Edit: Sa
Trải qua cú sốc “hóa ra Âm Âm suýt tạo nhóm nhạc cùng Thẩm Gia Thụy” thì ba người kia không để ý lắm việc cô là hàng xóm của Thẩm Gia Thụy, có điều Triệu Tử Phi càng thêm xác định Thẩm Gia Thụy có động cơ mờ ám với bạn thân của mình.
Xem ra tuy có vầng hào quang khắp người nhưng Thẩm Gia Thụy chẳng khác mấy so với người bình thường, lúc theo đuổi con gái cũng chỉ biết ngấm ngầm tạo ra tình huống trùng hợp, không biết cô bạn thân của mình có nhìn thấu không đây. Triệu Tử Phi trao đổi ánh mắt với Ngôn Sơ Âm.
Hiển nhiên Ngôn Sơ Âm sẽ không để Triệu Tử Phi nắm thóp trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này, mọi người đều đang bình thường, nếu cô bỗng hoảng hốt thì chẳng phải để lộ cô đang chột dạ hay sao? Ngôn Sơ Âm bình tĩnh cười nói: “Được vậy thì tốt quá, chỉ sợ Thụy ca bận quá thôi.”
Thẩm Gia Thụy nói: “Cũng chỉ vài phút, không đến nỗi không có thời gian.”
Ngôn Sơ Âm không thể từ chối trước mặt mọi người bèn lên tiếng cảm ơn, còn về phần có nhờ Thẩm Gia Thụy hay không, khi nào nhờ thì để sau hẵng nói.
Song, Ngôn Sơ Âm không ngờ Thiệu Uyên Minh còn có chiêu cuối. Kết thúc bữa ăn, anh ta nhận một cú điện thoại công việc khẩn cấp nên bèn xin lỗi mọi người rồi hỏi Ngôn Sơ Âm có tiện cho Thẩm Gia Thụy đi nhờ về nhà hay không: “Ngại quá, lão Lưu bận việc nhà nên anh để anh ấy về trước rồi, không ngờ bây giờ anh cũng có việc…”
Ngôn Sơ Âm: Tôi con mẹ nó còn có thể nói gì được nữa?
Họ là hàng xóm, nhân tiện đưa Thẩm Gia Thụy về là việc hiển nhiên đúng không?
Thiệu Uyên Minh vô cùng tin tưởng Ngôn Sơ Âm, thấy cô gật đầu đồng ý, anh ta vội vã rời khỏi phòng ăn, xem ra là có việc gấp thật.
Đám Lâm Vũ Tường chờ Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy cùng về, một phần là vì họ không bận gì, mặt khác họ sợ nếu để Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy đi riêng, lỡ bị chụp hình thì rắc rối lắm, đi đông người sẽ dễ giải thích hơn. Vì thế cả bọn vừa cười đùa vừa kéo nhau ra bãi đỗ xe.
Xe của Ngôn Sơ Âm đỗ ở ngoài cùng, Thẩm Gia Thụy mở cửa ở bên ghế phụ lái rồi giơ tay ra trước mặt Ngôn Sơ Âm: “Đưa chìa khóa cho anh.”
Vì phải lái xe nên lúc Thiệu Uyên Minh mời rượu, mọi người chỉ hớp một ngụm tượng trưng thôi, bây giờ lái xe không thành vấn đề, hơn nữa Thẩm Gia Thụy lại không đụng dù chỉ một giọt rượu nên khi anh đòi lái xe, lại ở trước mặt mọi người, Ngôn Sơ Âm không tiện khước từ, cô vừa cảm ơn vừa đưa chìa khóa cho anh, sau đó quay đầu chào tạm biệt đám Lâm Vũ Tường. Vậy là mọi người tản nhau đi về.
