Mỗi ngày đều muốn cùng đại lão ly hôn

Chương 46: Chương 46

Tại bàn ăn ở lầu một, ở bên trong ăn cơm cũng có thể nhìn rõ vườn hoa ở bên ngoài, ngẩng đầu còn có thể nhìn thấy mặt trời chiếu rọi.

Cái bàn hình chữ nhật, Hàn Thanh Từ ôm Khương Tử Thần cùng Khương Bích Tuyết ngồi ở một bên, Tô Khả cùng Tần Hằng ngồi ở một bên khác.

Khương Bích Tuyết nếm nếm cá kho, nhịn không được khen, " Tô Khả trù nghệ của anh thật quá tốt, ăn rất ngon."

Tô Khả nói: " Hợp khẩu vị liền tốt."

Tần Hằng nói: " Cheryl, cái này vẫn là công lao của tôi."

Khương Bích Tuyết hiếu kì, " Nghĩa là sao?"

Tô Khả liếc mắt nhìn hắn, mười phần ghét bỏ, " Anh ấy luôn ăn ở bên ngoài, tôi không nhịn được nữa nên mới học nấu ăn, không cẩn thận trù nghệ liền được đề cao."

Khương Bích Tuyết cười cười, cái này thật đúng là có công lao của Tần Hằng, nhưng mà sao cô cứ có cảm giác mình đang ăn thức ăn cho chó đâu.

Ở nhà Tần Hằng tới tận chín giờ tối, bọn họ mới rời đi.

Hàn Thanh Từ ôm Khương Tử Thần cùng Khương Bích Tuyết đi ra ngoài đợi xe tới đón bọn họ.

Sau khi xe đến, Khương Bích Tuyết nói: " Đưa Thần Thần cho tôi đi."

Hàn Thanh Từ đem Khương Tử Thần giao cho cô, Khương Bích Tuyết ôm con trai đang muốn lên xe, Hàn Thanh Từ lại gọi, " Bích Tuyết!"

" Ừm?"

" Anh nghĩ mấy ngày nữa mang Thần Thần về Hàn gia, để cha nhìn một chút."

Khương Bích Tuyết lên tiếng: " Ừm."

Hàn Thanh Từ hỏi lại, " Em có thể cùng anh trở về không?"

Khương Bích Tuyết do dự một chút, cô sớm đã không phải là con dâu Hàn gia rồi, trở về cũng không biết nên lấy thân phận gì, sẽ chỉ làm mình xấu hổ thôi.

" Không được." Khương Bích Tuyết ôm Khương Tử Thần lên xe, lái xe liền nổ máy, rời đi.

Hàn Thanh Từ đứng tại chỗ nhìn xe đi xa.

" Hắc!"

Phía sau truyền tới một âm thanh, Hàn Thanh Từ quay người nhìn Tần Hằng đang bưng một ly rượu đỏ tựa trên bàn công lầu hai, hướng hắn nâng ly, " Kent, cố lên!"

Hàn Thanh Từ cười, lấy ra chìa khoá xe, đi tới chiếc Rolls-Royce dừng bên kia đường.

——

Nữ minh tinh Khương Bích Tuyết đã làm mẹ được một chút bát quái blog tung ra, cùng tin đưa ra kèm theo mấy bức ảnh, là ảnh Khương Bích Tuyết cùng với con trai.

Chẳng qua tin tức này cũng không gây lên bạo động gì lớn, dù sao nội dung cũng không quá mình bạo.

Khương Bích Tuyết đã kết hôn, mọi người đều đoán con là của chồng trước, cô xem như là một bà mẹ đơn thân bình thường.

Mạnh Hiểu Đông xem những bình luận trên weibo, trưng cầu ý kiến của Khương Bích Tuyết, " Tuyết tỷ, chúng ta có cần lên Weibo giải thích chuyện này không?"

Khương Bích Tuyết đã sớm nghĩ tới phương pháp ứng phó, " Cậu đăng nhập vào tài khoản của tôi, nội dung là: " Muốn cho hài tử một hoàn cảnh thanh tịnh để trưởng thành, yêu cầu các vị truyền thông đừng quấy rầy."

" Vâng." Mạnh Hiểu Đông lấy ra máy tính bảng, vào tài khoản của Khương Bích Tuyết, phát một tin tức.

