Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 15: “Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa”

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhụy Bạch Y bỏ bàn tay to đang bóp véo của Mã Đại Nhuận ra, mở miệng hỏi chàng: “Mã Tú Lan là ai?”

Vấn đề này nàng đã nhịn lâu rồi.

Mã Đại Nhuận “Hửm?” một tiếng, “Cái gì?”

Nhụy Bạch Y: “Mã Tú Lan.”

Mã Đại Nhuận đần ra một giây, vẫn chưa phản ứng lại được, “Mã Tú Lan gì cơ?”

Nhụy Bạch Y tức khắc cảm thấy mình hơi buồn cười, quan tâm chuyện này làm gì, nàng lắc đầu, “Không có gì.”

Mã Đại Nhuận dán sát nàng hơn, nắm cái cằm non mềm của nàng, “Sao không hỏi tiếp? Cái kẻ…… Mã Tú Lan này có vấn đề gì sao?”

Chàng nói xong, chợt nghĩ đến điều gì, trong làng hình như là có một người tên là ‘Mã Tú Lan’, “À, Mã Tú Lan.”

Chẳng phải là kẻ đã xô xát với nàng dâu của chàng hôm qua đấy ư.

Nàng ấy……

Mã Đại Nhuận ý thức được điều gì, khóe môi nhếch lên, mắt lộ vẻ hứng thú.

“À, cô ta ấy à.” Mã Đại Nhuận cười rất gian, kéo kéo vành tai Nhụy Bạch Y, “Mối tình đầu của tôi đấy.”

Nhụy Bạch Y ngẩng đầu nhìn chàng, lúc này nàng dựa lưng vào cây hoa quế, đầu gối của Mã Đại Nhuận chống giữa hai chân nàng, cánh tay dài vòng lấy nàng, lòng bàn tay ấm áp đặt sẵn ở gáy nàng, nàng có muốn động cựa cũng không thể nhúc nhích. Nàng chỉ động một tí là người đàn ông sẽ lập tức kéo nàng về, nhưng lúc này nàng lại muốn kết thúc màn tiếp xúc thân mật này.

“Em buồn ngủ.” Nhụy Bạch Y lạnh mặt, “Về thôi.”

Tim Mã Đại Nhuận căng lên, chàng vừa vui hết đỗi, vừa sợ mình chơi hơi lớn, vội vàng nói, “Không phải, nàng dâu à, vừa rồi tôi gạt nàng đó, tôi nào có mối tình đầu gì, không không không, tôi có.”

Bàn tay to của chàng nắm vòng eo nhỏ của Nhụy Bạch Y, nhấc nàng lên trên, đầu gối càng dí chặt vào nàng. Chàng giữ khuôn mặt nhỏ mềm mại trơn bóng của nàng, “Là nàng đấy.”

Nhụy Bạch Y không nói gì, quay mặt qua chỗ khác.

Lòng Mã Đại Nhuận vừa hưng phấn vừa kích động, nhưng sợ Nhụy Bạch Y tin lời bậy bạ kia của mình, chàng lại nói lần nữa: “Nàng dâu, nàng đừng nóng, là nàng thật mà!” Chàng mút lên khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y đẩy chàng ra, “Em không tức giận.”

Nàng tức giận chỗ nào? Có gì hay mà giận.

Mã Đại Nhuận cười một tiếng.

“Chàng cười cái gì?” Nhụy Bạch Y nhìn chàng với gương mặt ửng hồng.

“Nàng dâu, nàng thật đáng yêu!” Mã Đại Nhuận ôm nàng vào lòng, xoa đầu nàng, vò mái tóc đẹp đẽ của nàng rối tung.

Nhụy Bạch Y phồng má nằm trong lòng Mã Đại Nhuận, nàng muốn đánh chàng một cái, lại không xuống tay được, cuối cùng ngoan ngoãn để mặc chàng ôm.

……

Mã Đại Nhuận nói muốn tiếp tục thi khoa cử, không phải là nói chơi. Chàng lập tức thể hiện bằng hành động, lúc bán tranh và chăn trâu, sách không rời tay chàng, buổi tối chàng cũng chong đèn học đêm.