Không cần lái xe, Ngôn Sơ Âm ngả lưng vào ghế nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài. Hiện tại mới hơn tám giờ tối, là lúc đường phố náo nhiệt nhất, ánh đèn rực rỡ dưới màn đêm khiến thành phố ngập tràn muôn sắc màu. Nhưng có lẽ là vì lần đầu tiên sau nhiều năm cô một mình đi chung xe với Thẩm Gia Thụy mà còn là anh lái xe, cô thì ngồi ở ghế phụ lái, suy nghĩ của cô bất giác trôi về những năm tháng ngồi sau yên xe đạp của anh.
Thẩm Gia Thụy rất yêu xe, đây là điều mà ai cũng biết. Anh gần như là điên cuồng với xe, hằng năm chỉ chạy chiếc xe mà anh thích nhất nhưng nghe nói trong gara nhà anh có ít nhất là năm sáu chiếc xe, tất cả đều là siêu xe được vô số người đàn ông mơ ước. Rất nhiều người có tiền cũng không mua được xe phiên bản giới hạn, còn anh thì lại mua mà chẳng dùng, cho nên có người cảm thấy anh rất khoe khoang.
Tuy nhiên, Ngôn Sơ Âm biết Thẩm Gia Thụy không khác gì đàn ông bình thường. Thời chưa thành danh, ngay cả cái bánh xe cũng không mua nổi, Thẩm Gia Thụy đã tỏ ra hứng thú nhiệt tình với xe hơi, anh thuộc nằm lòng từ nhãn hiệu cho đến kiểu dáng, tính năng,… tiếc là Ngôn Sơ Âm không thích đề tài này, thời gian nghe mấy cái khô khan ấy chẳng thà làm bài tập còn hơn. Sau đó Thẩm Gia Thụy nhanh trí đổi sang đề tài khiến cô hứng thú, chẳng hạn như sau này cô muốn mua xe có kiểu dáng như thế nào, anh sẽ hằng ngày đưa đón cô đi làm ra sao…
Thỏa sức tưởng tượng về tương lai là chủ đề mà thiếu niên thiếu nữ nói hoài không chán, đáng tiếc trong hành trình chinh phục ước mơ, những mộng tưởng tương lai đã dần dần biến mất. Bây giờ anh có xe, hơn nữa còn không chỉ một chiếc nhưng e rằng đã quên mất nguyện vọng giản dị năm xưa.
Sau phút thất thần, Ngôn Sơ Âm lấy lại tỉnh táo, thầm cười mỉa mai chính mình. Ai mà chẳng biết ước mơ thời trẻ là không thể thực hiện vì nó xa rời thực tế. Lúc đó thỏa sức tưởng tượng cũng chỉ để vui vẻ ngay giờ phút ấy, vậy là đủ rồi, bây giờ cần gì phải thương cảm?
Ngôn Sơ Âm mím môi, Thẩm Gia Thụy lại bỗng nhiên mở miệng. Anh lái xe vững vàng, mắt nhìn thẳng đường, giọng nói thản nhiên như đang cố kiếm chuyện để nói, “Em thân với Vân Hạo lắm à?”
“Cũng tạm. Có lần anh Giang giúp đỡ tôi ở sân bay, sau đó lại gặp nhau mấy lần, anh ấy rất tốt bụng.” Ngôn Sơ Âm không biết nói sao với Thẩm Gia Thụy về Giang Vân Hạo. Họ là anh em thân thiết, nếu cô tỏ ra không quen Giang Vân Hạo thì rất lúng túng vậy nên cô quyết định nói sơ qua về quá trình cô và Giang Vân Hạo quen nhau, còn phán đoán thế nào thì là việc của Thẩm Gia Thụy.
Thẩm Gia Thụy mím môi, tất nhiên anh biết Vân Hạo rất tốt bụng, hơn nữa lại nhiệt tình với cô, nếu không có chuyện sinh nhật lần này, anh còn không biết hai người họ lại đi ăn riêng với nhau! Họ định làm gì chứ?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng khi Thẩm Gia Thụy nói ra lại là ý khác: “Ồ, hôm bữa Vân Hạo luôn miệng khen em vẽ đẹp, anh còn tưởng bọn em thân nhau lắm.”