Khương Bích Tuyết tiếp tục xem kịch bản, tiến độ của [ Nữ vương tài chính] đã được hai phần ba.

Những cảnh quay trong cao ốc Hàn thị đại khái mấy ngày nữa là có thể hoàn thành.

Liễu Phàm cũng nhìn thấy tin tức trên mạng, cố ý gọi điện thoại tới hỏi, " Bích Tuyết, tôi nhìn thấy tín tức."

" Sau đó thì sao?"

" Lần trước tôi đã nói với cô, tôi có thể làm cha của Thần Thần trên mặt hình thức, câu nói kia, vô luận lúc nào đều hữu hiệu."

Khương Bích Tuyết hiểu ý của hắn, " Cảm ơn, chẳng qua hiện tại không cần."

" Hàn Thanh Từ đã biết sao?"

" Ừm, hắn đã phát hiện."

Liễu Phàm dừng một chút, " Vậy cô..."

" Tôi vẫn là tôi, chẳng qua tôi không hạn chế trách nhiệm của hắn đối với Thần Thần."

Đầu bên kia điện thoại, Liễu Phàm chuyển sang chủ đề khác, " Cô chừng nào thì rảnh, tôi biết một sân chơi nhi đồng rất được, Thần Thần nhất định sẽ thích."

Khương Bích Tuyết nói: " Tôi gần đây đều bận quay phim."

Lại bị cự tuyệt lần nữa, Liễu Phàm cũng không mặt dày mày dạn tiếp tục, " Ừm, vậy chờ cô rảnh lại nói."

" Tôi còn có việc, cúp trước." Khương Bích Tuyết cúp điện thoại, công việc của đoàn phim vừa vặn tới , để cô đi chuẩn bị cho cảnh diễn tiếp theo.

——-

Hàn Thanh Từ sau khi tan làm, trực tiếp lái xe tới Khương gia.

Hắn đã cùng Khương Bích Tuyết nói qua, hôm nay sẽ mang con trai trở về Hàn gia, để Hàn Thâm nhìn một chút.

Hắn đứng ở cổng nhấn chuông, chờ một lúc, không thấy có dấu hiệu có người ra mở cửa, hắn tiếp tục ấn lần nữa, cũng không có ai ra mở cửa.

Chẳng lẽ không có ai ở nhà?

Lại hoặc là, Khương Sở Hà không muốn nhìn thấy hắn, cho nên không nguyện ý mở cửa.

Hàn Thanh Từ tới Khương gia mấy lần, biết cấu tạo bên trong, hắn hơi ngẩng đầu, trên khung cửa có gắn camera, cái camera này có kết nối với máy tính trong phòng giám sát, ở bên trong thông qua giám sát là có thể nhìn thấy hắn.

Đồng thời ở phòng khách có nút bấm có thể mở cửa tự động.

Hắn từ bỏ nhấn chuông cửa, chỉ là đứng tại cổng chờ.

Hắn hiểu rõ tính tình của Khương Sở Hà, ông tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện mở cửa cho hắn, đã như vậy, hắn cũng không cần thiết phải ấn chuông cửa.

Đợi đến lúc ông nguyện ý mở cửa, tự nhiên sẽ mở.

Nếu như chờ quá lâu, hắn sẽ gọi điện cho Khương Bích Tuyết là được.

Bên trong phòng, Khương Sở Hà ngồi trên ghế sa lông, ti vi trong nhà hiện lên hình ảnh của Hàn Thanh Từ tại cổng, không tiếp tục nhấn chuông cửa, cũng không rời đi, thậm chí không có không kiên nhẫn.

Địch Mỹ Tâm ôm Khương Tử Thần xuống lầu, Khương Tử Thần ôm bình sữa trong tay, đang bú sữa, nhìn thấy video giám sát trên ti vi, ngón tay nhỏ chỉ chỉ, miệng dứt khỏi bình, gọi, " Ba ba...."

Địch Mỹ Tâm cũng nhìn video giám sát, hướng Khương Sở Hà nói: " Sao nó không vào?"

" Là tôi không cho nó vào." Khương Sở Hà xoay xoay viên cầu trong tay, hững hờ nói: " Nhìn xem nó có thể đợi bao lâu."

