“Ồ, đơn thuần là ăn cơm sao?”
“Không sai.”
Trong lúc nói chuyện, nhân viên đã dần đưa món lên, đặt lên chiếc bàn trùm vải trắng. Món ăn thơm phức, màu sắc cuốn hút.
Bùi Hề Nhược rất muốn thở dài một tiếng—Đi dạo cả một buổi chiều, cô đã đói từ lâu rồi, vốn tưởng có thể cùng Thẩm Tích dùng bữa tại nhà hàng Pháp mới nổi này. Nào ngờ, lại là Hồng Môn Yến*.
*Hồng Môn Yến: theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.Cô lấy lại tinh thần để đối phó với hắn.
“Cô Bùi, cô không cần phải cảnh giác đến vậy. Tôi sẽ không hạ thuốc vào thức ăn.” Thẩm Úc giống như nhìn ra được cô đang nghĩ gì.
“Ai biết được?” Hắn cũng đã bảo Thẩm Tích lừa cô đến đây rồi, còn có chuyện gì mà không làm ra được.
Thẩm Tích với vẻ bất đắc dĩ, “Đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn kết bạn với cô.”
Bắt đầu giở trò rồi.
Bùi Hề Nhược nhìn hắn, còn chưa mở miệng, đã nghe thấy hắn ta chầm chậm nói, “Nửa tháng trước, không phải cô Bùi có ngồi ở tiệm cà phê đối diện nhà hát opera sao?”
Bùi Hề Nhược nhẹ chớp mắt, “Đúng vậy.” Cô còn nhớ, mình và Alice ngồi bên cạnh cửa sổ, cảm nhận được một ánh mắt nào đó nhìn đến.
“Lúc đó, tôi đối với cô Bùi, là nhất kiến chung tình*.”
*Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu.“Mấy người như anh, nhất kiến chung tình đều rất rẻ rúng.” Bùi Hề Nhược không lưu tâm.
Người đàn ông rất anh tuấn, thậm chí vì quá tuấn tú, át luôn cả vẻ ôn nhu. Dù cho lời nói có ôn hòa hơn nữa, khi hắn nói ra, cũng giống nhưng mang theo gì đó không đứng đắn.
Thẩm Úc cảm nhận được sự bài xích của cô, cười, “Xem ra hôm nay tôi đã có chút đường đột rồi, thực xin lỗi. Tuy nhiên chắc là cô Bùi không thường ở Paris, vì vậy cho dù tôi có muốn để cô từ từ hiểu được, thời gian cũng không cho phép.”
Lời này ngược lại lại có vài phần đáng tin cậy, giống như lời của lãng tử si tình vậy.
Bùi Hề Nhược cũng cười cười, “Anh Thẩm nói khiến tôi thực cảm động, nếu như tôi chưa kết hôn, nhất định sẽ kết bạn với anh.”
“Kết hôn rồi, thì không thể làm bạn được sao?” Hắn hỏi ngược lại cô, dường như “bạn bè” trong miệng hắn, thực sự đơn thuần giống như bạn bè bình thường vậy.
Hai người đối mặt, đáy mắt phản chiếu hình ảnh của ngọn nến, giống như trong lòng đã rõ nhưng không nói ra.
Bùi Hề Nhược cong môi, tiện tay lấy tờ giấy note được đặt lên bàn ăn, đặt vào lòng bàn tay, rồi viết gì đó.
“Nếu đã là bạn bè bình thường, đương nhiên có thể.” Cô gấp giấy note thành một con hạc giấy, khi đứng dậy, nhẹ đặt lên bàn, “Sau này anh có thể đến địa chỉ này tìm tôi.”
Người phụ nữ chậm rãi rời đi, vẻ mặt ái muội của Thẩm Úc cũng dần nhạt đi.
Sớm đã nghe nói Phó Triển Hành cưới một người vợ, tình trường phong phú, không biết yên phận, hôm nay hắn chỉ là tùy tiện thăm dò, nếu như thất bại, vẫn còn những thủ đoạn khác.
Chỉ là không ngờ rằng, cô lại dễ dàng cắn câu như vậy.
Sợ rằng hắn còn chưa ra tay, cô sớm muộn cũng đội cho Phó Triển Hành một chiếc mũ xanh.
Thẩm Úc nở nụ cười châm chọc, chậm rãi tách con hạc giấy.
Mà sau đó, sắc mặt cứng đờ.
Dòng chữ trên giấy căn bản không phải là địa chỉ, mà là hình vẽ đơn giản, tổng cộng có hai nhân vật chính—-chú thiên nga trắng bay trên trời xanh, trên mặt đất là một chú cóc đen thui.
Vẽ qua loa, nhưng lại làm nổi bật được chủ đề: Cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga.
—
Không biết từ lúc nào, gió tuyết ở bên ngoài càng lớn hơn.
Bùi Hề Nhược bắt một chiếc xe taxi, nói ra địa chỉ khách sạn, dựa người vào lưng ghế, mới hít thở thoải mái.
Nhìn qua ô cửa sổ xe, sắc trời ngày càng đen, có những mảng màu xám, lã chã rơi xuống. Những kiến trúc hai bên đường, đã được phủ một lớp tuyết mỏng.
