Mỗi Một Thế Giới Đều Thấy Sai Sai

Chương 90: Nghe nói ngày 9 là lễ thất tịch (Phiên ngoại)

Lý luận của hai tên ngốc.

Hai ba chuyện sau khi Thiệu Khiêm và Adolf đã thăng cấp làm Nguyên soái.

Hôm nay Hoàng thái tử lại tới, lần này hắn mang tới là một vật màu trắng, vải lông thú mô phỏng. Đi tới phủ Nguyên soái thì giũ vải lông thú ra, sau đó lắc lư trước mặt Adolf: "Cậu xem này, vải lông thú mô phỏng này đẹp không? Nghe nói đây là vải lông thú mô phỏng giống lang tộc nhất đó, cho cậu, không cần cám ơn tôi."

Cùng ngày, lúc Hoàng thái tử về trên mặt bị thương, khóe miệng bị rách không nói, còn bị người ban thưởng đôi mắt nâu. Chỉ là, tên này hiển nhiên là nhớ ăn không nhớ đánh, không quá hai ngày, lại mang một khúc chân côn trùng chạy tới.

Trong quá trình này, lại khiêu khích Adolf một đợt, lại bị đánh nâu con mắt rời đi.

Có điều, mỗi lần Hoàng thái tử tới một lần, Thiệu Khiêm phải nghĩ hết biện pháp an ủi Adolf một lần. Hết cách rồi, ai bảo ban đầu Adolf bị thương quá nặng, cho dù da thịt cũng mọc ra, cũng không thể mọc lại lông chứ? Bây giờ, chỉ cần y hóa thành hình sói, toàn bộ nửa người bên đều không có lông, hơn nữa bởi vì thịt non khó coi, cơ bắp bao bằng túi da, trông có chút cồng kềnh.

Có một lần khiến Adolf rất mệt, toàn thân sói đều cảm thấy không tốt lắm. Bởi vì khi hóa thành hình sói rất khó coi, lâu ngày y không muốn hóa thành hình sói nữa, chỉ muốn duy trì hình thái bán thú, mỗi ngày theo đuôi Thiệu Khiêm chòng ghẹo.

Nhưng, Hoàng thái tử ấy, nói dễ nghe một chút là hơi ngáo, nói khó nghe một chút, đó chính là một tên M, ở không đi gây sự cũng muốn bị đòn. Biết rõ Adolf nhất ghét người khác đàm luận về nửa bên người của mình, còn tối này đến kiếm chuyện, anh không phải đang tìm đánh, thì làm gì?

Sau đó, Thiệu Khiêm và Hoàng thái tử nói chuyện thật lâu, mới ngọn nguồn sự việc. Adolf là đứa bé hoàng thất đặc biệt nhét bên cạnh Derick, đứa bé này là sói bạc, nếu như để y ở lại trong hoàng thất, chỉ sợ không sống đến bây giờ được.

Lúc ấy Thú hoàng còn bị hạn chế bởi ba đại nguyên soái, muốn bảo vệ đứa bé này, trên căn bản không có khả năng lắm. Bất đắc dĩ, Thú hoàng bệ hạ bèn nghĩ đến Derick, vị Nguyên soái này rất chính trực, cũng sẽ không bị bí văn của gia tộc dọa được.

Cho nên, cũng có nghĩa là Adolf rõ ràng phải làm lang tộc hoàng thất, nhưng bị ném ra ngoài được Derick nuôi dưỡng trưởng thành.

Mà Derick thì sao, ông làm Nguyên soái hơn nửa đời người, mấy đường cong này còn có thể không biết? Khi ông nhìn thấy nguyên hình của sói con đã nghĩ đến có liên quan tới hoàng thất rồi, đối với việc mình đột nhiên rời đi, làm Derick cũng cảm thấy có chút thiếu nợ hoàng thất, cho nên việc dạy dỗ sói con, có thể nói là phí hết tâm tư.

Sau đó nữa, Adolf rất tài năng, còn lập công lớn trên chiến trường, trực tiếp thành anh hùng tinh cầu. Hoàng thất đế quốc cũng rất muốn y nhận tổ quy tông. Nhưng mà, Thú hoàng bệ hạ cảm thấy mình không có mặt mũi, ông chỉ có ân sinh với Adolf thoi, không có tình dưỡng dục. Hiện nay Adolf tài năng như thế, kêu ông ườn mặt chạy đi nhận con trai, chuyện này ông thật sự không làm được.

