Môn Khách Bất Đắc Dĩ

Chương 42

Tin Dịch Khương về Hàm Đan chưa tới vài ngày thì Triệu vương Đan đã biết. Hắn hết sức ngạc nhiên, liền vội phái người mời nàng vào cung.

Ngày hè oi bức, trong thư phòng bốn bề thông gió, mành trúc khẽ đong đưa. Dịch Khương lần nữa mặc triều phục dày nặng, tóc búi cao quan kiểu nam tử, nhẹ tay nhẹ chân đi vào điện, quỳ xuống hành đại lễ với Triệu vương Đan.

Triệu vương Đan nhẹ đỡ nàng, mời nàng nhập tọa, ánh mắt một lúc lâu vẫn không cách nào dời khỏi gương mặt nàng, cảm khái nói: “Ba năm không gặp, bổn vương sắp không nhận ra Á khanh rồi.”

Nàng sớm đã không còn dáng vẻ gầy như mầm đậu ngày trước. Sắc mặt hồng nhuận khoẻ khoắn, đôi mắt to tròn, long lanh gợi cảm. Vóc người cao hơn nhiều so với nữ tử bình thường, nét nữ tính càng lúc càng rõ rệt, dù mặc nam trang cũng không thể giấu đi đường cong uốn lượn. Ngay cả Triệu vương Đan thân là quốc vương từng thấy qua vô số mỹ nhân cũng không khỏi ngắm nhìn.

Dịch Khương cười: “Vương thượng cũng ngày càng anh minh thần võ.”

Triệu vương Đan khôi phục tinh thần, lắc đầu: “Nghĩ tới quân Tần vẫn đang bao vây Trường Bình, há có thể anh minh thần võ.”

Dịch Khương mím môi: “Đã đến bước này, Vương thượng phải chú ý không thể lại đi sai nước.”

Triệu vương Đan không hiểu: “Ý của Á khanh là sao? Bổn vương đi sai nước nào à?”

“Vương thượng không nên tin người Tề mà cần tín nhiệm lương thần nhiều hơn. Tình hình trước mắt quá nửa là do bọn họ tạo thành.”

“…Sao có thể như vậy?”

Dịch Khương biết hắn không tin, những người đó đã làm loạn suy nghĩ của hắn, chỉ một hai câu há có thể sửa lại. “Dù thần rời Hàm Đan ba năm nhưng vẫn luôn quan tâm tình hình Triệu quốc. Vương thượng quá gần gũi người Tề, thậm chí ngay cả thư hàm của thần cũng không cách nào thuận lợi gửi tới người, chỉ có thể đường vòng chuyển cho Liêm Pha tướng quân. Những chuyện này Vương thượng biết chứ?”

Triệu vương Đan nhíu mày: “Sao có thể như vậy, vương cung của bổn vương, không thể nào có thư không gửi vào được.”

“Tề tướng Công Tây Ngô trông như thân thiết với Triệu, trên thực tế thì âm thầm liên kết với Tần quốc, Vương thượng cũng biết chứ?”

“Á khanh!” Triệu vương Đan hình như đã hơi tức giận: “Hôm nay Điền Đan còn xin dẫn quân cứu viện Trường Bình, kết minh Tề Triệu là do một tay khanh thúc đẩy tạo thành, vì sao vào miệng khanh thì họ lại không đáng tin đến vậy? Á khanh ở bên ngoài ba năm, thật sự biết được mọi việc của Hàm Đan hay sao?”

“…..” Dịch Khương nhìn gương mặt ấy, nam tính mạnh mẽ, nhưng tiếc rằng trên người hắn không còn sự quyết tâm cùng trí tuệ khi đối phó với Công tử Minh lúc trước. “Thần chỉ bàn luận sự việc, Vương thượng nghe hay không cũng được.” Nhiều lời vô ích, nàng lựa chọn im lặng.

Triệu vương Đan hình như cũng ý thức được ngữ khí của mình nặng nề, thở dài nói: “Để đối phó với quân Tần, bổn vương đã vắt hết óc suy nghĩ, thật không biết nên làm thế nào mới được.”

Dịch Khương nói: “Lần này thần trở về chính là muốn giúp Vương thượng đối phó quân Tần.”

Hắn ngẩng phắt đầu: “Đối phó thế nào?”

“Thần đã liên hợp tứ quốc, sẽ sớm họp mặt tại Hàm Đan tuyên thệ kết minh hợp tung chống Tần.”