“Lúc tôi đi lấy tranh tình cờ gặp anh Giang ở đó nên cùng tán gẫu đôi câu.”
Thẩm Gia Thụy nhíu mày: “Thấy chữ của cậu ấy chưa?”
Ngôn Sơ Âm gật đầu, thuận miệng nói: “Viết đẹp hơn anh.”
Thẩm Gia Thụy cũng biết viết chữ thư pháp, hơn nữa anh còn luyện chữ Khải tiêu chuẩn. Lúc biết, Ngôn Sơ Âm rất ngạc nhiên, hồi đó Thẩm Gia Thụy tương đối nổi loạn, vì vậy cô cho rằng nói anh luyện chữ thì cũng sẽ luyện lối viết chữ Hành hoặc chữ Thảo, đơn giản là vì hai thể chữ đó ngầu hơn(1).
(1) Chữ Khải, Hành, Thảo thuộc hệ thống chữ tượng hình: chữ Khải là thể chữ chính thức, chuẩn mực, dễ đọc, dễ nhận biết và phổ biến nhất; chữ Hành là dạng viết nhanh của chữ Khải; chữ Thảo là thể chữ được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng.Thẩm Gia Thụy không phục trước đánh giá của Ngôn Sơ Âm: “Lâu lắm rồi em chưa thấy chữ của anh, sao biết anh viết không đẹp bằng Vân Hạo?”
Ngôn Sơ Âm nhướn mày: “Anh bận lắm mà, lấy đâu ra thời gian luyện chữ?”
Mặc dù cùng hoạt động trong một ban nhạc nhưng Ngôn Sơ Âm biết Thẩm Gia Thụy bận rộn hơn các thành viên khác rất nhiều. Thứ nhất, anh là trưởng nhóm, trách nhiệm nặng nề; thứ hai, anh thực sự rất yêu âm nhạc, ra album, tổ chức concert không chỉ để kiếm tiền mà anh còn hưởng thụ quá trình sáng tạo âm nhạc, tất cả các album từ sáng tác nhạc cho đến hậu kỳ đều được anh đích thân xử lý, cảm giác thành tựu đó không đơn giản chỉ thu âm mấy bài hát, cầm vài ba chiếc cúp là có thể so sánh. Hơn nữa Thẩm Gia Thụy còn tổ chức concert cá nhân, ngoài ra có rất nhiều ca sĩ đặt anh viết nhạc cho, đã vậy lại bận yêu đương, không ngờ vẫn có thời gian để làm việc khác.
Thẩm Gia Thụy thản nhiên nói: “Nếu thực sự muốn luyện thì bận mấy cũng có thời gian.”
Ngôn Sơ Âm thoáng ngớ người, đúng vậy, lúc nào anh cũng bận rộn. Hồi trước, anh vừa đi học vừa làm giáo viên dạy nhạc, sau khi yêu nhau, cô mới biết mỗi tối về nhà anh còn phải học sáng tác nhạc, nhưng dù vậy anh vẫn có thời gian đi học thư pháp, lại còn học cùng lớp với cô.
Khi đó Ngôn Sơ Âm đã học được gần một năm. Cô học rất nhanh, nửa năm trước giáo viên đã đề nghị cô học thêm quốc họa, quá trình học tập tương đối thuận lợi. Không ngờ căn bản của Thẩm Gia Thụy còn tốt hơn cô, ngay cả giáo viên cũng có lần nói riêng với Ngôn Sơ Âm là thầy không có gì để dạy anh thêm được nữa, cùng lắm là canh chừng anh luyện tập thôi.
Thầy giáo nói vậy là muốn khích lệ Ngôn Sơ Âm để cô không bỏ dở giữa chừng, song Ngôn Sơ Âm lại xác định được ý tứ của Thẩm Gia Thụy.