Mặc kệ năm đó ông có khó khăn thế nào, nhưng chung quy cũng không thể nuôi dưỡng con trai của mình, đây là sự vô trách nhiệm của người làm cha. Cho nên, Thú hoàng bệ hạ dành cho Adolf tất cả đặc quyền, nhưng cố tình không muốn đâm rách tầng này.

Mà Hoàng thái tử, hắn đã sớm biết người em trai này. Lúc em trai bị đưa đi, hắn đều đã biết hiểu chuyện. Ban đầu hắn còn ôm sói con mềm mại khóc tới, kết quả hắn khóc xong rồi ngủ quên, lúc tỉnh thì đã không thấy em trai mềm mại nữa rồi. Ban đầu Hoàng thái tử điện hạ còn muốn lén chạy ra ngoài tìm em trai. Nhưng, người còn chưa đi ra khỏi đế cung đã bị Thú hoàng kêu trở lại.

Bây giờ, em trai mềm mại năm xưa đã lớn lên thành người, thậm chí còn có bạn đời, việc này làm cho trong lòng Hoàng thái tử chua hết sức. Anh còn chưa có bạn đời đâu, sao mày lại có được chứ?

Vì vậy, nên có tình huống Hoàng thái tử cứ ba ngày thì hết hai ngày đi khiêu khích Adolf. Theo giải thích của Hoàng thái tử chính là, hắn cần đem trêu đùa hồi nhỏ chưa làm đủ, lấy lại vốn.

Lúc Thiệu Khiêm quay về, thật là dở khóc dở cười, làm sao hắn cũng không nghĩ tới, lại là lý do như vậy. Theo hắn thấy, lý do này rất cường đại nhỉ?

Nghe nói, hôm nay là thất tịch

Nhưng mà ấy, Thiệu Khiêm biết được chân tướng trở về. Adolf lại không vui. Y ở nhà chờ Diudiu lâu như vậy, kết quả bị được người khác thông báo rằng bạn đời nhà y đi tìm Hoàng thái tử rồi.

Lần này toàn thân sói của Adolf đều không quá tốt, y hóa thành hình sói, nhăn mặt sói ánh mắt ưu buồn nằm trước cửa, nhìn chằm chằm ra cửa. Bộ dáng ấy, thật khiến các bán thú nhân Phủ nguyên soái thấy mà cười ầm.

Tất nhiên, họ cười cũng không phải là vì nửa người Adolf không có lông, mà là hình dáng ưu buồn kia của y, còn có hay kêu ư ử không bệnh tật gì.

Thiệu Khiêm trở lại, thì thấy bạn đời của mình đang nằm dưới đất, trên mặt sói cũng tản ra vẻ ai oán nồng đậm. Hắn nhìn bộ dáng đó, không nhịn được cười: "Em làm cái gì thế?"

Adolf ai oán nhìn Thiệu Khiêm một cái, sau đó bò dậy, gục đầu đi trở vào.

Thiệu Khiêm có chút buồn cười rảo bước chạy tới, nhào lên lưng sói, dùng cả tay chân nằm lên lưng y, sau đó vỗ vỗ chỗ không có lông: "Ngài Adolf, hôm nay nghe nói là lễ tình nhân một năm một lần, bây giờ tôi trịnh trọng đề nghị giao hoan với ngài, ngài chịu không?"

Bốn móng của Adolf lảo đảo suýt ngã ụp ra đất, y lại không quên Diudiu nhà mình vẫn còn trên lưng, móng vuốt vội vàng siết chặt mặt đất ổn định cơ thể: "Em... em... em..."

"Không muốn à?" Thiệu Khiêm ôm cổ Adolf dịch lên trước, sau đó miệng ngậm lỗ tai toàn lông của y hàm hàm hồ hồ mở miệng: "Nhưng mà anh muốn."

"Muốn lắm." Adolf dùng sức chút gật đầu, sau đó móng vuốt tứ chi hoạt động, chạy như bay về phòng ngủ của người.

Thiệu Khiêm nằm trên lưng Adolf ôm chặt cổ của hắn, nhìn bộ dáng gấp gáp như vậy của tên này, hắn đang nghiêm túc cân nhắc bây giờ đổi ý có còn kịp không?

Nhưng, thịt béo đến rồi, Adolf còn có thể để hắn chạy ư? Dĩ nhiên không thể.

