Món Quà Vô Giá

Chương 8: Nguy hiểm rình rập

Ba năm sau

Một ngày như mọi ngày, sáng mùa hạ nắng chói chang, Huyết Hạo Hiên thoải mái ngồi dựa lưng trên ghế sofa cao cấp trong căn phòng làm việc. Huyết Hạo Hiên bây giờ đã trưởng thành, tự bản thân lập ra và điều hành một công ty kinh tế chủ yếu làm ăn với nước ngoài rất lớn mạnh, vững chắc!

"Thiếu gia, cô tiểu thư của Trịnh gia chiều nay muốn hẹn riêng với ngài."

Huyết Hạo Hiên thưởng thức xong một ly trà, hắn bày tỏ thái độ chán ghét mà đập mạnh tay xuống mặt bàn thủy tinh. Âm thanh va chạm giữa chiếc ly sứ và tấm thủy tinh rất nhức đầu. Hắn lạnh lùng:"Không gặp!"

Thiệu Kha, người nam nhân trưởng thành ngồi đối diện, là thư kí của hắn. Vẻ mặt anh khó xử:"Nhưng... cha của ngài và cha của Trịnh tiểu thư là bạn bè lâu năm...ông ấy có ý định gả cô ấy cho ngài, thế nên ông ấy định chiều nay làm một buổi xem..."

"Chuyện của tôi ông ta không thể quyết định được. Cậu cứ báo với người của Trịnh gia là tôi không muốn gặp!"

"Vâng!"

Thiệu Kha đã quá quen với tính quyết đoán, kiên định và bất chấp của Huyết Hạo Hiên.

Ba năm trôi qua, bề ngoài Huyết Hạo Hiên có chút thay đổi, dĩ nhiên theo hướng đi lên. Thân hình hắn cao lớn gần mét chín, gương mặt tuấn tú sắc sảo đã thu hút bao nhiêu nữ giới. Có rất nhiều cô tiểu thư cả trong và nước ngoài đã ngỏ ý với Huyết Hạo Hiên nhưng hắn rất lạnh lùng đáp trả với ánh mắt thờ ơ:"Không thích!"

Điều đó là hiển nhiên, bởi vì người hắn yêu đã không còn tồn tại nữa rồi! Hắn đã tự hứa với bản thân, trái tim hắn chỉ dành cho duy nhất một người là Tống Diệc Vũ. Kể cả khi anh đã chết, hắn cũng không mở lòng với bất kì ai.

Dường như Huyết Hạo Hiên có tất cả mọi thứ: tiền tài, địa vị, tài năng, dung mạo bất phàm,... nhưng hắn không có được người hắn yêu!

Ba năm trôi qua hắn cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán. Cái chết của Tống Diệc Vũ với hắn là quá đột ngột. Bề ngoài thì hắn là một vị tổng tài tiêu sái và cực giàu có vẫn luôn tận tụy với công việc nhưng tận sâu bên trong hắn vẫn luôn ấp ủ một hình bóng trong vô vọng. Hắn vẫn sống và làm việc vì muốn giữ lời hứa với Tống Diệc Vũ: có công việc, kiếm thật nhiều tiền. Nhưng đó là ban ngày khi ở công ty, ban đêm khi về nhà, hắn say xỉn uống rượu trong vô thức, trở thành một kẻ bất cần đời. Lúc đó trông hắn rất đáng sợ khi mất hết lý trí.

Đó là cuộc sống trong ba năm của hắn, bây giờ thì đỡ hơn rồi. Tối về hắn không còn uống rượu để say xỉn nữa. Gần đây hắn tự tìm kiếm thú vui mới cho chính mình: đi bar, đua xe, chơi bida,... nhưng chỉ được một thời gian rồi cũng trở nên vô dụng. Hình bóng Tống Diệc Vũ không thể xóa nhòa trong tâm trí hắn...

Tống Diệc Vũ là người đầu tiên hắn chủ động yêu. Yêu một cách chân thành, mãnh liệt!

...

Buổi chiều, tại ngôi biệt thự của Huyết Hạo Hiên.

Dương Niệm bận bộ đồng phục của một trường Trung học phổ thông nổi tiếng trong thành phố.

"Cháu về rồi ạ!"

Dương Niệm mở cửa bước vào nhà. Cậu cao hơn một chút, khoảng mét bảy; riêng vóc dáng thon gầy thì không thay đổi chút nào. Khuôn mặt cậu trông rất hoạt bát, đáng yêu. Chiều xuống, cơn mưa phùn bất ngờ rơi xuống, cậu vừa mới đi học về, vài giọt mưa thấm ướt chiếc áo sơ mi trắng và mái tóc của cậu.