Khương Sở Hà vẫy vẫy tay với Khương Tử Thần, " Thần Thần, lại đây với gia gia này."

Khương Tử Thần ôm bình sữa chạy tới, tựa ở một bên đùi Khương Sở Hà, ngón tay trỏ lại chỉ video trên tivi, " Gia gia, ba ba...."

Khương Sở Hà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Tử Thần, trong lòng mềm nhũn, tiểu gia hoả này rõ ràng trong ánh mắt chính là đau lòng ba ba của bé.

Khương Tử Thần ngẩng mặt lên, đôi mắt đen bóng mở to nhìn Khương Sở Hà, " Ba ba..."

Địch Mỹ Tâm nhìn màn hình, thở dài, " Sở ca, thôi quên đi, để nó vào đi thôi."

Khương Sở Hà khẽ hừ một tiếng, mặt lạnh không trả lời, nhưng nhìn sắc mặt hắn liền biết, hắn ngầm thừa nhận cho Hàn Thanh Từ tiến vào.

Địch Mỹ Tâm đứng dậy đi đến bên cạnh màn hình, ấn nút mở cổng.

Hàn Thanh Từ thấy cổng mở, trong lòng thở dài một hơi, cất bước đi vào.

Bên trong còn một cánh cửa nữa, hắn ấn chuông, cửa nhanh chóng được mở.

Mở cửa là người hầu.

Hàn Thanh Từ hướng người hầu nhẹ gật đầu, sau đó lễ phép bước vào.

Địch Mỹ Tâm cùng Khương Sở Hà ngồi trên ghế sa lông.

Hàn Thanh Từ gọi một tiếng: " Cha mẹ!"

Khương Sở Hà mặt lạnh, " Không cần gọi loạn, tôi không xứng làm cha của cậu."

Hàn Thanh Từ dường như sớm đoán được ông sẽ nói như vậy, hắn đi thẳng vào vấn đề , " Con tới đón Thần Thần."

" Ba ba." Khương Tử Thần đang ngồi trên đùi Khương Sở Hà, thịt đô đô, khuôn mặt nhỏ mang theo cười, lộ ra mấy cái răng trắng sữa.

Khương Sở Hà không nghĩ tới tiểu gia hoả này mới cùng cha bé nhận nhau được một tháng liền thân cận như vậy, trong lòng có chút khó chịu.

Nhưng Khương Tử Thần một mực giãy dụa thân thể nho nhỏ muốn xuống đi về phía cha bé bên kia, ông cũng chỉ đành thả bé xuống.

Khương Tử Thần bưng lấy bình sữa đi tới bên chân Hàn Thanh Từ, Hàn Thanh Từ cúi người đem bé ôm lấy, " Vậy còn mang Thần Thần đi trước, ngày mai sẽ đem bé đưa về."

Khương Sở Hà sụ mặt, bưng trà nhấp một ngụm, mặc kệ hắn, Địch Mỹ Tâm nói: " Chờ một chút."

Địch Mỹ Tâm đem túi nhỏ giao cho Hàn Thanh Từ, " Tôi vừa tắm cho Thần Thần rồi, cậu ban đêm không cần lại tắm cho bé nữa, nhưng ban đem đi ngủ vẫn phải dùng tã cho bé.

Trong này có tã còn có quần áo, cậu cầm đi."

" Vâng." Hàn Thanh Từ tiếp nhận, kì thật hắn cũng có chuẩn bị những thứ này ở trong nhà, nhưng Địch Mỹ Tâm đã có tâm chuẩn bị, nên hắn vẫn nhận lấy.

Địch Mỹ Tâm cũng không cho hắn sắc mặt tốt, lại nói câu không dễ nghe, " Thần Thần là bảo bối trong lòng nhà chúng tôi, nếu cậu chiếu cố nó không tốt , về sau cũng đừng mang nó về Hàn gia làm gì nữa."

Hàn Thanh Từ từ đầu tới cuối đều duy trì trạng thái dù bọn họ có nói gì đều không có quan hệ tới anh , " Con biết."

Địch Mỹ Tâm lại nói: " Chỉ một mình cậu tới, ai ôm Thần Thần?"

Hàn Thanh Từ giải thích nói, " Trong xe con có lắp ghế cho trẻ nhỏ."