Cạnh đồng lúa màu xanh lá mạ, bên con đường nhỏ, một cảnh tượng thế này thường xuyên xuất hiện: một chàng trai cao to rắn rỏi giữ đầu trâu đi đằng trước, một cô gái xinh đẹp như tiên trên trời đi theo cạnh chàng.

Gã trai cầm quyển sách trong tay, chốc chốc lại thấy chàng rung đùi đắc ý đọc một câu thơ, thi thoảng sẽ có hai đứa con nít tung ta tung tăng đi sau họ. Con trâu nái già dường như bực mình với những lời phiền toái của chàng, “Phụt phẹt” một tiếng, ị ra một đống phân hớp hồn.

“Nàng dâu, ngắm nàng mỗi ngày khiến tôi tràn trề động lực.” Mã Đại Nhuận tìm bờ ruộng ngồi xuống, vỗ vỗ đầu gối mình nói với Nhụy Bạch Y.

Nhụy Bạch Y không để ý đến chàng, nàng móc một chiếc khăn ra lót ở bên cạnh, chuẩn bị ngồi xuống cạnh chàng. Mã Đại Nhuận lại nắm lấy cổ tay nàng, nhẹ nhàng túm nàng lên đầu gối chàng.

Nàng định cử động, Mã Đại Nhuận lại ôm nàng về, “Cứ để vậy đi, để tôi ôm một lát, nhé?”

“Chàng thế này thì học làm sao được?” Nhụy Bạch Y chọc ngón tay vào vai chàng.

“Hôn nàng một lát đã rồi học.” Mã Đại Nhuận cọ lên khuôn mặt nhỏ của nàng, biết Nhụy Bạch Y muốn nói gì, chàng giữ cái tay đang đánh tới của nàng, cắn tai nàng, “Yên tâm, nơi này thật sự rất quạnh quẽ, sẽ không ai thấy chúng ta đâu.”

Mã Đại Tráng đang chôn thân giẫy cỏ ở cách đó không xa: “……”

Thân thể béo múp của anh ta bị lúa mạch che đi, tức khắc không dám động cựa.

Cuối cùng, thật sự không chịu nổi tiếng chùn chụp xấu hổ kia, Mã Đại Tráng bụm mặt đứng lên, cất bước chạy vội, vừa chạy còn vừa hô to: “Anh Đại Nhuận, tôi không phát hiện gì đâu nhé!”

Vốn dĩ anh ta không nói lời nào, Mã Đại Nhuận đang hôn nhiệt tình hết mình cũng lười chú ý tới anh ta. Nhưng anh ta vừa cất giọng gào, mí mắt Mã Đại Nhuận run lên, hôn hít không nổi nữa, chàng đành thòm thèm buông ra.

Chàng chỉnh trang mấy lọn tóc rơi bên tai cho Nhụy Bạch Y, thơm một cái thật kêu lên má trái của nàng. Chàng không giữ nàng lại nữa, để nàng đứng lên khỏi người chàng, ngồi sang một bên.

Lúc trước, khi Mã Đại Nhuận học, Nhụy Bạch Y sẽ ôm cánh tay chàng, gối đầu lên người chàng nghỉ ngơi, hôm nay Mã Đại Nhuận móc ra khỏi tay áo hai quyển thoại bản.

Tên trông rất không đứng đắn:

《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》

《 Cục cưng trong lòng Vương gia ngang ngược 》

Nhụy Bạch Y: “……”

“Ngày nào nàng cũng ngồi ôn bài với tôi nhàm chán biết bao. Tôi đặc biệt tới chợ đen tìm cái này cho nàng giải sầu. Nghe nói đám công tử tiểu thư trong thành đều đọc những sách này khi nhàm chán.” Mã Đại Nhuận đặt thoại bản lên bàn tay nhỏ của Nhụy Bạch Y y như dâng vật quý.