Thấy cậu về, ông quản gia điềm đạm nói:"Tiểu Niệm, cháu về rồi. Cháu đi tắm đi kẻo cảm lạnh."

"Vâng ạ!" Cậu lễ phép trả lời.

Ba năm qua, cậu đã sống ở đây. Huyết Hạo Hiên nói cậu là em của chú và dì Tống Diệc Vũ nên những người giúp việc rất tử tế và chu đáo với cậu. Buổi sáng thì cậu đi học. Đến tối, những người giúp việc đã về hết, lúc đó Huyết Hạo Hiên cần gì thì sẽ gọi cậu. Nhưng hắn thường về muộn, không muốn để cậu thức khuya nên hắn dặn cậu cứ khóa cửa ngủ trước, hắn có chìa khóa dự phòng. Nhưng cậu thấy áy náy nên cố thức đợi hắn về rồi mở cửa giúp hắn.

Buổi sáng đã có người giúp việc chuẩn bị đồ ăn cho hắn, thỉnh thoảng những lúc rảnh thì cậu làm những việc lặt vặt như:"quét nhà, tưới cây, phơi đồ,... Nói chung cậu cũng không phải làm gì nhiều.

Có một cuộc sống đầy đủ, Dương Niệm vẫn biết ý và không làm gì quá đà. Đang tuổi mới lớn, cậu không ăn chơi, đua đòi gì cả. Cậu rất giản dị mà thanh khiết đến trường với bộ đồng phục, thành tích học tập của cậu cũng rất tốt. Dương Niệm vẫn luôn biết ơn và kính trọng Huyết Hạo Hiên, cậu đang cố gắng học tập để sau này tìm việc làm kiếm tiền báo đáp Huyết Hạo Hiên, mặc dù tiền đối với Huyết Hạo Hiên là thứ quá bình thường...

Dương Niệm mặc thường phục thoải mái từ phòng tắm bước ra. Như thường lệ, cậu ăn tối sớm rồi lên làm hết bài tập sau đó chờ Huyết Hạo Hiên về muộn rồi mới đi ngủ.

Ông quản gia dặn cậu:"Tiểu Niệm, tối nay nhà có khách là cô tiểu thư của Trịnh gia, rất có thể sau này là vợ của thiếu gia. Mọi đồ ăn, thức uống đã chuẩn bị hết rồi, khi cô ấy đến, cháu ra mở cửa rồi tiếp đón cô ấy đến khi thiếu gia về nhé!"

Dương Niệm vui vẻ trả lời:"Vâng!"

Hơn bảy giờ tối, một chiếc xe Ferrari F8 Tributo đỏ rực xuất hiện trước cổng biệt thự. Ngay sau đó, một người phụ nữ mặc bộ váy đỏ hở vai xinh đẹp quyến rũ, mái tóc đen dài, búi cao trông rất quý phái. Người phụ nữ đeo khuyên tai bạc chói lóa và mang chiếc vòng cổ mạ vàng. Cô ta đi đôi giày cao gót bước đi đầy gợi cảm.

Dương Niệm lập tức ra mở cửa. Cậu cúi chào, lễ phép nói:"Cô là Trịnh tiểu sao phải không?"

Cô ta bĩu môi chê bai:"Thấy cách ăn mặc quý tộc như vậy mà còn phải hỏi sao? Đúng là đứa giúp việc thấp kém!!!"

Cô ta tên Trịnh Nhã Đình. Từ nhỏ là tiểu thư nhà giàu quen được nuông chiều nên tính cách rất kiêu ngạo, hống hách đặc biệt cô ta cực kì coi thường những người dân bình thường. Ngay từ lúc thấy cậu, cô ta nghĩ cậu cũng chỉ là người giúp việc trong ngôi nhà này, theo thói quen mà hách dịch, coi thường.

Dương Niệm thấy cô ta gọi như vậy cũng không sai. Cậu không để tâm:"À, xin lỗi Trịnh tiểu thư, mời cô vào nhà."

Cô ta xùy một tiếng rõ rệt rồi đi thẳng vào nhà. Cô ta cố ý va vào mạnh vào cậu, cậu hơi lảo đảo suýt ngã. Cô ta cũng không thèm ngoảnh đầu lại xin lỗi.

Trịnh Nhã Đình ngồi trong phòng khách sang trọng. Trên bàn là những món ăn khuya dành cho tầng lớp thượng lưu, rượu vang, trái cây đắt tiền,...

"Trịnh tiểu thư, cô đợi một chút. Thiếu gia có thể sẽ về muộn..."

Trịnh Nhã Đình ngồi vắt chéo chân, giọng chua chát:"Tôi biết rồi! Cậu cũng về đi, chúng tôi cần không gian riêng!"

