Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu

Chương 4: Người lạ chớ tới gần (2)

Lời của hán thô tục hạ lưu, vừa nói nhám vừa ép tôi vào góc tủ.

"Lâm bạn gái thầy được không? Hả? Thầy giúp em đi quan hệ, đề cử em làm nghiên cứu sinh ở trường, thế nào?"

Thế nào cái đầu nhà ông ấy! Tôi thuận tay chụp lấy chậu xương rồng bên bệ cửa sổ đập lên mặt hán!

Hắn kêu lên một tiếng, nghiêng đầu né tránh, tôi chớp lấy thời cơ chạy ra cửa.

Nhưng mà tôi chạy không nổi, thân thể bị tra tấn đến sắp khô kiệt ngã quy xuống cạnh cửa, quả thực là tạo cơ hội cho hắn nhào tới.

"Ông là thầy giáo đỏ!" Tôi quát lên.

"Thì sao? Cùng lám thi không làm nữa! Ông mày không thiếu tiền! Ngày ngày thấy con tiểu yêu tinh máy lượn lờ trước mặt mà không đưa mày lên giường thì thật lãng phí! Ông đây chưa thấy ai có vóc dáng đẹp như mày..."

Hần muốn nhào qua, tiếng thét của tôi đã lên tới cổ họng.

Lúc đó, chuyện lạ đã xảy ra..

Cổ phần bị một bàn tay vô hình bóp lấy, giống như một con gà sắp bị cho vào nồi luộc, trên cổ xuất hiện những vết hần, sắc mặt hần xanh tím, hai mất trợn trừng, lưỡi thì thèr.

Lưng tôi tủa mồ hôi, là gã người cõi âm kia ư? Hắn ở bên cạnh tôi sao?

Hân, hân đang cứu tôi sao?

Lúc tôi hoàn hồn lại, tên phụ trách lớp đang bị kéo lê lại đẳng sau, hắn liều mạng vươn tay về hướng cổ mình nhưng không nám được cái gì, ngược lại tự làm cho cổ mình máu me be bét.

Tôi liều mạng chạy ra ngoài trốn, quên luôn cả thang máy, chạy một mạch từ lầu sâu xuống.

Chạy ra khỏi khu giảng đường, tôi mới phát hiện cả người mình lạnh lẽo như mới bò từ hầm băng ra, lúc tôi xoa xoa hai tay chạy ra phơi nắng, mấy nữ sinh bên cạnh tôi đột nhiên hét lên.

Các cô ấy chỉ vào khu giáng đường, lo lắng kêu to cứu người, tôi quay lại nhìn, trái tim lạnh đi..

Một ô cửa số ở lầu sáu vỡ vụn, tên phụ trách lớp ngồi trên song cửa với một tư thế hết sức quỷ dị.

Hån đưa lưng ra ngoài, một tay liều mạng nắm chật khung cửa, nhưng cửa sổ đã vỡ, những mánh thủy tinh vỡ đâm rách tay hắn làm máu chảy đầm đa.

Cứ như vậy mấy giây, hân đột nhiên ngã về phía sau, chúi đầu rơi từ lầu sáu xuống.

"A a a." Tiếng thét chói tai của nữ sinh vang lên, cỏ hai người té xỉu ngay tại chỗ.

Cả người tôi run rẩy, nhất định là hắn ta làm, nhất định là hắn!

Hắn giết người, hắn thật sự là ác quý!

Tôi đứng tại chỗ không ngừng run rẩy, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi: "Tại sao ngươi khóc?"

Khóc? Tôi đưa tay lên lau mặt, quả là đã sợ đến mức rơi nước mắt.

"Anh, anh... anh quả nhiên là ác quý... Ác quỷ giết người đều sẽ bị đưa vào địa ngục chịu phạt" Tôi khàn giọng nói.

Hận thản nhiên khoanh hai tay, đeo cái mặt nạ hung tợn kia đứng ở cạnh tôi từ trên cao nhin xuống.

"Luật lệ là do ta ra, huống chi, ta không phải quỷ"

Hân không vui đưa tay che đôi mát tôi lại: "Ngươi nhìn cho rõ, thế nào gọi là quỷ"

Đôi tay lạnh lẽo phất qua, tôi hoang mang nhìn hiện trường "sự cổ bên kia.