Triệu vương Đan trước tiên ngơ ra, kế đó bật cười: “Sao có thể như vậy, Yên Sở sẽ không dễ dàng đồng ý tới đây…”

“Báo—“ Còn chưa dứt câu thì ngoài điện có binh sĩ hộc tốc chạy tới: “Vương thượng, Sở vương đích thân dẫn nhân mã tới Hàm Đan, hiện đã đến Nghi thành Nguỵ quốc.”

“…..” Triệu vương Đan sửng sốt.

Kế đó lại có binh sĩ chạy tới trước điện: “Báo—Nguỵ Công tử Tín Lăng Quân dẫn nhân mã tới Hàm Đan, đã ở trăm dặm ngoài thành.”

“Báo—Hàn vương dẫn nhân mã tới Hàm Đan…”

“Á khanh…” Triệu vương Đan không khỏi đứng dậy, miệng mồm há hốc mắt mở trừng trừng nhìn đối diện.

“Vương thượng cũng chuẩn bị một chút đi.” Dịch Khương đứng dậy cáo từ.

Lúc ra khỏi vương cung, nàng đưa mắt nhìn về phía tẩm cung của Triệu thái hậu. Nếu Thái hậu vẫn còn, nhất định sẽ không đến nước này.

Hợp tung chống Tần dù ở thời điểm nào cũng không phải chuyện dễ dàng, huống hồ cục diện hiện tại loạn lạc lại căng thẳng, may mà Dịch Khương có trợ thủ là Nguỵ Vô Kỵ.

Thế nên vào lúc Liêm Pha đang gian nan chống lại quân Tần tại Trường Bình, sự việc ngũ quốc hợp tung cật lực được đem ra nghị sự. Quân vương bốn nước, hoặc đích thân hoặc cử đại diện, lần lượt đến Hàm Đan.

Triệu vương Đan tay chân luống cuống, vội phái các đại thần chuẩn bị lễ nghi tiếp đón, cung nhân vảy nước quét dọn hành cung biệt viện.

Trong số đó, Sở vương là tích cực nhất. Hắn thích chuyện quỷ thần, nghe nói tổ tiên ở Vu sơn mây mưa với thần nữ, tuyệt không tả nổi, trước lúc chết còn khó mà quên được nên hắn cũng rất muốn thử một lần.

Trước đây Dịch Khương đến Sở quốc, nói với hắn lúc đó hãy còn là Thái tử rằng Tần quốc đã âm thầm vứt bỏ Sở quốc mà hợp tác với Tề, hắn gần như chẳng có cảm giác gì. Sau đó một ngày nọ bỗng nghe được lời đồn về thiên nữ của Dịch Khương, thoáng chốc nảy sinh hứng thú cực lớn với nàng. Đến khi hắn đăng cơ, mỗi lần Dịch Khương tới Sở, hắn đều muốn đích thân đón tiếp. Hiện giờ hiển nhiên hắn cũng tự mình tới để kết minh, thuận lợi gặp đại diện của thiên nữ – Dịch Khương – một lần.

Hoặc có thể nói đích thân gặp Dịch Khương, thuận lợi kết hợp.

Trong phủ Á khanh rốt cuộc lại tăng thêm hơi người. Tức Thường vừa quét dọn phòng ốc cho Dịch Khương vừa cười nói: “Lần này chủ công trở lại sẽ không đi nữa chứ?”

Dịch Khương không đáp, nàng cũng không xác định được. Nàng ra khỏi phòng, phát hiện con ưng mà Đam Khuy nuôi năm đó thế nhưng vẫn còn, cực kỳ háu ăn, vẫn luôn quanh quẩn ở khu vực gần phòng bếp.

Nàng thấy buồn cười. Những con ưng lão luyện khác mà nhìn thấy nó thể nào cũng khinh bỉ chết nó cho xem.

Bên tai bỗng nghe thấy tiếng bước chân, Dịch Khương quay lại, chênh chếch phía hành lang đối diện, một người từ từ đi tới.

Là Triệu Trùng Kiêu, nhưng lại khác rất nhiều với trước đây. Ngũ quan vẫn hết sức thanh tú, nhưng vóc người rắn chắc hơn, đã là dáng vẻ của một thanh niên.

Nàng không khỏi mỉm cười: “Đây không phải Trường An Quân sao.”

Ánh mắt Triệu Trùng Kiêu ngơ ngẩn, nghe thấy âm thanh của nàng thì mới ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, chậm rãi bước tới trước mặt nàng: “Ta nghe nói ngươi muốn liên hợp ngũ quốc, hợp lực chống Tần?”