Địch Mỹ Tâm cũng không thể nói được gì.

Hàn Thanh Từ nói với Khương Tử Thần, " Thần Thần, cùng ông ngoại, bà ngoại bái bai."

Khương Tử Thần đưa tay quơ quơ, " Bái bai."

" Vậy chúng con đi đây." Hàn Thanh Từ ôm Khương Tử Thần rời khỏi Khương gia.

Phía ngoài trời đã tối đen, Hàn Thanh Từ mở đèn trong xe, đem Khương Tử Thần đặt trên ghế ngồi trẻ em, sau đó đưa cho bé một cái Transformers để bé tự chơi.

Sau khi trở về Hàn gia, Hàn Thanh Từ trực tiếp lái xe tới trước cửa Mai viên, ôm Khương Tử Thần vào nhà.

Bảo mẫu Phương di từ trong bếp bê ra một bát mì trường thọ, " Thiếu gia, đến ăn mì trường thọ đi."

" Ừm, được."

Phương di vươn tay nói: " Cậu ăn mì đi, để tôi ôm cho."

Khương Tử Thần uốn éo người, không chịu rời Hàn Thanh Từ, " Ba ba..."

Phương di có chút xấu hổ, tay vươn ra không biết nên rút về hay để lại.

Hàn Thanh Từ nói: " Thần Thần hôm nay lần đầu tới, có chút sợ người lại, vẫn là để tôi ôm thì hơn."

Phương di miễn cưỡng cười một cái: " Vâng."

Hàn Thanh Từ ôm bé đặt trên ghế sa lông, để bé ngồi bên cạnh mình.

Khương Tử Thần một tay cầm Transformers, một tay khác nắm thật chặt áo khoác của Hàn Thanh Từ.

Những người khác đều ngồi xuống, nhìn xem tiểu bất điểm này.

Hàn Thâm đưa tay sờ sờ thuốc, nhưng nghĩ tới có hài tử trong phòng nên lại thôi.

Trần Vũ Điền lấy dũng khí đi vào ngồi bên cạnh Khương Tử Thần, sờ sờ đầu bé.

Khương Tử Thần nhìn cô bé, Điền Điền hôm nay mặc Đông Quần, trên có mấy gấu vải nhỏ dùng để trang trí, Khương Tử Thần nhìn chằm chằm gấu nhỏ trên váy cô bé, nhìn hồi lâu, bé bỏ Transformers, tay nhỏ nhéo nhéo gấu trên váy của Trần Vũ Điền.

Bé tiếp tục bắt bắt, hướng Trần Vũ Điền nói: " Hừng hực...."

Trần Vũ Điền thấy bé thích gấu nhỏ trên váy mình, lại ngồi gần bé một chút, để bé chơi.

Hàn Thâm nhìn Khương Tử Thần, khoé môi có chút câu lên, ông nói: " Điền Điền, đây là con trai của biểu ca, bé gọi con là cô họ ( biểu cô).

Trần Vũ Điền ngậm cười nhẹ gật đầu, giơ tay sờ sờ đầu Khương Tử Thần, cô bé hướng Hàn Thâm làm một cái thủ thế: Con muốn đem con gấu trên quần áo cắt xuống cho bé chơi.

Hàn Thâm nói: " Tiểu gia hoả này đoán chừng chỉ là nhất thời hứng thú, đợi chút nữa là chán thôi, đừng cắt."

Trần Vũ Điền nhẹ gật đầu.

Hàn Thanh Từ ăn mì sợi, còn một cái trứng trần nước sôi, hắn dùng đũa kẹp một miếng nhỏ, đút tới miệng Khương Tử Thần, " Thần Thần, ăn nào."

Khương Tử Thần hé miệng, ăn trứng gà, hướng về phía Hàn Thanh Từ cười cười.

Phương di nhìn Khương Tử Thần, " Đứa nhỏ này rất giống đại thiếu gia."

Hàn Thâm cũng rất hài lòng mà nhìn cháu trai mình mới gặp lần đầu này, " Thanh Từ, bảo bảo gọi là gì?"

" Khương Tử Thần."

Hàn Thâm nghe được họ Khương, sắc mặt chợt biến đổi.

Bất quá ông cũng đoán được sẽ như vậy, nếu không Khương gia cũng sẽ không giấu bọn họ.