Một cái mũ trắng cao cao thu hút ánh nhìn của tôi, cải mũ kia vừa cao vừa nhọn, tôi nhìn xuống dưới...

Một gương mặt trắng bệch nhìn tôi cười.

"Tiểu nương nương, đừng ngốc nghếch như vậy, đế quân nhà chúng ta không phải là người kiên nhẫn đầu" Gương mặt trắng bệch kia mim cười với tôi, đôi môi đỏ như máu cong lên đầy quý dị.

Đây là Vô Thường! Bạch Vô Thường!

"A!" Tôi sơ tới mức thét chói tai, lui về sau trốn đi!

Mọi người, mọi người không nhìn thấy sao?

"Anh, anh, anh rốt cuộc là.." Tôi quay đầu lại muốn hỏi hân.

Nhưng hắn đã biến mất.

Bạch Vô Thường dắt theo mấy sợi dây thừng, đem dây tròng lên cổ quỷ hồn của phụ trách lớp, rầm rì nói: "Haizz, sao lão Bát không đến giúp ta gì hết, bận chết mất."

Tôi vỗ vỗ mặt mình, đây không phái mơ, đây không phải mơ, đây rõ ràng là gặp quỷ ban ngày ban mặt

Nụ cười của Bạch Vô Thường đáng sợ vô cùng, đôi mắt đầy tà khí chán chớn mô òi đó tươi đầu lưỡi đỏ như liếm máu hơi

Hắn rốt cuộc là ai, nếu là ác quỷ, vì sao lại không sợ Bạch Vô Thường?

Tôi chạy như điên về nhà, tự giam mình trong phòng, tôi phải

hỏi cho rõ, rốt cuộc hắn là ai! Đêm vừa đến, hån xuất hiện đúng giờ trong phòng tôi.

Vẫn là chiếc mặt nạ lạnh bằng kia, vẫn.. thô bạo như vậy.

"Hôm nay cô gái kia nói gì? Hả?" Ngữ điệu của hắn mang ý cười, nhưng động tác lại vò tinh hết sức.

"Ngực lớn mông cong eo nhó?" Hana thuật lại lời Tô Mộng trêu chọc tôi.

Ngữ khỉ mang ý trào phúng, động tác lại không dừng lại, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của tôi.

"Tốt nhất là ngươi hãy tự biết bảo vệ minh, nếu để nam nhân khác chạm vào, ta sẽ làm người sống không bằng chết." Đột nhiên hắn lên tiếng cảnh cáo.

Tôi cắn răng nhịn đi cơn đau lúc đầu, run giọng hỏi: "Anh, anh rốt cuộc là ai? Nếu như muốn giết tôi cũng nên cho tôi biết rõ chứ?"

“Biết rõ cái gì?" Hần cười khấy: "Nhà họ Quan các ngươi không phải là giao du hai giới âm dương sao? Sao lại sinh ra một đứa con gái hoàn toàn không biết gì như người chứ?"

"Là." Tôi cười khổ nói: "Tôi không biết gì cả, sinh ra là vì phải làm tế phẩm cho anh! Làm sao tôi biết được, mình được nuôi lớn để cùng một con qu."

Làm.. tình?

Đây mà gọi là làm tình ư? Đau đớn, máu chảy, cá người đều là vết bầm và nhục nhã, đây mà là tình ư?

Tôi cần môi, thật sự nói không ra từ này.

Động tác lạnh lùng vô tình của hắn tạm dừng, bàn tay lạnh băng vệ đi sợi tóc trên mặt tôi: "Ngưoi chi cần nhở rõ, người là thể tử cõi âm, chỉ có thể theo ta đến chết là được rồi."

Đến chết.

Chết.

Sau khi kết thúc, hắn không biến mất ngay mà cầm nhẫn huyết ngọc trên cố tôi lên.

Tuy rằng màu sắc này nhảy nhót trên ngực ngươi rất đẹp, nhưng ta vẫn hy vọng người đeo nó lên tay... Đừng làm ta phải nhắc lại lần hai."