Mỗi Ngày Đi Ngủ Đều Xuất Hồn

Chương 49: Điều bất trắc

Mễ Lạp lái một chiếc xe điện màu hồng đến chợ đầu mối Thiên Thiên Đào, định mua một ít vật liệu xây dựng, tiến hành sửa sang Thanh Vi gia viên một lượt.

Đỗ xong chiếc xe điện, Mễ Lạp bước vào chợ đầu mối một cách quen thuộc.

Ở ngã tư đường đối diện, có vài thanh niên bộ dạng giang hồ đang đứng vây quanh nhau hút thuốc, trong đó có một người ngẩng đầu lên, vô tình thoáng thấy bóng dáng Mễ Lạp, mắt thoáng xẹt qua một tia tối tắm.

“Mày đang nhìn gì vậy?” Tóc vàng nhìn theo tầm mắt hắn ta, không thấy có gì đặc biệt.

“Một con đàn bà thối tọc mạch chuyện người khác.” Đoàn Tranh Vanh hung hăng rít một hơi thuốc.

“Ai? Sao lại đắc tội với mày?” Đám người tóc vàng hứng thú hỏi.

Đoàn Tranh Vanh đang định trả lời, trong lòng đột nhiên động đậy, hắn nhìn đám côn đồ sống bê tha đứng xung quanh, nói: “Ai muốn giúp bạn thân một cái nào? Sau này tao sẽ tiếp đãi.”

“Chuyện gì?”

Đoàn Tranh Vanh chỉ về phía đối diện: “Tụi bây nhìn thấy cái xe điện màu hồng kia không? Đi động tay động chân một chút, để con ả nếm chút mùi đau khổ.”

“Ha ha, chuyện nhỏ, giao cho tao.” Tóc vàng xung phong nhận việc, ném điếu thuốc xuống đất, “Sau khi xong chuyện, đừng quên đãi khách đó nha.”

“Biết rồi.”

Tóc vàng lập tức rẽ vào trong ngõ, lúc trở lại, trên người đã có thêm một cái áo khoác, đầu đội mũ che gần hết gương mặt, hắn đi loẹt xoẹt qua phố đối diện, tìm tới chiếc xe điện kia, ngồi xổm xuống làm gì đó một lúc lâu, sau đó như không có việc gì lẻn vào trong đám đông.

Mười phút sau, tóc vàng quay lại, tỏ vẻ đắc ý nói: “Xong rồi, chờ xem kịch vui đi.”

Mễ Lạp không hề biết gì bước ra khỏi chợ đầu mối, cất đồ vào cốp rồi bước lên xe điện, lái xe chạy xuống đường.

Đoàn Tranh Vanh và mấy tên khác lập tức lái xe máy, không gần không xa đi theo phía sau cô.

Mới lái hơn mười giây, gặp một cái đèn đỏ, Mễ Lạp muốn giảm tốc dừng xe lại, nhưng phát hiện không phanh được, chiếc xe điện liền vượt đèn đỏ xông thẳng lên phía trước.

Sao lại thế này?

Tim Mễ Lạp đập nhanh hơn, cố gắng khống chế phương hướng và trấn tĩnh bản thân.

Tốc độ của xe điện cũng không nhanh, nhưng xe trên đường chạy như thoi, thỉnh thoảng còn có người băng qua đường, Mễ Lạp vừa chạy vừa quan sát xung quanh, rất nhanh đã nghĩ ra giải pháp. Cô chẳng những phải bảo vệ sự an toàn của bản thân mà còn phải tránh những người khác. Trong trường hợp này, việc gọi điện báo cảnh sát dĩ nhiên là rất nguy hiểm, cô không thể dùng một tay điều khiển được chiếc xe điện bị mất phanh này.

Bình thường Mễ Lạp rất chú ý lái xe an toàn, lần trước gặp tai nạn xe là do ngoài ý muốn. Chiếc xe điện này mới mua được một năm, cứ ba tháng cô đều đi kiểm tra một lần, nhất là phanh xe, cách đây mấy chục phút vẫn còn tốt, sao đột nhiên lại bị hỏng?