Nhụy Bạch Y lật lật quyển thứ nhất, cứ cảm thấy cốt truyện hơi quen thuộc.

Nàng phi…… xinh đẹp……

…… của bạo quân xấu xa?

Nhụy Bạch Y không ghét bỏ ý tốt của Mã Đại Nhuận, chàng ngồi đấy nghiêm túc ôn tập Tứ thư Ngũ kinh, Nhụy Bạch Y kề bên cạnh chàng ngoan ngoãn cầm hai quyển thoại bản chàng cho lên đọc.

Chủ yếu là nàng đọc quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 này.

Đọc một lúc, nàng phát hiện cốt truyện trong quyển sách này tương đồng với những chuyện xảy ra với nàng trong lần chuyển thế đầu tiên của Ngụy Nhuận, như thể ghi lại câu chuyện tình yêu giữa nàng và Hoàng Phủ Nhuận vậy.

Lòng Nhụy Bạch Y giật thon thót, nàng tiếp tục lật xem.

Nàng muốn biết sau khi nàng đột nhiên rời đi, đã có những chuyện gì xảy ra.

Nàng nhớ rõ mình rời đi vào ngày thứ hai sau khi nàng làm chuyện ấy với Hoàng Phủ Nhuận. Ở kiếp trước, nàng chỉ ở với Hoàng Phủ Nhuận ba tháng.

Trên sách viết:

【 Hoàng Phủ Nhuận và nàng phi xinh đẹp của chàng nhẹ nhàng vui vẻ một đêm. Hôm sau thức dậy, giọng nói của nàng phi xinh đẹp trong lòng chàng khản đặc. Nàng nói không nên lời, Hoàng Phủ Nhuận hôn hôn lên trán nàng, nói: “Cô gái, dáng vẻ tối qua của nàng cực kỳ xinh đẹp, trẫm rất thích.”

“Nàng ngủ tiếp một lát, trẫm thượng triều trước đã.” Hoàng Phủ Nhuận dùng chăn bọc lấy nàng phi xinh đẹp trơn bóng của chàng, trèo xuống giường, nhặt long bào khoác lên người.

Nàng phi xinh đẹp nằm trong ổ chăn ấm áp, ngủ tới tận khi Hoàng Phủ Nhuận hạ triều quay lại mà vẫn chưa dậy. 】

Mi tâm Nhụy Bạch Y nhíu lại, nàng cứ cảm thấy phần truyện sau này sẽ rất đau lòng. Nàng ngẫm ngợi, có lẽ mình đã biến mất bặt tăm khỏi thế giới ấy như vậy đây, bởi vì nàng đã mơ màng đi vào kiếp thứ hai của Ngụy Nhuận rồi.

Nàng dịch mắt xuống, đoạn văn tiếp theo thế này:

【 Hoàng Phủ Nhuận sai người hầm chè hạt sen táo đỏ nhuận họng. Đợi khi nàng phi xinh đẹp rốt cuộc khẽ động đậy, chàng ôm nàng ra khỏi chăn, nâng món chè hạt sen táo đỏ lên, muốn tự mình đút cho nàng uống.

Nàng phi xinh đẹp lại đẩy ra, nói: “Vì sao bên trong lại có hạt sen?”

Hoàng Phủ Nhuận nhướng mày: “Sao trẫm không nhớ là nàng không thích ăn hạt sen nhỉ?”

“Không phải thiếp không thích, chỉ là…… Thiếp không ăn cái này.” Nàng phi xinh đẹp yếu ớt nói.

“Vậy ta gọi Cao Thường Hỉ múc bát khác mang lên nhé.”

“Dạ.” 】

Phần sau còn vài trang nữa, đầy rẫy những chuyện ngốc nghếch hàng ngày về việc Hoàng Phủ Nhuận độc sủng nàng phi đẹp đẽ ngời ngời của chàng ta. Đế quốc Tuyệt Thế lại trải qua vài lần bạo động, nghĩa quân khởi nghĩa y như châu chấu, không thể trừ tận gốc.

