Khi các trưởng lão Kim Đan của Lạc Thủy cung vất vả thở hồng hộc đuổi theo phong chủ thất thường nhà mình, lại nhìn thấy biểu cảm rối rắm hiếm có trên khuôn mặt băng giá.
...cho nên nói, đối phương cũng không phải là cố ý dừng lại chờ bọn họ, mà vì... gặp phải vấn đề khó khăn sao?
Trưởng lão Kim Đan vuốt ngực, hoàn toàn không hiểu đối phương rốt cuộc là đang nháo loạn cái gì—— hay là tên Vô Cực môn kia đã rót vào tai phong chủ nhà hắn thứ bậy bạ gì chăng?
Trưởng lão Kim Đan có thể nghe được loáng thoáng điều hai người đang nói, nhưng lại nghe không đúng—— chính xác mà nói, hắn cũng không dám nghe một cách nghiêm túc, dù sao lỡ như nghe được cái gì không nên nghe, vậy tuyệt đối là đi tìm chết.Làm người, cần học cách giả bộ ngu.
Chẳng qua là, giả bộ ngu một lúc, trưởng lão Kim Đan không nhịn được nữa đành thấp thỏm đi tới : "Phong chủ... ? "
Một tiếng gọi khẽ rốt cục đánh thức Huyền Việt từ trong vô định, y nghiêng đầu liếc trưởng lão một cái, khiến đối phương hơi lui về sau, lúc này mới mở miệng : "... Các ngươi hãy về Lạc Thủy cung trước, ta... có chút việc cần đi xử lý."
"Hảo hảo hảo, phong chủ đi thong thả. " Trưởng lão Kim Đan đương nhiên không dám có bất kỳ dị nghị nào, liền vội vàng khom người hành lễ, nhìn Huyền Việt phất tay áo, trong phút chốc đã không còn bóng dáng .
Trưởng lão Kim Đan: "... ... ..."
—— Chờ một chút, phong chủ đang đi theo hướng khi tới đây sao? Nghĩ đến hành động của Huyền Việt khi nghỉ chân ở Thiên Huyền phái, chẳng lẽ bên trong Thiên Huyền phái có huyền cơ gì đó? Hay là đúng như Tô Du Tranh của Vô Cực môn nói, phong chủ đang tìm người?
Trưởng lão Kim Đan đắn đo suy nghĩ, não bắt đầu suy diễn, phía Thiên Huyền phái đã giải quyết vấn đề linh thạch quặng mỏ, gánh nặng trong lòng rốt cục trôi đi.
Hướng chưởng môn hồi báo tình huống mình tiếp đãi lúc trước, chuyện thứ nhất Tiêu Minh làm sau khi từ chức, chính là trở về chỗ của mình, xem xét tình huống đồ đệ nhỏ đang bế quan thăng Trúc Cơ.
Lúc trước vì bận rộn di chuyển, nên Tiêu Minh đúng là có điều sao lãng với Lục Thiên Vũ, chẳng qua dù ngoài mặt vô tâm, hắn vẫn tương đối để ý Lục Thiên Vũ, sao cũng là đồ đệ đầu tiên của mình, có lẽ cũng sẽ là đồ đệ duy nhất, hiện nay trong lòng trống rỗng, Tiêu Minh cũng chỉ có thể bù đắp bằng cách chăm đồ đệ giết thời gian.
Khi trở lại chỗ ở của mình, Lục Thiên Vũ đã xuất quan, lúc này đang khoanh chân ngồi trên bàn đá ở giữa cái sân trống, nhàm chán nghịch ngọn lửa trong lòng bàn tay.
Làm trưởng lão Kim Đan, dưới trướng Tiêu Minh đáng lẽ phải có mấy tên đệ tử tạp dịch, phụ trách vấn đề áo cơm ăn ở của hắn, nhưng cũng không biết là do dục vọng chiếm hữu hay do tâm ma của mình, Lục Thiên Vũ cực kỳ không thích những đệ tử tạp dịch này, cứng đầu chủ trương " Có đồ nhi thì không có hắn ", làm Tiêu Minh không thể không thỏa hiệp, lấy xuất thân tán tu của mình không có thói quen được người khác hầu hạ làm lý do từ chối các đệ tử tạp dịch này.