Cô nhớ lúc hai người mới ngồi vào nhà hàng, Thẩm Tích có nói.
“Cô Bùi, thực ra hôm nay, tôi cố tình tiếp cận cô,”
“Có người muốn gặp cô, nhờ tôi giúp đỡ. Anh ta nắm thóp tôi, tôi không có cách từ chối. Thực xin lỗi.”
Bùi Hề Nhược không ngờ rằng, bản thân vậy mà lại bị chơi một vố, còn chưa kịp tức giận, Thẩm Tích đã hạ thấp giọng, nhanh chóng để lại một câu.
“Con người của anh ta, trước giờ nếu không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ, nếu như có thể, cô nhanh chóng rời khỏi Paris đi.”
Trừ câu này, những thứ khác, Thẩm Tích một từ cũng không nói. Cô ấy giống như chỉ cần ở lại thêm một giây cũng sợ bị phát hiện vậy, vội vã rời khỏi.
Lúc này, Bùi Hề Nhược chỉ có thể dựa vào suy đoán của mình.
Cô chưa từng nghe nói Thẩm Tích có anh trai, khả năng lớn hai người không phải là anh em, lại nghĩ đến đợt trước có người tặng du thuyền cho Thẩm Tích, Bùi Hề Nhược đoán, người đó chính là Thẩm Úc.
Vậy hai người là người yêu?
Chỉ là nhìn có vẻ, Thẩm Tích còn có nỗi khổ nào khác.
Vả lại, làm gì có người bạn trai nào, lại đi lợi dụng bạn gái của mình đi để hẹn người phụ nữ khác chứ?
Thẩm Úc muốn gặp cô, thực sự chỉ đơn giản là muốn kết bạn với cô sao?
Bùi Hề Nhược càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, lấy điện thoại ra, muốn gọi cho Thẩm Tích xem cô ấy có cần giúp đỡ hay không.
Mới nhớ ra, Thẩm Tích còn chưa để lại phương thức liên lạc.
—
Một đêm tuyết rơi này, khiến tình trạng giao thông có chút tồi tệ.
Một hàng xe dài, dưới màu của tuyết, ánh đèn bị thu hẹp lại thành một vòng tròn nhỏ. Dọc đường đi đi dừng dừng, nhìn phát ghét mấy chiếc đèn đỏ trước mắt, cuối cùng cũng đến được cửa khách sạn.
Trời tuyết âm vài độ, áo khoác làm bằng vải cashmere* đã không chống lại được cái lạnh nữa, răng môi Bùi Hề Nhược run lên, cất bước chạy, đi đến sảnh khách sạn.
Cửa tròn tự động mở, trên người cô đều là hoa tuyết, đang định bước tiếp, lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau lưng.
Theo bản năng xoay người lại nhìn.
Người đàn ông mặc một chiếc áo khoác màu đen, từ màn đêm bên ngoài bước đến. Bông tuyết nhỏ rơi lên tóc anh, lại bị gió thổi bay, lọt vào tầm mắt, là một gương mặt lãnh đạm anh tuấn.
Sau lưng anh có mấy người giống như là trợ lý, có người thấp giọng báo cáo, anh nghiêng đầu nghe, ánh mắt vô tình nhìn qua đây, cũng không dừng lại;.
Có người đưa đến một tập văn kiện, người đàn ông đưa tay nhận lấy, mở ra nhìn.
Bước chân Bùi Hề Nhược cứng đờ, nhẹ mở to mắt. Cô nhìn thấy trên cổ tay người đàn ông kia, có đeo một chuỗi hạt màu trầm.
Phó Triển Hành???
Nhưng Phó Triển Hành nhìn thấy cô sao lại không có chút phản ứng nào?
Bùi Hề Nhược do dự không thôi, đang định nhìn lại lần nữa, không ngờ phía sau lại có thứ gì đó đụng vào lưng cô, theo sau là tiếng hét lớn của một người phụ nữ.
Bùi Hề Nhược chỉ cảm thấy mình mất trọng lực, cả người liền bị đẩy về phía trước, không nghiêng không lệch, cứ vậy mà đâm vào lòng người đàn ông kia.
Người đàn ông giơ tay đỡ lấy cô.
Toàn bộ động tác quá mức tự nhiên, thế nên khi nhìn vào ánh mắt người đàn ông phía sau mình, Bùi Hề Nhược cảm thấy mình như không có đất dung thân.
Cô lập tức đứng thẳng, nhìn lên.
Người đàn ông buông tay, thấp giọng nói, “Cẩn thận,”. Đêm tuyết làm mờ đi giọng điệu của anh, nghe rất lạ lẫm.
Bùi Hề Nhược hơi ngây ra.
“je suis désolée!” Người phụ nữ Pháp kia lập tức đi đến, bên cạnh là cậu nhóc chạy loạn, cũng cúi lưng nói lời xin lỗi, cậu nhóc cúi đầu, giống như vô cùng hổ thẹn, “je suis vraiment désolé.”