Giữa đấy còn xảy ra cốt truyện nàng phi xinh đẹp bị đám người áo đen thần bí bắt đi, bạo quân Nhuận giận dữ, tìm kiếm y như phát điên.

“……” Khóe miệng Nhụy Bạch Y giật giật, nàng đọc tiếp, nhưng khi lật đến trang sau, nàng chỉ thấy mấy trang vụn, chừng đâu bảy tám trang, hình như bị ai xé mất.

Nàng tức khắc thấy hơi bực bội, tuy rằng cốt truyện này rất là máu chó, viết linh ta linh tinh, nhưng bởi vì đây chính là chuyện thật từng xảy ra với nàng, cho nên nàng muốn biết một kết cục.

Một kết cục về Hoàng Phủ Nhuận và nàng.

Nàng cho rằng nàng đã rời đi ngay lúc ấy, nhưng hình như không phải. Có lẽ trong đây có sai lệch thời gian, hoặc giả …… Nàng phi xinh đẹp kia đã đổi thành người khác rồi?

Cái ý nghĩ “đổi người” này không khỏi hơi đáng sợ, Nhụy Bạch Y không nghĩ sâu thêm nữa, ngón tay gầy của nàng vuốt ve mấy trang rách kia. Nàng nghĩ thầm, sau khi nàng mất tích, chắc hẳn Hoàng Phủ Nhuận sẽ tìm được nàng về.

Nếu không tìm được, thì chỉ cần kể một trang là hết nội dung rồi. Chỉ khi tìm được rồi, thì truyện mới viết dài ra tận mấy trang như thế.

Nhụy Bạch Y còn đang siết quyển sách trong tay, lông mày nhăn lại, một bàn tay to sờ lên đầu nàng, lại trượt xuống dưới nắm lấy tai nàng. Giọng nói trầm thấp quen thuộc kia vang bên tai nàng, “Không ngờ Tiểu Nhụy Nhụy nhà mình lại đọc hăng say nhỉ.”

Nhụy Bạch Y nắm góc sách, “Không phải chàng đưa em đọc sao.”

Mã Đại Nhuận cong môi, “Đúng vậy, nhưng tôi còn tưởng nàng sẽ ghét bỏ cơ.”

Con ngươi chàng vừa chuyển, tay chàng ôm vai Nhụy Bạch Y, chàng ấn nàng vào lòng mình, “Nàng dâu ơi, tôi học hành mệt mỏi quá, cần nàng hôn một cái! Nàng hôn một cái, tôi sẽ đầy máu sống lại.”

Tất nhiên là Nhụy Bạch Y phớt lờ chàng đi, nhưng cũng không đẩy chàng ra. Nàng mặc kệ chàng nhào qua, quyển《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》kia bị nàng bóp rất chặt.

Sự tò mò với mấy trang sau bị hòa tan một ít khi hơi thở của nàng giao hòa với Mã Đại Nhuận.

Bởi vì Hoàng Phủ Nhuận chính là Mã Đại Nhuận, đều là những kiếp đời của phu quân Ngụy Nhuận nhà nàng.

Mặc kệ kiếp trước thế nào, trong kiếp này, trong giờ khắc này, chàng đang ở ngay trước mắt nàng, đang ôm nàng……

Sự nôn nóng trong lòng Nhụy Bạch Y dần dần hạ xuống.

Chờ Mã Đại Nhuận hôn xong, nàng đưa quyển sách mình vừa bóp qua, “Quyển sách này chàng mua ở đâu?”

“À thì, mua trong chợ đen ở huyện Nhân Phương đấy.” Mã Đại Nhuận đáp, chàng cầm cổ tay mảnh dẻ của Nhụy Bạch Y, “Sao vậy?”

Nhụy Bạch Y nói: “Ngày mai chàng có phải lên trấn trên bán tranh không?”

Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng của Mã Đại Nhuận cuốn một lọn tóc của nàng lên thưởng thức, “Ngày mai không đi, ngày kia đi. Bây giờ tôi phải dùng nhiều thời gian ôn tập, nên chuyển thành đi cách nhật. Sao thế?”