Dĩ nhiên, trừ việc Lục Thiên Vũ phản đối ra, bản thân Tiêu Minh cũng rất cẩn thận đa nghi, lại thêm trên người còn có không ít bí mật, cho nên cũng không thích cùng người lạ qua lại quá gần, trên phương diện nào đó mà nói cũng coi là thuận cả hai đường.
Dầu gì Tiêu Minh cũng xuất thân tán tu, dù qua gần trăm năm cũng không mấy tha thiết cuộc sống cẩm y ngọc thực, mà Lục Thiên Vũ lại là người sống bằng sức lao động của chính mình, đầu óc linh hoạt, chịu được khó khăn, làm nhiều việc đều thuận buồm xuôi gió, hai thầy trò sống nương tựa chiếu cố lẫn nhau, cũng không có chỗ bất tiện.
Hơi thở quanh thân Lục Thiên Vũ cô đọng, hiển nhiên đã thành công bước vào kỳ Trúc Cơ, hơn nữa căn cơ tương đối khá. Tiêu Minh hài lòng gật đầu, sau đó ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở đối phương mình đã đến.
Nghe được âm thanh quen thuộc, ánh mắt Lục Thiên Vũ sáng lên, vội vàng nhảy khỏi bàn, chạy đến bên người Tiêu Minh tùy ý chào một cái : "Sư phụ, chuyện đã làm xong? "
" Đã xong. " Tiêu Minh khẽ vuốt cằm, trong mắt chứa ý cười , "Lần này thăng Trúc Cơ có thuận lợi?"
"Cực kỳ thuận lợi! " Lục Thiên Vũ cười nói, sau đó lại kéo lấy ống tay áo Tiêu Minh, nghiêm mặt đòi phần thưởng, " lần này đồ nhi thành công thăng lên Trúc Cơ, sư phụ có thưởng cái gì không? "
Không nghĩ tới đồ đệ nhà mình mặt dày như thế, Tiêu Minh có chút ngạc nhiên, ngay sau đó bật cười : "Thưởng? Thăng Trúc Cơ là vì chính ngươi, cũng không phải vì vi sư, ngươi tìm vi sư đòi thưởng cái gì? "
Lục Thiên Vũ há miệng, dường như nghĩ tới điều gì, rồi lại ngượng ngùng, bối rối cắn cắn môi.
Tiêu Minh liếc đồ đệ nhỏ một cái, cũng lười suy đoán hắn rốt cuộc lúng túng điều gì, vô tâm phẩy tay áo bị Lục Thiên Vũ kéo lấy, cất bước đi vào trong viện : "Được rồi, nói xem ngươi muốn cái gì?"
Lục Thiên Vũ uể oải đi sau lưng Tiêu Minh, nghe những lời ấy liền vội vàng mở miệng : " Đồ nhi muốn cầu sư phụ vì đồ đệ mà luyện pháp khí một lần nữa!" dừng một chút, hắn bĩu môi, trong giọng nói tràn đầy phiền muộn, "Lần trước sư phụ luyện cho đồ đệ thanh kiếm kia, con còn chưa dùng được bao nhiêu đã bị Huyền Việt đoạt mất, thật đúng là đáng hận!"
Tiêu Minh hết ý kiến, phất tay áo ngồi xuống bên bàn đá, đưa lưng về phía cửa viện hình hòn non bộ bằng đá cổ quái: "Một chuyện nhỏ thôi, cũng khiến ngươi nhớ đến bây giờ? Lại nói, vậy cũng chưa tính là đoạt. Y cho ngươi linh thạch, lại cho ngươi một thanh pháp khí tốt hơn, chuyện tốt này người khác cầu cũng không được, ngươi còn không thỏa mãn? "
"Sư phụ sao lại nói tốt cho y!" Lục Thiên Vũ bất mãn hấp hé môi, lại khéo léo đi vòng qua sau lưng Tiêu Minh, đặt tay lên bờ vai của hắn, xoa bóp.
Do cuộc sống tán tu năm xưa, thân thể Tiêu Minh chịu không ít nội thương, theo lý thuyết sau lần kết đan lúc trước hắn phải tắm gân tẩy tủy cho mình một phen, chỉ tiếc vì cổ trùng mà làm cho tâm tư không vững, cuối cùng cũng không có thời gian chữa khỏi nội thương.
