Món Quà Vô Giá

Chương 6: Đến lúc rồi!

Tám năm sau, Huyết Hạo Hiên giữ đúng lời hứa với Tống Diệc Vũ. Hắn học giỏi toàn diện về các bộ môn. Hiện tại hắn đang học năm cuối của trường đại học kinh tế có tiếng nhất thành phố.

Còn Tống Diệc Vũ, anh học cũng rất giỏi, Tốt nghiệp cấp ba xong anh không học đại học mà tự mình đi kiếm việc làm luôn. Năng lực và chuyên môn của anh rất cao, ngay lập tức có người tuyển anh vào làm kĩ sư phần mềm, lương tháng khá cao!

Thời gian qua, được Huyết Hạo Hiên bên cạnh, chăm sóc là quãng thời gian hạnh phúc nhất của anh. Giá như anh với hắn có thể bên nhau trọn đời. Nhưng tạo hóa trêu người. Anh đã mắc phải căn bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối, là căn bệnh lây từ mẹ anh! Khi anh phát hiện, căn bệnh đã trở nên vô phương cứu chữa. Anh đã làm mọi cách để duy trì sự sống cho bản thân. Và đến khi các loại thuốc anh uống đều không có tác dụng nữa anh sẽ phải ra đi...nhưng cũng là lúc sinh nhật của Huyết Hạo Hiên.

Ngày hôm đó, thời tiết rất đẹp. Buổi sáng Huyết Hạo Hiên vẫn còn tới trường, tâm trạng hắn lúc này vui hơn bao giờ hết. Hắn ở trong sân thượng, thong thả hóng từng cơn gió mát của mùa thu. Trong tay hắn là bằng tốt nghiệp trường được xếp loại giỏi! Vậy là hắn đã giữ đúng lời hứa. hắn sẽ tìm một công việc tốt và kiếm thật nhiều tiền cho Tống Diệc Vũ. Hôm nay là sinh nhật hắn, nhưng hắn lại muốn gây bất ngờ cho Tống Diệc Vũ việc mình đã tốt nghiệp.

Chợt điện thoại hắn reo lên làm tan bầu không khí yên tĩnh. Không phải Tống Diệc Vũ gọi nhưng hắn vẫn vui vẻ nghe máy:"Alo!"

"Chào, Hạo Hiên!"

"Nam Thần"

"Đoán thử xem tớ đang ở đâu?"

"Chắc là đang vui chơi trượt tuyết ở Hokkaido à?"

"Không, tớ đang trên máy bay bay về Thiên Bắc để chúc mừng sinh nhật cậu!"

"Thật sao!"

" Ừ!Tớ gọi báo cậu tầm chiều ra sân bay đón tớ nhé!"

"Được!"

Lục Nam Thần là bạn học chung hồi cấp ba với Huyết Hạo Hiên và Tống Diệc Vũ. Gia đình Lục Nam Thần cũng tương đối khá giả, tốt nghiệp cấp ba xong thì cùng ba mẹ sang nước ngoài học tiếng. Quan hệ bạn bè giữa ba người rất thân thiết, gắn bó.

Huyết Hạo Hiên cúp máy. Một lúc sau hắn lại nhận được tin nhắn của Tống Diệc Vũ:"Mình hẹn nhau ở chỗ cũ nhé!"

Nụ cười trên môi hắn ngày càng đậm. Hắn lập tức đi xuống rồi rời khỏi trường. Lướt qua dãy hàng lang, có vô số bạn học và thầy cô của hắn chúc mừng vì đã tốt nghiệp. Đáp lại hắn giữ phép lịch sự và điềm tĩnh mỉm cười.

Tống Diệc Vũ đang ngồi đợi ở một quán cafe. Anh gương mặt thanh tú vẫn tươi vui trong chiếc áo phông trắng nổi bật vài chữ đơn giản cùng quần jean đen, giày thể thao. Trông anh không giống như một người sắp chết chút nào.

Huyết Hạo Hiên bước vào. Hắn cao lớn, da trắng sáng trong bộ đồ đen huyền bí. Gương mặt điển trai không chê được vào đâu! Hắn đĩnh đạc bước đi khiến ai cũng phải ngước nhìn. Thế nhưng ánh mắt của hắn chỉ chú ý đến Tống Diệc Vũ mà thôi. Hắn ngồi đối diện anh, giọng có chút vội vàng:"Tiểu Vũ!"

Tống Diệc Vũ mỉm cười thay cho lời chào.

Đúng lúc đó một cậu thiếu niên khoảng mười sáu tuổi bưng một khay đựng ba cốc đồ uống đến cho hai người. Chiếc áo phông cộc tay màu trắng cùng quần short xanh sẫm quá đầu gối bao lấy dáng vẻ thon gầy của cậu. Gương mặt cậu mang vẻ đẹp trầm ổn tuyệt mĩ.