“Vậy ngày kia em đi bán tranh chung với chàng.”

“……” Mã Đại Nhuận sửng sốt, “Làm gì?”

Nhụy Bạch Y nhéo nhéo quyển 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》trong tay, “Em còn muốn mua thêm mấy quyển sách thế này.”

“Nàng còn muốn đọc à?” Mã Đại Nhuận bật cười, véo khuôn mặt nhỏ của nàng.

“Vâng.”

“Vậy ngày kia tôi mua thêm mấy quyển cho nàng là được, nàng không cần theo tôi lên trấn trên đâu.” Mã Đại Nhuận cắn cắn chóp mũi nàng.

“Em muốn tự đi mua.”

“……”

“Không được.” Mã Đại Nhuận nhẫn tâm từ chối.

Nhụy Bạch Y nhìn chàng.

Mã Đại Nhuận nhìn khuôn mặt nhỏ như điêu khắc bằng ngọc của nàng đăm đăm, càng không dời mắt nổi, dịu dàng nói: “Không phải tôi không cho nàng đi, mà là……”

Chàng có nỗi băn khoăn của chàng.

“Em muốn đi.” Nhụy Bạch Y nói.

Mã Đại Nhuận đành ăn ngay nói thật, “Nàng không hiểu sự nguy hiểm ác độc ngoài kia, trong thành có đủ loại người, gương mặt này của nàng quá xinh đẹp. Nếu nàng vào thành rồi bị công tử nhà ai nhìn trúng, tôi chỉ sợ tôi không có năng lực bảo vệ nàng chu toàn.”

Tuy rằng Mã Đại Nhuận ngông, nhưng cũng chỉ ngông trong làng. Chàng tự biết bản lĩnh của mình không thể che trời. Núi cao còn có núi cao hơn nữa, người giỏi ắt có người giỏi hơn. Trùm đầu gấu của làng họ Mã mà đi ra ngoài thì cũng chẳng có gì ghê gớm.

Trước kia chắc chắn chàng sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, hồi trẻ dại ngông cuồng, chàng chẳng sợ ai sất. Nhưng giờ có Ngưu Tiểu Nhụy rồi, nàng là máu thịt trong tim chàng. Nay chàng không quyền không thế, chàng phải giấu nàng thật kỹ.

“Em không sợ.” Nhụy Bạch Y nói, “Em có thể tự bảo vệ chính mình.”

Mã Đại Nhuận thấy nàng khăng khăng, chàng cũng không đành lòng từ chối nữa, bằng không chàng sợ nàng sẽ cảm thấy mình là phụ tùng của chàng, làm gì cũng phải nghe chàng, không còn tự do cá nhân.

“Vậy…… cũng được.” Mã Đại Nhuận nhịn đau nói.

Mỗi lần Mã Đại Nhuận phải lên trấn trên, chàng đều rời giường từ khi trời còn chưa tỏ. Vào giờ này Nhụy Bạch Y vẫn còn rúc trong chăn ngủ ngon lành. Buổi tối trước ngày xuất phát, Nhụy Bạch Y bèn dặn dò tới lúc ấy Mã Đại Nhuận nhất định phải gọi nàng dậy.

Mã Đại Nhuận dậy lúc còn tối om, trèo lên lầu hai. Nhưng chàng không đánh thức nàng mà cầm một cây bút lông trong tay, lén lút bước tới.

Sờ lần tới cạnh chiếc giường gỗ nhỏ, chàng rón rén xốc chăn trên người Nhụy Bạch Y lên. Những ngón tay chàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ mềm mịn bóng loáng của Nhụy Bạch Y, hơi luyến tiếc.

Nhụy Bạch Y mơ một giấc mơ, nàng mơ thấy một con chó vàng to đẹp trai trông rất giống Mã Đại Nhuận dùng móng vuốt lót thịt cào lên mặt nàng. Cào một lát, có một thứ ướt rượt chọc vào mặt nàng.

[HẾT CHƯƠNG 15]