Bây giờ không phải là lúc để xem xét những chuyện này, cô phải tìm một nơi ít người và xe hơn, sau đó dùng hai chân cố gắng phanh xe lại.

Lợi thế thông thuộc tuyến đường lúc này đã được thể hiện, Mễ Lạp cố gắng lách qua những khu vực có đèn xanh đèn đỏ, phóng xe điện về phía ngoại thành.

Vận may của Mễ Lạp khá tốt, không gặp kẹt xe, một đường đi phập phồng nhưng không có nguy hiểm. Trước mặt có một ngôi nhà bỏ hoang vừa được phá bỏ và dời đi, cô định dừng xe lại chỗ đó. Nếu thực hiện đúng thao tác, cùng lắm là chỉ bị hư xe và bị thương nhẹ.

Ngay tại lúc cô chuẩn bị chuyển hướng, một chiếc xe máy bỗng từ sau lao tới, ngăn cản đường đi của cô, cô bị phân tâm, không chú ý bên trái có một chiếc xe tải đang lao tới, đợi đến khi cô phát hiện ra thì gần như đã không thể tránh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe tải đâm thẳng về phía mình.

Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, trong đầu Mễ Lạp chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Lão Bạch!

Giây tiếp theo, thời gian dường như ngừng lại, mọi vật xung quanh dần mờ đi.

Tiếng bánh xe ma sát chói tai đột ngột vang lên, phá vỡ sự ngưng động quỷ dị, tất cả mọi thứ lại khôi phục như bình thường.

Chiếc xe tải trượt hơn mười giây mới có thể dừng lại, tài xế thò đầu ra ngoài, hốt hoảng nhìn xung quanh, cứ tưởng sẽ phải chứng kiến cảnh tượng đâm chết người thương tâm, ai ngờ trên đường vắng tanh, cái gì cũng không có.

“Quái lạ, chiếc xe điện đó đâu? Mình không đâm trúng ai à?” Tài xế đi vòng quanh xe kiểm tra cẩn thận, trên mặt đất, ngoại trừ dấu bánh xe do mình phanh gấp để lại thì không có dấu vết khả nghi nào khác.

Cách đó không xa, Đoàn Tranh Vanh – người đã rẽ phải, dừng xe đậu sang một bên, chuẩn bị đi xem thử Mễ Lạp đã bị tông thành hình hài gì, ai ngờ quay đầu lại chỉ thấy tài xế xe tải đi vòng quanh xe, còn Mễ Lạp và chiếc xe điện của cô lại biến mất.

“Người đâu?” Đoàn Tranh Vanh hỏi tóc vàng và những tên đi theo hắn.

Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau, một trong số chúng ngập ngừng nói: “Rõ ràng tao thấy con nhỏ đó bị tông mà, chẳng lẽ tao hoa mắt?”

“Fuck, vậy mà cũng có thể thoát, đúng là quái quỷ.” Đoàn Tranh Vanh căm giận đạp xe máy một cái.

“Đoàn ca, chúng ta có đuổi theo nữa không?”

“Đuổi con mẹ mày, bóng dáng con nhỏ đó còn chẳng thấy!” Đoàn Tranh Vanh nhổ một ngụm nước bọt về hướng Mễ Lạp biến mất, nói một cách ngoan độc, “Quên đi, con nhỏ đó lái xe điện đứt phanh, nhất định cũng chịu chút đau khổ, lần sau có cơ hội sẽ chơi với nó tiếp.”

Nói xong, hắn gọi một tiếng, rồi kéo đám bạn bất lương nghênh ngang rời đi.

Cú va chạm như dự kiến không xảy ra, chỉ nghe sột soạt vài tiếng, Mễ Lạp lập tức cảm giác mặt bị cành lá cào phát đau.

Cô mở bừng mắt ra, phát hiện cả người đang được bọc trong một bức tường cây xanh, bánh xe điện quay chậm rãi, làm một vài chiếc lá và cánh hoa bay lên.

Mễ Lạp thò đầu ra khỏi bức tường xanh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Tích Bạch Thần đi ra khỏi biệt thự, hai người liền đối mắt nhìn nhau qua hàng rào.