Thiệu Khiêm vừa muốn mở miệng nói chuyện, đã bị Adolf hất lên giường, ngay sau đó hóa thành hình người, trực tiếp đè Thiệu Khiêm trên giường tà ác ngậm tai Thiệu Khiêm khẽ nghiền cắn.

Đối với tai thú này, Thiệu Khiêm từ đầu đến cuối đều có chút không hài lòng, bởi vì nó quá nhạy cảm. Bị nghiền cắn liếm như vậy, cảm giác tê ngứa như chạm điện chạy khắp toàn thân, khiến lông đuôi của hắn cũng xù lên.

Adolf vén áo Thiệu Khiêm lên, từ chân trượt lên trên, khi chạm tới đuôi hắn, ngón tay móc lấy nhẹ nhàng xoay vòng.

Kích thích như thế, khiến Thiệu Khiêm trực tiếp rên rỉ thành tiếng: "Buông tay cho ông."

"Không." Adolf hàm hàm hồ hồ nói: "Không thích như vậy?"

"Em đó, ưm, cầm đuôi mình xoay hai vòng thử xem." Lúc này đầu Thiệu Khiêm đã có chút hỗn độn rồi, sự chú ý của hắn đều đặt trên ngón tay đang hoạt động của Adolf, vốn không có tâm tư để nghĩ quá nhiều thứ.

"Mật đường muốn chơi đuôi của em?" Cái đuôi bán thú hóa của Adolf xù xù, đuôi của u nhẹ nhàng đong đưa quét lên đùi Thiệu Khiêm: "Mật đường, hóa ra anh muốn em như vậy."

Đuôi lông nhun quét lên đùi cảm giác rất lạ lùng, có hơi nhột, lại có cảm giác tê liệt chạm điện, việc này kích thích giác quan của Thiệu Khiêm càng rõ ràng hơn, mà vì hành động lần này của Adolf, làm hắn cảm thấy đầu càng thêm hỗn độn.

"Mật đường." Adolf đều lột sạch người, sau khi cho gel bôi trơn vào, rồi tiến vào. Xúc cảm tốt đẹp, làm y không nhịn được phát ra hô hấp nặng nề.

"Câm miệng của em lại." Thiệu Khiêm ôm cổ Adolf trực tiếp ngồi dậy, lúc này, thật sự cả người đều ngồi trên người Adolf, hành động này của hắn, khiến vật dưới thân càng vào sâu hơn...

Sau đó, hai người cũng không ra ngoài, càng không biết buổi chiều Hoàng thái tử rỗi rãnh khó chịu lại tới...

Kết quả, vừa đi tới cửa, đã nghe được một ít thanh âm không hài hòa bên trong...

Hoàng thái tử thô bỉ nằm ở góc tường nghe một hồi, sau đó yên lặng nuốt xuống một búng máu già ủ rũ cúi đầu trở về. Làm một con chó độc thân, hắn cảm thấy mình bị tổn thương. Đã bảo phải yêu mến động vật nhỏ của đế quốc rồi mà?

Thiên chúc mừng

Đế quốc chưa từng có thuyết pháp ăn tết, nhưng người ta có ngày lễ lớn là tết thần thú. Ngày này, tất cả các cửa hàng đều sẽ đóng cửa dẹp tiệm, đi ra đầu phố đi theo bộ đội quanh thành phố hai vòng, cầu mong thần thú thú thấy thành ý của họ, ban phước cho họ.

Bên này Thiệu Khiêm và Adolf cũng tham gia náo nhiệt, Thiệu Khiêm ngáp liên hồi đi theo Adolf làm động tác vái lạy máy móc, nhưng mà, chờ chắp tay rồi ngẩng đầu, đều cảm giác mình đụng phải cái gì đó. Thiệu Khiêm có chút đơ ngẩng đầu, thì thấy Thú hoàng bệ hạ mặt đầy uy nghiêm.

"Ngài có việc?" Thiệu Khiêm hơi đứng hình, sao hắn cảm thầy vẻ mặt này của Thú hoàng... Có hơi nghẹn uất trong truyền thuyết?

"Ừ." Thú hoàng bệ hạ giãn cơ mặt từ từ gật đầu: "Hai cậu, vái xong thì định làm gì?"

"Về nhà." Adolf cướp lời mở miệng trước: "Mấy ngày nay Diudiu nhà tôi tinh thần không tốt, tôi phải dẫn hắn đi nghỉ ngơi."