Vì một lần ngoài ý muốn, Lục Thiên Vũ phát hiện ra điều này , lập tức xung phong nhận việc xoa bóp cho hắn, mặc dù thủ pháp ngây ngô, nhưng dù sao có linh lực kèm theo, khiến Tiêu Minh cảm thấy rất thoải mái.
"Chỉ cần đồ nhi không muốn, vậy thì gọi là 'cướp', dù y cho con bao nhiêu pháp khí linh thạch, trong lòng đồ nhi cũng vẫn kém hơn thanh kiếm kia! Hứ! Đoạt đồ người khác, chính là không nói đạo lý!" Theo lời oán trách của Lục Thiên Vũ, lực đạo tay hắn cũng tăng thêm mấy phần, nhưng rất nhanh đã nhận ra, cười hì hì bóp nhẹ, "Cho nên , sư phụ giúp đồ nhi luyện pháp khí đi! Luyện hẳn mấy thanh—— cho y thèm chết!"
Tiêu Minh : "... ... ... . . ."
Im lặng hồi lâu, Tiêu Minh hơi nghiêng đầu nhìn về phía mình đồ đệ nhỏ, mặt mang vẻ buồn rầu : "Kể ra, ta cảm thấy... từ sau ngày ngươi đi theo ta, tính tình càng ngày càng ngây thơ."
Lục Thiên Vũ sửng sốt, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, tựa hồ cũng ý thức được cái vấn đề này, nhưng không có để trong lòng : "Là bởi vì sư phụ thương yêu con đó ~"
"Trâng tráo. " (nói khoác mà không biết ngượng)Tiêu Minh giễu cợt, giơ tay lên đẩy hai tay của Lục Thiên Vũ ra.
Lục Thiên Vũ cũng không để ý, cười hì hì bắt lấy tay áo Tiêu Minh, tỏ vẻ đương nhiên : "Sư phụ đối với đồ nhi tốt nhất, đồ nhi biết mà."
Tiêu Minh có chút không quen nhíu mày một cái : "Đây chẳng qua là vì ——"
"Đây chẳng qua là vì thề tâm ma, con biết sư phụ muốn nói gì. " Lục Thiên Vũ cắt lời Tiêu Minh, thẳng người đối diện ánh mắt của hắn, trong tròng mắt đen láy là một mảnh kiên định, "Lời hứa đó, sư phụ thực hiện rất tốt, cho nên, bây giờ đến lúc con thực hiện lời thề. "
Tiêu Minh theo bản năng trợn to hai mắt, có chút ngoài ý muốn với việc Lục Thiên Vũ lại đưa ra chuyện này.
"Lúc trước tu vi của đồ nhi không đủ, cho nên nghe lời sư phụ cố gắng tu luyện, hôm nay rốt cục đạt Trúc Cơ ——" Lục Thiên Vũ dừng một chút, trên khuôn mặt vốn diễm lệ đến tột cùng và bá đạo xẹt qua một mạt đỏ , "—— cũng coi như có tư cách trở thành lô đỉnh của sư phụ nhỉ?"
Tiêu Minh : "... ... ... . . ."
—— Mặc dù đúng là vậy, nhưng chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy những lời này có chút kỳ quái?
Tiêu Minh chưa mở miệng trả lời, đột nhiên nhận ra một cổ khí tức quen thuộc, hắn theo bản năng đưa tay kéo lấy Lục Thiên Vũ, nghiêng người chắn ở trước mặt thiếu niên, đối diện với khách không mời mà đến ở cửa viện.
Bên cửa viện, Huyền Việt một thân áo trắng như tuyết đứng ở đó, gần nửa người y khuất sau hòn non bộ, một tay buông bên người, mà một tay kia khom lại, năm ngón tay như đâm vào hòn non bộ, các đốt ngón tay đã nổi lên màu trắng.
Huyền Việt hơi cúi đầu, hơi thở quanh thân so với băng tuyết còn lạnh lẽo hơn, khóe miệng của hắn mím chặt, thân thể thẳng tắp như bị cố định, giống một thanh kiếm sắc bén, dường như đang đè nén cái gì, kiềm chế cái gì.