Tích Bạch Thần sải đôi chân dài, bước nhanh tới trước mặt cô, giơ tay nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cô, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Một lời khó nói hết.” Mễ Lạp để mặc Tích Bạch Thần kéo mình ra khỏi bức tường cây, cơ thể vô lực gục ngã lên người anh.

Tích Bạch Thần lôi chiếc xe điện của cô ra, sau đó dẫn cô về biệt thự.

Mặt và cánh tay Mễ Lạp đều có vết xước, tóc tai rối bời, trông như một con cừu non tội nghiệp.

“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Tích Bạch Thần đem thuốc trị thương tới, vừa giúp cô bôi thuốc vừa hỏi.

“Đó là… Xe điện của em đột nhiên bị đứt phanh.” Mễ Lạp cố gắng trả lời với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Phanh bị đứt?” Tim Tích Bạch Thần thắt lại, ánh mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm, “Nói lại từ đầu.”

Sau đó, Mễ Lạp kể lại vắn tắt toàn bộ câu chuyện vừa xảy ra, thời điểm nguy kịch, cô gọi tên Tích Bạch Thần, sau đó liền xuyên đến thế giới này.

“Mọi chuyện đại khái là như vậy, vì né chiếc xe tải kia nên em đã chạy tới đây.” Mễ Lạp không muốn làm cho anh lo lắng, nên không nói anh biết, lần này bản thân có thể tránh được tai nạn kia hoàn toàn là nhờ vận may cứt chó.

“Em không phải là yêu quái à? Còn chạy xe điện làm gì?” Tích Bạch Thần nhìn vết thương trên mặt cô, không khỏi xót xa.

Mễ Lạp: “… Không chạy được xe điện của con người thì không phải là yêu quái tốt.”

“Em còn ba hoa!” Tích Bạch Thần trừng mắt lườm cô một cái.

Mễ Lạp rơm rớm nước mắt nhìn anh: “Em đang bị thương, anh còn hung dữ với em.”

Vẻ mặt Tích Bạch Thần lạnh lùng, nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng: “Còn bị thương chỗ nào không?”

Mễ Lạp vén áo lên, để lộ cái bụng phẳng lì trắng nõn, bên trên có một vết bầm tím rõ ràng.

Tích Bạch Thần mím môi, sắc mặt không thể khó coi hơn.

Mễ Lạp ngoan ngoãn nằm im, bày ra bộ dạng mặc anh nắn bóp.

Tích Bạch Thần liếc cô một cái, sau đó không nói lời nào giúp cô bôi thuốc.

“Lão Bach.”

“Sao?”

“Anh thật hiền.” Mễ Lạp cười cong mắt.

Tích Bạch Thần thản nhiên nói, “Biết anh hiền rồi thì em nên học hỏi anh nhiều hơn.”

Mễ Lạp: “Lão Bạch, anh lại nói dóc rồi.” Không biết trước kia người ngày nào cũng ăn mì gói thay vì nấu cơm là ai.

“Đây chẳng phải là thói quen của em à.” Ngón tay của Tích Bạch Thần lướt trên bụng cô, mắt quét qua cơ thể cô. Cô nằm duỗi trên sô pha, cổ áo để hở, cạp quần bó sát lộ ra vòng eo thon thả, đôi chân dài hơi cong lên, hai chân trần vòng vào nhau, ngón chân mượt mà thỉnh thoảng cong lên, bộ dạng vô cùng thoải mái, không một chút phòng bị.

Ánh mắt của Tích Bạch Thần hơi tối đi, cúi người hôn lên lông mày của cô, sau đó đáp xuống đôi môi, lưu luyến, bàn tay to của anh dọc theo eo di chuyển lên phía trên. Mùi thuốc bắc nồng đậm quanh quẩn bên mũi, Tích Bạch Thần lùi về phía sau một chút, tóc trên trán tùy ý xõa xuống, mắt ánh lên đốm lửa rực.

“Sau này đừng để bị thương nữa.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô, “Anh sẽ đau lòng.”