“Không sao.” Bùi Hề Nhược không hiểu tiếng Pháp, cũng biết là họ đang xin lỗi.
Cậu nhóc cúi đầu, lúc này, cô mới nhìn rõ cái đầu tròn như quả bóng của cậu, trong lòng thầm kêu than…..Một phát đâm thẳng vào eo cô, cái eo cô như muốn phế luôn rồi.
Sau khi hai người kia rời đi, Bùi Hề Nhược nhìn người đàn ông trước mắt rồi cảm ơn anh. Chỉ là không biết vì sao, cô càng nhìn, càng cảm thấy anh rất quen thuộc.
Chiều cao không khác biệt lắm, khí chất tương tự, đến cả chuỗi vòng cũng đeo ở cổ tay bên trái.
Trùng hợp ư? Sinh đôi ư? Hay là cùng một người?
Lúc này bên trong đại não của Bùi Hề Nhược đang xảy ra nội chiến, không biết rằng, Phó Triển Hành cũng đang nhìn cô.
Lúc nãy khi hai người nhìn nhau, Bùi Hề Nhược không chút phản ứng, anh tưởng rằng, cô đang giả bộ không quen biết, nên cũng không vội mở miệng.
Lúc này mới phát hiện, hình như cô thực sự không nhận ra anh.
“Vị tiểu thư này”, Phó Triển Hành giọng điệu ôn nhu. “Bị thương ở đâu sao?”
“À, không có.” Dùng giọng điệu ôn nhu như vậy nói chuyện với phụ nữ, càng không giống với Phó Triển Hành rồi, hơn nữa, với tính cách của tên hòa thượng kia, có phụ nữ nhào đến, nhất định sẽ tránh đi, vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của bản thân?
Bùi Hề Nhược tính toán trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn qua đánh giá anh.
Nào ngờ, ánh mắt của người đàn ông vô cùng sắc bén, chính xác bắt lấy tầm mắt của cô, mang theo một ánh mắt nghi vấn.
Bùi Hề Nhược chỉ có thể nói, “Anh có chút giống với một người mà tôi quen biết.”
“Ồ?”
“Anh ấy cũng đeo chuỗi vòng.” Bùi Hề Nhược càng nghĩ càng thấy trùng hợp.
“Cái này?” Phó Triển Hành nhìn lên cổ tay mình, xoay xoay, “Đeo chơi thôi.”
Vậy ư?
Phó Triển Hành chắc là không phải đeo chơi đâu, trong ấn tượng, anh chỉ tháo ra đúng một lần.
Chính tại lúc này, một người giống như là thư kí đi đến phía trước, thấp giọng nói gì đó với anh. Gió tuyết quá lớn, Bùi Hề Nhược nghe không rõ nội dung, nhưng nhìn người thư ký kia, tóc vàng mắt xanh, sống mũi khá cao, dáng người cao ráo, không thể là Thẩm Minh được.
Cho dù Thẩm Minh có làm tóc, nhuộm tóc, đeo kính áp tròng, vậy còn chiều cao? Chân của Thẩm Minh không có dài như vậy.
Vả lại, nếu là Phó Triển Hành, thì anh lừa cô làm gì.
Điểm này là cái giá chống đỡ vững chắc nhất.
Lúc này, hòn đá trong lòng Bùi Hề Nhược cuối cùng cũng rơi xuống, hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào nữa.
Trùng hợp khi thư ký báo cáo một đoạn, người đàn ông cũng nhìn về phía cô.
“Ọc.”
Bụng Bùi Hề Nhược đột nhiên kêu lên một tiếng.
Bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.
Bùi Hề Nhược hoàn mỹ duy trì được nụ cười, trong lòng niệm, “Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, người thấy xấu hổ chính là họ.”, rồi tạm biệt.
Người đàn ông rất biết cách đối nhân xử thế, không có lộ ra chút ý cười trào phúng nào, ngược lại hỏi cô có muốn cùng đi ăn hay không.
Bùi Hề Nhược chớp chớp mắt.
Hôm nay sao vậy, vận đào hoa của cô lại đua nhau nở rộ.
Cô cũng không muốn gặp thêm người đàn ông quái lạ nào nữa, liền lấy thân phận là người đã có chồng ra, “Thực xin lỗi, dục vọng chiếm hữu của chồng tôi có chút mạnh mẽ, không cho phép tôi cùng người đàn ông khác đơn độc dùng bữa. Nếu như anh ấy phát hiện, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Ánh mắt người đàn ông nhàn nhạt, “Vậy à. Vậy anh ta cho phép cô một mình ở khách sạn ư?”
“Anh ấy không có thời gian.” Bùi Hề Nhược tỏ vẻ hờn dỗi đáp.
“Thương nhân sao?”
Bùi Hề Nhược đang định nói là “đúng”, đột nhiên phản ứng lại là người đàn ông này đang khách sáo, vì vậy chẳng chút để tâm, nói: “Không, anh ta là người xuất gia. Đại sư Phật giáo, mỗi ngày đều lên lớp dạy vô số người, còn phải ngồi thiền, sao kinh tụng văn, vô cùng bận rộn.”
“…….”