Thiệu Khiêm nhìn Adolf cười nhạt ha ha hai tiếng, tỏ ý hắn hiểu hàm ý đó.

Sở dĩ hắn không có tinh thần là tại ai?

Adolf cười xòa với hắn, tay phải lại xoa lưng Thiệu Khiêm, bàn tay kia vừa sờ vừa bóp. Tất nhiên, còn không tiêu dao được bao lâu, bị Thiệu Khiêm đánh một cái hất xuống.

"Tôi cùng trở về với các cậu." Thú hoàng bệ hạ dứt lời cũng đi nhanh mấy bước, đi lên đầu đội ngũ dẫn mọi người đi vòng quanh thành phố.

Thiệu Khiêm đối với tình huống này có hơi đứng hình, Thú hoàng bệ hạ ngài còn chưa nói cuối cùng là chuyện gì đâu, sao lại nói đến nhà chúng tôi, là đến nhà chúng tôi liền chứ?

Cầu phúc tết thần thú đã xong, Thú hoàng bệ hạ thật sự về nhà cùng họ, người này vừa đến Phủ nguyên soái, đã ngồi ở chủ vị nói gì cũng không chịu đứng dậy. Hơn nữa ánh mắt cứ như rút gân không ngừng nhìn tay phải của mình, Thiệu Khiêm bối rối nhìn ông: "Ngài có gì thì nói đi, ánh mắt như rút gân nhìn tay mình là có ý gì?"

Thú hoàng bệ hạ ho khan một tiếng, cảm thấy tên này có chút thiểu năng, bình thường trông thật cơ trí, sao giờ lại giả ngu thế?

"Giờ cơm đến rồi." Thú hoàng bệ hạ "kín đáo" nhắc nhở: "Giờ này chắc các cậu cũng nên ăn cơm."

Thiệu Khiêm hiểu, hóa ra là đói. Ngài phải nói sớm chứ, cứ nhìn tay phải của mình, sao hắn biết ý gì: "Ngài muốn ăn gì?"

"Tôi không kén ăn, cứ làm theo thực đơn của Adolf là được." Thú hoàng bệ hạ đánh chủ ý cực tốt, Adolf là sói, nhất định ăn thịt.

"Được." Thiệu Khiêm nghe vậy nhất thời cao hứng, mau cho người nhanh chóng chuẩn bị thức ăn bưng lên.

Sau đó, thú hoàng bệ hạ nhìn một bàn rau xanh biếc, đũa cũng rơi xuống đất. Sắc mặt ông càng khó coi, quay đầu căm tức nhìn Adolf đang vui vẻ ăn rau: "Cậu thân là một con sói bạc, làm sao lại thích ăn rau?"

Đối với người quấy rầy mình ăn cơm, Adolf luôn không có sắc mặt tốt. có điều, nhìn Thú hoàng bệ hạ đường đường mà ăn rau, y vẫn rất cam tâm tình nguyện. Nhưng, có mấy câu nên nói vẫn phải nói: "Diudiu nhà tôi nói, ban ngày ăn râu, buổi tối tùy tôi."

"..." Hiểu hàm ý của y Hoàng đế bệ hạ yên lặng nuốt xuống một búng máu già, sau đó để đũa xuống cô đơn rời đi. Ông cảm thấy, mình vẫn nên về đế cung ăn rau đi, dù gì đế cung còn có bạn đời nhà mình đút ăn kìa, còn hơn ở nhìn này nhìn người khác tú ân ái.

Thành công đuổi đi kỳ đà cản mũi Adolf trong lòng mừng thầm, ai kêu gần đây ông đều cột hết mọi chuyện vào người tôi, tôi mới nói với Đế hậu ông ăn nhiều thịt quá, sức khỏe đã giảm sút rồi.

Vì vậy, Thú hoàng bệ hạ bi thảm bắt đầu hành trình ăn chay.

Bên này, toàn thân Adolf cũng tung bay. Hừ, gia mặc dù không thể ăn thịt, nhưng có những loại "thịt" khác để ăn. Ông thì sao? Đến thịt gì cũng không ăn nổi.

Cố ý đút người khác một tô cơm chó, hơn nữa còn chọc người ta tức giận bỏ đi Adolf cao hứng, trực tiếp quét sạch một bàn đồ ăn. Lần đầu tiên y phát hiện, rau cũng có thể ngon như vậy.