Đến gần hai người, cậu ngơ ngác nhìn Huyết Hạo Hiên, cũng có một chút ngại ngùng. Cậu khẽ nói:"Diệc Vũ..."

Tống Diệc Vũ tươi cười:"Ừ, phiền em quá. Em ngồi xuống đi!"

"Vâng!"

Cậu thiếu niên nhẹ nhàng đặt ba cốc đồ uống lên bàn, ngồi cạnh Tống Diệc Vũ.

Huyết Hạo Hiên nhìn cậu thiếu niên hỏi:"Người quen của cậu à?"

Tống Diệc Vũ đáp:"Ừ, đây là Dương Niệm - con của người chú và dì. Hiện hai người họ không ở đây, tớ tạm chăm sóc nó một thời gian... Tiểu Niệm, đây là bạn anh - Huyết Hạo Hiên, mau chào hỏi đi!"

Dương Niệm rụt rè cúi đầu:"Chào anh!"

"Ừ!" Huyết Hạo Hiên gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

"Tớ gọi sẵn đồ uống cậu thích rồi này!"

Tống Diệc Vũ đẩy nhẹ ly cafe sữa nóng về phía Huyết Hạo Hiên. Hắn tươi cười cầm ly cafe lên:"Cậu chu đáo thật!"

Tống Diệc Vũ nói:"Hôm nay là sinh nhật cậu, không biết cậu thích thứ gì nhất nhỉ?"

Huyết Hạo Hiên nhấp một ngụm cafe rồi nói:"ẤY...không cần đâu, Tiểu Vũ. Bởi vì trên đời này thứ tớ thích nhất là cậu đấy!"

Tống Diệc Vũ thở dài:"Vậy thích thứ hai?"

Huyết Hạo Hiên thản nhiên đáp:"Không có đâu nha!"

Nghe vậy, Tống Diệc Vũ liền bật cười.

Vậy là cả hai bắt đầu hẹn hò, vui chơi.

Mãi gần chiều, Huyết Hạo Hiên cùng Tống Diệc Vũ từ rạp chiếu phim đi ra. Đến một công viên giải trí, Dương Niệm đứng đợi ở đó.

Tống Diệc Vũ hỏi:"Tiểu Niệm, nãy giờ chơi vui không!"

Dương Niệm tươi cười:"Có ạ!"

Huyết Hạo Hiên đưa tay lên xem đồng hồ, nói:"Đến giờ rồi, cậu đợi ở đây nhé. Tớ ra sân bay đón Nam Thần rồi quay lại, chúng mình cùng mở tiệc."

"Ừ!"

Huyết Hạo Hiên rời đi. Hắn không hề biết đó là lần cuối cùng hắn được trò chuyện cùng Tống Diệc Vũ.

Ngay sau khi hắn rời đi, Tống Diệc Vũ không thể chịu được nữa. Đầu óc anh choáng váng, đứng không vững rồi quỳ một chân xuống. Dương Niệm hoảng hốt tới đỡ anh dậy:"Diệc Vũ...anh không sao chứ?"

Tống Diệc Vũ một tay che miệng ho liên tục, lát nhìn mu bàn tay đã dính một chút máu. Đáng ghét! Không ngờ lại đến đúng lúc như vậy? Anh biết bản thân đang đối diện với tử thần!

Suốt cả cuộc đi chơi với Huyết Hạo Hiên, anh đã phải cố kìm nén những cơn ho dữ dội đó, không ngờ lần này lại thổ huyết...

Tống Diệc Vũ vội siết chặt bàn tay, không để cậu thấy anh ho ra máu. Anh mượn lực từ tay Dương Niệm để đứng dậy:"...Anh không sao..."

Giọng anh rất yếu, yếu đến mức Dương Niệm kề sát anh như vậy cũng chẳng nghe rõ.

Dù vậy, anh vẫn gượng để nói chuyện:"Em đứng đây đợi anh...anh sẽ quay lại ngay... Còn nữa... đây là quà sinh nhật cho Tiểu Hiên. Đợi khi cậu ấy quay lại anh muốn em đưa tận tay nó cho Tiểu Hiên..."

Dương Niệm thấy chuyện này rất bất thường. Tại sao anh không trực tiếp đưa luôn từ khi nãy???

Cậu nhìn gương mặt mệt mỏi của anh, khó có thể từ chối. Dương Niệm nhanh cầm hộp quà nhỏ được gói ruy băng xanh lá thắt nơ đỏ, đáp lại:"Vâng!"

Xong xuôi, Tống Diệc Vũ lảo đảo bước về phía trước. Dường như trước mắt anh chỉ toàn một màu trắng mà thôi. Dương Niệm trông theo bóng anh đã biến mất vào biển người mênh mông mà lòng bồi hồi bất an. Cậu tay tự đặt lên lồng ngực mình. Cậu cảm giác như sắp có điều không hay xảy ra. Giống như là Tống Diệc Vũ sẽ không bao giờ quay lại nữa... Nhưng cậu cũng không thể làm gì được.