Trong phút chốc, Huyền Việt nâng mắt, tròng đen thâm thúy lạnh lẽo tối tăm, lại như một mảnh trống rỗng, rõ ràng nhìn chăm chú về hướng Tiêu Minh, rồi lại như không có gì trong ánh mắt y cả.
Tiêu Minh không biết y đã ở đẩy bao lâu, nếu như không phải Huyền Việt tự tiết lộ dấu vết, có lẽ hắn sẽ mãi không biết được điều này.
Đón lấy ánh mắt Huyền Việt, Tiêu Minh há miệng, theo bản năng muốn giải thích điều gì, nhưng Huyền Việt không cho hắn bất cứ cơ hội nào đã xoay người rời đi, bóng lưng tản ra ý tứ từ chối người khác tận ngàn dặm, trong giây lát đã biến mất không dấu vết.
Tiêu Minh chậm rãi rũ mắt, trên mặt là một mảnh tê tê. Hắn cũng không để ý tới Lục Thiên Vũ sau lưng mong hắn ở lại, chậm rãi đi tới trước cửa —— nơi Huyền Việt vừa đứng.
Vì sao Huyền Việt lại đến nơi này? Y đã sớm nhận ra hắn? Vì sao lại trở lại? Tiêu Minh khẽ thở dài, đưa tay chạm lên hòn non bộ bên cạnh, chỉ là khi vừa tiếp xúc đến mặt đá lạnh băng, hòn non bộ kia đã ầm ầm sụp xuống, hóa thành phấn vụn.
Tiêu Minh ngạc nhiên một lúc, sau đó cúi đầu cười khổ, phất nhẹ ống tay áo quét đám vụn qua một bên, sau đó xoay người đi vào trong viện.
Lục Thiên Vũ nhìn chằm chằm hắn, thấy vậy rốt cục thoáng thở phào nhẹ nhỏm, lộ ra biểu tình đáng thương.
Tiêu Minh cố sức tỏ vẻ mỉm cười, giơ tay lên vuốt ve đỉnh đầu của thiếu niên : "Chuyện lô đỉnh... thì thôi vậy. Sau này ngươi vẫn là đồ đệ của ta, ta sẽ vẫn đối đãi ngươi thật tốt, còn những thứ khác... không cần nhắc lại nữa."
Ngày trước Tiêu Minh cũng không có cẩn thận suy tính chuyện của Lục Thiên Vũ, cho dù Kim Đan của hắn hiện tại nguyên vẹn, nhưng nuôi một lô đỉnh cam nguyện bị hắn hấp thu tinh khí, đối với hắn mà nói cũng là có lợi không hại. Huống chi Tiêu Minh bỏ ra rất nhiều vì Lục Thiên Vũ, chẳng qua cho mà không cần hồi báo cũng không phải tính cách của Tiêu Minh, hắn đối tốt với Lục Thiên Vũ, cũng là để thiếu niên cảm động, khiến thiếu niên cam tâm tình nguyện thôi.
Thế nhưng bây giờ, Tiêu Minh lại cảm thấy có chút mê man, hắn không muốn nuôi lô đỉnh nữa. Hấp thu tinh khí cái gì, nếu hiện tại đã không giống quá khứ, có cuộc sống yên bình nhàn hạ rồi, từ từ tu luyện từng bước một, cũng không sao nhỉ?
Lục Thiên Vũ mấp máy môi, trong phút chốc cũng không biết nên thở phào một cái hay khó chịu bất mãn. Chẳng qua hắn vô cùng giỏi quan sát tâm tình người khác, vẻ mặt của Tiêu Minh, cũng biết hôm nay không thích hợp nói thêm gì nữa, khéo léo gật đầu: "Đồ nhi biết rồi, sư phụ."
Tiêu Minh vỗ vỗ đầu hắn, sau đó chắp tay rời đi. Lục Thiên Vũ chần chờ một chốc, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: "Sư phụ quyết định như vậy, là vì Huyền Việt sao?"
Tiêu Minh ngừng chân, sau đó lắc đầu một cái: "Không phải."
—— Không phải. Không phải là vì Huyền Việt, mà vì... hắn không muốn có bất kỳ dây dưa gì về thể xác với người khác nữa.
= Hết chương 25 =