Cô không tin trên đời có quá nhiều lần tình cờ như vậy. Trong trường thường xuyên vô tình gặp anh, chủ nhật tuần nào cũng được anh dạy guitar, ngoài ra anh còn bỗng dưng đăng ký học thư pháp, lại trùng hợp học chung lớp với cô?
Ngôn Sơ Âm nghĩ đi nghĩ lại thấy chắc chắn Thẩm Gia Thụy có động cơ mờ ám, chẳng qua anh luôn tỏ ra bình thản, lẳng lặng xuất hiện trong cuộc sống hằng ngày của cô, lại không thể hiện rõ ràng nên Ngôn Sơ Âm sợ mình hiểu lầm, vì vậy mới không vạch trần anh. Thẩm Gia Thụy áp dụng triệt để chiến lược “ép cho đối phương lộ mặt”, mãi mà không tỏ tình nên cuối cùng cô không dằn lòng nổi nữa.
Bởi vì khi đó bài vở chưa quá nặng, lớp thư pháp của Ngôn Sơ Âm được dạy vào chiều thứ năm, thỉnh thoảng là buổi tối. Lúc cô và Thẩm Gia Thụy đã thân nhau, nếu học vào buổi tối, anh sẽ đưa cô về nhà sau giờ học. Có một lần đang đạp xe, Ngôn Sơ Âm nhớ đến lời của thầy giáo, cô như cười như không nhìn anh: “Không có ai cùng luyện chữ sao cậu không tìm tớ? Hay là nhà cậu dư tiền quá?”
Sau đó quả nhiên Thẩm Gia Thụy không lên lớp nữa, coi như ngầm thừa nhận anh đi học là vì cô, bây giờ đã cưa đổ rồi thì tất nhiên không cần phải đi học nữa.
Đến khi gặp ông ngoại anh, Ngôn Sơ Âm mới biết hóa ra anh không thiếu tiền thật, hơn nữa việc đi theo cô học thư pháp chỉ uổng phí thời gian thôi. Chữ của anh là được ông ngoại anh dạy, dù anh đi học lớp thư pháp thì về nhà ông ngoại cũng trông chừng anh luyện chữ. Đối với việc luyện chữ, ông ngoại cực kỳ nghiêm khắc.
Nghĩ tới việc ông đã qua đời, lòng Ngôn Sơ Âm chùn xuống. Thầy dạy thư pháp nói không có gì để dạy cho Thẩm Gia Thụy là bởi vì trình độ thư pháp của ông ngoại anh bỏ xa thầy giáo, cô chỉ là học sinh mới nhập môn mà cũng nhìn ra được. Sau đó cô được ông dạy dỗ một hai năm, chưa nói tới việc cô tiến bộ thế nào thì cô vẫn chịu ơn của ông. Đáng tiếc họ đã phụ lòng ông ngoại.
Ngôn Sơ Âm trầm lặng, Thẩm Gia Thụy làm như không nhận ra, tiếp tục đề tài này: “Nói ra mới nhớ đã hơn một tháng nay không động tới bút.”
“Hôm nay còn sớm, anh về nhà luyện là được mà.”
Thẩm Gia Thụy lắc đầu, tiếc nuối: “Dọn nhà gấp quá nên không kịp chuyển giấy bút qua bên này.”
Nhà Ngôn Sơ Âm có. Nếu đã nói tới mức này rồi, Ngôn Sơ Âm không thể giả ngu được nữa: “Nhà tôi dư một bộ, nếu anh không chê thì có thể lấy dùng.”
Ý của Ngôn Sơ Âm là cô đưa giấy bút cho Thẩm Gia Thụy mượn, dĩ nhiên nếu anh không trả thì cô cũng sẽ không đòi, nào ngờ sự việc lại biến thành anh đến nhà cô chọn tranh tặng Giang Vân Hạo, nhân tiện luyện chữ ở nhà cô luôn.