“Đúng vậy.”

“Chuyện này có liên quan tới việc ngươi nhờ ta sao?”

“Có, chẳng qua nhất thời ta cũng không thể giải thích rõ được.”

Việc này quả thực không cách nào nói rõ. Nàng biết đoạn lịch sử này, nhưng với hắn mà nói thì chính là tương lai. Huống chi giai đoạn này rốt cuộc liệu có sai khác gì với đoạn lịch sử mà nàng biết không, khác biệt lớn cỡ nào, nàng cũng không rõ.

“Vương huynh hiện tại rất không lọt tai kiến nghị của người khác.” Triệu Trùng Kiêu trầm mặc hồi lâu, nhưng rồi lại bỗng nhiên lộ ra chút sốt ruột: “Hiện huynh ấy chỉ biết tin mấy kẻ người Tề kia. Cả nước Triệu chỉ có mẫu hậu tín nhiệm ngươi, mẫu hậu không còn, ngươi cần gì phải hao tâm tổn sức vì Triệu quốc.”

Dịch Khương hơi bất ngờ: “Lẽ nào Trường An Quân không hi vọng ta giúp Triệu quốc?”

“Không phải không hi vọng. Chung quy ngươi vẫn là một nữ tử, vật lộn giằng co với thế gian hỗn loạn này, hầu như chỉ có gian khổ, hà cớ gì phải tự làm khổ mình.”

“Ta còn tưởng Trường An Quân thay đổi, thì ra vẫn giống trước đây xem thường nữ tử.” Dịch Khương lắc lắc đầu, lướt ngang qua hắn đi về phía trước.

Triệu Trùng Kiêu ngạc nhiên nói: “Ngươi đi đâu?”

“Đi giằng co với thế gian hỗn loạn này ấy.”

“………..” Triệu Trùng Kiêu bực bội, hắn vốn không phải có ý đó.

Hành cung Lộc Đài đã từng cử hành kết minh ba nước Tề Triệu Ngụy lại trở nên náo nhiệt. Khách quý từ xa tới đều ở đây nghỉ ngơi vài ngày, Triệu vương đích thân cử hành đại điển kết minh hợp tung.

Thời gian gấp gáp, chuẩn bị chưa chu toàn, nhưng cũng miễn cưỡng xem như đủ long trọng.

Trên đại cao lễ nhạc từng hồi. Hàn vương độ tuổi trung niên, người béo thể hư, sau khi trèo lên bậc thang đài cao thì thở phì phò. Sở vương trái lại đang độ trai tráng, hoa phục ngọc quan, khí vũ hiên ngang, đứng trên đài cao ánh mắt bễ nghễ.

Yên quốc tới trễ nhất, có điều Yên vương xấu hổ vì chuyện tấn công Triệu lúc trước nên đại diện phái tới là trưởng công tử tuổi thiếu niên. Vị công tử này hình như có hơi sợ người lạ, gầy gò quái gở, không thể nào giao lưu với người khác.

Ngụy Vô Kỵ nhìn trái ngó phải, không nhịn được lại thở dài, cũng không biết Dịch Khương đang gấp cái gì, rõ ràng có thể chờ thời cơ chín muồi rồi hẵng kết minh, cần gì phải vội vàng thế này.

Đang nghĩ ngợi thì trông thấy Dịch Khương đang từ xa đi về phía này.

Nàng đi từ đầu kia của tấm thảm dệt dày nặng. Mái tóc dài bóng mượt đen nhánh chỉ cột cao đơn giản sau đầu, không có bất kỳ trang sức nào. Người mặc váy trắng, thắt lưng dùng chỉ thêu màu tím tạo thành hoa văn tường vân, túi thơm treo bên hông nhẹ nhàng đung đưa, hai tay cầm hốt bảng được khắc từ thanh ngọc, biểu thị ý nghĩa báo lên trời cao.

Tất cả đứng dàn hai bên, bất luận là đại thần Triệu quốc hay là quan viên đi theo của các nước khác, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía nàng. Triệu Trùng Kiêu cũng ở trong số đó, ánh mắt vẫn luôn hướng về nàng trên đài cao, cũng không biết liệu có phải chịu tác động của lời đồn hay không mà cảm thấy nàng không phải được thiên nữ tặng sách, mà là đã có vài phần khí chất của thiên nữ.

Sở vương sớm đã kiềm chế không được bước lên. Ngụy Vô Kỵ vốn định nghênh đón, thấy hắn nôn nóng như vậy thì không khỏi liếc mắt khinh thường.