“Ừm.” Má Mễ Lạp đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh nhìn anh, hoàn toàn tin tưởng.

Hơi thở của Tích Bạch Thần khẽ gấp gáp, một lúc lâu sau, anh mới ép mình dời tầm mắt sang chỗ khác, anh bế cô lên, đặt cô nằm lên giường trong phòng ngủ.

“Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh đi nấu cơm.”

Mễ Lạp ngoan ngoãn gật đầu.

Tích Bạch Thần hôn lên gương mặt toàn “hoa” của cô, sau đó đứng dậy rời đi.

Nhưng anh không vào bếp ngay mà xoay người đi ra ngoài biệt thự để kiểm tra chiếc xe điện đang đậu trong sân kia.

Thân xe không bị hư nhiều, chỉ bị xước một vài chỗ trên vỏ ngoài. Ngay lập tức, anh chú ý tới vị trí chiếc phanh, đồng tử bỗng co lại, mặt trên rõ ràng có dấu vết bị người ta giở trò.

Mặt Tích Bạch Thần tối đi, mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.

Anh lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi người tới xử lí, đáy mắt bỗng nhìn thoáng qua logo trên thân xe điện: Tam Dương.

Tam Dương? Đây là thương hiệu của nhà sản xuất nào?

Tích Bạch Thần lấy điện thoại di động search thử, nhưng không tìm thấy thông tin liên quan nào.

Chẳng lẽ là hàng lậu?

Tích Bạch Thần trầm tư một lúc, sau đó cất điện thoại, trở lại biệt thự, chuẩn bị nấu cơm.

Mễ Lạp nằm trên giường, không bao lâu đã ngủ say.

Trong giấc ngủ, cảm giác mơ hồ quen thuộc lại xuất hiện, đến khi ý thức thức tỉnh, mặt đã bị tạt một vốc nước lạnh.

A! Một tiếng hô nhỏ vang lên trong bếp.

Động tác của Tích Bạch Thần khựng lại, cúi đầu nhìn con dao trên tay: “Tiểu Mễ?”

Em ở chỗ này. Tiếng nói phát ra từ qua dưa leo trên thớt.

Tích Bạch Thần quay đầu, nhặt quả dưa leo kia lên: “Không phải em đang ở trong phòng nghỉ ngơi à?”

Anh nghi ngờ bước vào phòng ngủ, mở cửa ra, thấy Mễ Lạp vẫn nằm im trên giường.

Mễ Lạp cũng rất ngạc nhiên, không ngờ cơ thể và ý thức của cô có thể tách ra ở cùng một thế giới.

Không chỉ vậy, ý thức của cô cũng có thể truyền đi trong cự li ngắn, vừa rồi trong tích tắc cô đã có thể chuyển từ dao sang dưa leo, chỉ cần mục tiêu rõ ràng thì có thể di chuyển thành công.

Tích Bạch Thần trở lại phòng bếp, nói với dưa leo trong tay: “Hiện tại em có thể tùy ý biến hóa à?”

Có lẽ vậy. Lần này âm thanh phát ra từ cái đĩa.

Tích Bạch Thần: “…” Lặng lẽ để dưa leo xuống, cầm dao lên, cắt đôi quả dưa leo.

Mễ Lạp dường như đã khám phá ra thế giới mới, chơi đùa rất vui vẻ.

Trong lúc Tích Bạch Thần nấu cơm, cô hết biến thành xẻng xúc đồ ăn, rồi lại biến thành củ cải, một lúc sau lại biến thành nước tương, trái bắp, chơi đùa ầm ĩ không chịu được.

Tích Bạch Thần luôn lo lắng mình sẽ vô tình nấu cô, vô tình chế biến cô thành đồ ăn rồi nuốt vào bụng, sau đó vô tình tống cô ra ngoài bằng con đường đại tiện. Cuối cùng, tuy không xảy ra tình huống này, nhưng tên nhóc đứt dây cương Mễ Lạp rốt cuộc cũng rút ra được bài học, ước chừng cô ngủ tới 6 tiếng mới tỉnh lại, hơn nữa còn lưu lại một vài di chứng.