Triệu Trùng Kiêu cũng trông thấy cảnh này rõ rõ ràng ràng, lòng thầm phỉ nhổ, chẳng trách nàng ta không cảm thấy cực khổ, thì ra chu du liệt quốc dựa vào sắc đẹp!

Triệu vương Đan đã tuyên đọc văn thư tế thiên, nhưng hắn không nghe được chữ nào.

Ánh mặt trời có chút chói chang, nhưng may mà có gió, miễn cưỡng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Lúc kết minh ba năm trước, Dịch Khương chỉ có thể đứng dưới đài quan sát. Lúc đó nàng còn lặng lẽ kéo Công Tây Ngô, nhưng hiện giờ lại đứng trên đài cao này, sóng vai cùng quân vương liệt quốc, thế sự đúng là khó lường.

Ánh mắt trông về phía xa, trời xanh thăm thẳm, mây mảnh tựa tơ, bên dưới là dãy núi trùng điệp cùng thảo nguyên bao la. Đại não nàng lúc này bỗng nhiên trống rỗng, không nghĩ ra được bất kỳ điều gì, cũng không muốn nghĩ.

Dư quang nơi khóe mắt trông thấy có người nhìn mình, nàng lấy lại tinh thần, hướng mắt nhìn về phía đó, nhưng ngoại trừ Sở vương khát khao lộ rõ thì cũng không có ai khác.

Văn thư tế thiên của Triệu vương Đan quá dài, nàng nghe một lúc thì nhịn không nổi tâm trí lơ đễnh, lại qua một hồi, vẫn cảm giác có người đang nhìn mình, lại nhìn quanh, ánh mắt Sở vương lần này cũng không dính trên người nàng. Tầm mắt nàng từ từ dịch chuyển lên trên, dừng trên lầu các phía sau đài, cửa sổ nơi đó mở rộng, thấp thoáng dường như có bóng người đứng ở đó.

May mà vị trí này của nàng tốt, người khác đều đứng hai bên, nhưng nàng và Triệu vương Đan đứng giữa, mà Triệu vương Đan chỉ chăm chú cắm đầu đọc thư, căn bản không chú ý tới xung quanh.

Triệu vương Đan rốt cuộc đọc xong văn thư, đại biểu các nước trích máu ăn thề.

Mắt thấy đã tới bước sắc phong này, Triệu vương Đan hướng bên dưới quét mắt hết lần này tới lần khác, bỗng kéo tay áo Dịch Khương: “Á khanh, khanh xem tướng ấn này của ngũ quốc…”

Dịch Khương thuận theo ánh mắt hắn thì biết hắn đang nghĩ gì. Một bên là Điền Đan trông có vẻ lo lắng, một bên là Bình Nguyên Quân ảo não nhìn trời. Đại khái là hắn dự định để một trong hai người họ chấp chưởng vị trí quan trọng này ấy mà.

Trên mặt nàng là nụ cười nhưng trong lòng lại lạnh đi một phần, quay đầu cao giọng nói: “Sở vương, chuyện sắc phong chi bằng để ngài chủ trì nhé.”

Hai mắt Sở vương vụt sáng, nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, đưa tay ra rồi mới ý thức được phải dè dặt, cười cười nói: “Vì thiên nữ sắc phong, là may mắn của bổn vương.”

Là thiên nữ tặng sách, không phải thiên nữ thiếp thân, đúng là không chút văn hóa! Ngụy Vô Kỵ đứng cạnh liếc mắt khinh bỉ, Triệu Trùng Kiêu ở dưới thì bĩu môi.

Triệu vương Đan đành hậm hực lùi ra, Sở vương hào hứng phấn khởi đứng giữa, húng hắng cổ họng, dùng giọng điệu ngâm sở từ cao giọng nói: “Bổn vương Hùng Hoàn, thuận thiên ứng mệnh, sắc phong Triệu Á khanh Hoàn…”

“Dịch Khương.” Dịch Khương nhỏ giọng nhắc hắn.

Sở vương hiểu ý, nháy nháy mắt với nàng: “Sắc phong Triệu Á khanh Dịch Khương làm tướng quốc ngũ quốc Yên Triệu Hàn Ngụy Sở, nắm giữ tướng ấn ngũ quốc, cùng dẫn dắt chính sự quân sự ngũ quốc, đồng lòng kháng Tần!”

Dịch Khương quỳ xuống: “Dịch Khương lĩnh mệnh!”

Sở vương đỡ nàng dậy, dẫn đầu đưa tướng ấn Sở quốc, Dịch Khương hai tay nhận lấy. Ngụy Vô Kỵ theo sau trao tướng ấn Ngụy quốc, Hàn vương và Yên Công tử cũng theo thứ tự trao tướng ấn. Triệu vương Đan do dự một lúc, cuối cùng vẫn sai người đem tướng ấn giao cho nàng.

Dịch Khương đưa toàn bộ tướng ấn cho thị tòng, liếc mắt về phía lầu các kia, lộ ra nụ cười có chút đắc ý, sau đó lại nghiêm nghị xoay người, quay mặt xuống bên dưới.

Xung quanh yên tĩnh một lúc lâu, bách quan cuối cùng chỉnh đốn trang phục tham bái.

Khi nghi thức kết thúc thì đã sắp đến giờ ngọ. Bụng Dịch Khương trống rỗng nhưng không vội đi mà vẫn luôn chờ mọi người rút lui rồi mới cất bước về phía lầu các nọ.

“Dịch tướng định đi đâu?”

Dịch Khương quay đầu, Điền Đan căng thẳng nhìn nàng chằm chằm.

“Tùy ý đi lòng vòng thôi, sao vậy, An Bình Quân muốn đi cùng sao?”

Nàng cố ý xưng phong hào của Điền Đan ở Tề quốc, Điền Đan liền biết nàng không muốn thừa nhận vị trí của hắn ở Triệu, nhưng hiện tại, vị trí tướng quốc của hắn quả thực đã thuộc về nàng.

“Không có.” Hắn sượng mặt xoay người đi, vừa đi vừa quay đầu nhìn quanh.

Dịch Khương đã bước lên bậc thang, bảo những thị nữ tùy tùng theo sau toàn bộ đều đứng bên dưới.

Trên lầu các chỉ có một căn phòng. Dịch Khương đứng trước cửa một lúc, không nghe thấy bên trong có âm thanh thừa thãi nào mới đẩy cửa đi vào.

Chỉ là một gian phòng bình thường mà thôi, bên trong bày trí rất đơn giản, che màn trướng mang lại cảm giác tách biệt. Nàng khép cửa, bước tới ô cửa sổ đang mở kia, từ đó nhìn ra, vừa hay có thể nhìn đài cao diễn ra tế tự rõ mồn một.

“Ra đây đi, ta cũng đã ở đây rồi, còn tránh gì chứ.”

Không tiếng đáp lại, nhưng bỗng có một cánh tay từ phía sau giữ lấy nàng, tay kia thì mạnh mẽ che môi nàng. Nàng giật mình, nhưng mũi đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia, lại trở nên trấn định.

“Sư muội thay đổi nhiều quá.”

Dịch Khương nghiêng đầu, ở đó dựng một chiếc gương đồng với bệ đỡ song điểu, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm phía trên đỉnh đầu nàng.

Nàng đẩy bàn tay nơi môi mình, cố ý nhếch môi hỏi: “Trở nên xinh đẹp sao?”

“Đúng vậy.”

“Có thể lọt vào mắt Tấn Công tử, ta thật sự rất vui đấy.”

Bàn tay Công Tây Ngô đang giữ nàng siết chặt thêm vài phần: “Bản lĩnh của sư muội càng lúc càng lớn rồi, chỉ là tứ quốc thật sự tín nhiệm muội sao?”

“Tín nhiệm? Họ không cần tín nhiệm, họ chỉ cần có cách có thể tiếp tục chống đỡ ở thời loạn thế này, bất kỳ phương thức nào cũng đều tình nguyện thử xem.”

“Ta vẫn ngạc nhiên sao muội có thể liên hợp được họ.” Hắn cụp mắt nhìn nàng, hơi thở nhè nhẹ lướt qua trán nàng.

Dịch Khương cười lạnh một tiếng, bỗng trở tay bóp cổ hắn, cánh tay đang giữ nàng không khỏi thoáng nới lỏng, nàng nhân cơ hội thu tay xoay người, nhón chân ngẩng đầu, đè lên môi hắn.

Cảm giác được hơi thở hắn hỗn loạn thật sự là chuyện rất sảng khoái, nàng từng bước áp sát, mãi tới khi ép hắn tới cây cột sau lưng, trước khi tách ra thậm chí còn cắn một cái.

“Ta dùng cách này để liên hợp bọn họ đấy, hài lòng rồi?”