"Vâng!"

Mặc dù nói như vậy nhưng cậu đã ra ngoài cửa đợi Huyết Hạo Hiên về. Dương Niệm không muốn nói cho cô ta biết cậu sống ở đây. Cậu biết với tính cách đanh đá của cô ta thì sẽ không chấp nhận chuyện đó. Cậu nghĩ cô ta sau này sẽ là vợ của Huyết Hạo Hiên nên hiện tại không nên trở thành cái gai trong mắt cô ta.

Dương Niệm đứng chờ ở cửa rất lâu, hơn hai tiếng đồng hồ thì mới thấy hắn lái xe McLaren GT trở về.

Huyết Hạo Hiên thấy lạ, muộn như vậy rồi sao cậu còn đứng ngoài đây.

Hắn bước xuống đi tới chỗ cậu, vội vã hỏi:"Dương Niệm, sao lại đứng đây?"

Dương Niệm giật mình, ở ngoài nhiệt độ đã giảm, mà cậu chỉ mặc chiếc áo phông mỏng và quần dài quá gối nên cảm giác hơi lạnh.

Cậu giọng hơi run:"Thiếu gia, ngài về rồi...Trịnh tiểu thư đang chờ ngài!"

"HẢ???" Huyết Hạo Hiên ngạc nhiên, lúc này hắn mới để ý có chiếc xe Ferrari F8 Tributo đỗ ở sân.

Hắn vẫn chưa hiểu hết tình hình tình Trịnh Nhã Đình từ trong nhà chạy ra. Cô ta nghe tiếng xe nên biết hắn đã về.

Chính cô ta cũng bất ngờ khi thấy cậu vẫn ở đây. Cô ta cất cao giọng mà quát:"Sao cậu còn ở đây hả? Tính phá hoại chúng tôi sao?"

Dương Niệm định nói xin lỗi cô ta, nhưng sắc mặt Huyết Hạo Hiên tối lại. Hắn cao lớn đứng chắn trước mặt cậu, cậu nhìn thẳng thì chỉ thấy bờ vai rộng và chiếc áo vest đen của hắn.

Đối diện với hắn, thái độ của Trịnh Nhã Đình khác hẳn. Cô ta cố làm ra vẻ yểu điệu, duyên dáng trước mặt hắn. (nói chung gọi là Bánh Bèo)

"Em..."

"Cô là ai?"

Một câu hỏi thốt lên mang cảm giác vô tình, còn có phần đe dọa! Huyết Hạo Hiên tỏ ra rất tức giận.

Trịnh Nhã Đình trố mắt nhìn một cái nhìn khó hiểu.

"Em là Trịnh Nhã Đình. Cha của anh và em đã cho phép chúng ta qua lại với nhau."

"Chẳng phải tôi đã nói không muốn gặp rồi sao?" Huyết Hạo Hiên không nhiều lời, giọng lạnh như băng.

Cô ta túng túng trả lời:" Chuyện này... em biết. Nhưng em thực sự rất muốn gặp anh nên đã gọi điện nhờ cha anh gọi về cho quản gia biết..."

Trịnh Nhã Đình chưa nói hết câu, Huyết Hạo Hiên đã ngẩng cao mặt ném cho cô ta một cái nhìn khinh thường:" Da mặt cô đúng là dày thật!!!"

Trịnh Nhã Đình từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên cô ta bị sỉ nhục như vậy bởi người nịch nọt để lấy lòng cô ta nhiều vô kể. Cô ta nghe vậy hoảng hốt, đỏ mặt không nói được thành lời:" Anh..."

"Cô vểnh tai lên nghe cho kĩ đây. Thứ nhất tôi đã nói không gặp là không gặp, ông già đó không có quyền quyết định cuộc sống của tôi. Thứ hai, cô vừa rồi lên mặt với ai đấy??? Hạng đàn bà như cô mà dám cả gan bước vào ngôi nhà này mà chưa có sự cho phép của tôi? Thứ ba, không có tôi ở đây, cô nghĩ cô là bà chủ hay sao mà dám đuổi Dương Niệm ra khỏi nhà? Cái hạng người như cô có cho không thì tôi cũng chẳng cần... Lập tức cút khỏi đây!!!"

Giọng nói nghiêm túc, lạnh lùng đến đáng sợ của anh cũng khiến cô ta hoảng hốt.

"Sao anh có thể nói như vậy. Thằng nhãi kia chỉ là người giúp việc thôi mà!"

"Giúp việc???" Huyết Hạo Hiên cau mày quay sang hỏi Dương Niệm:" Em nói với cô ta, em là người giúp việc???"

Lời nói hắn nói với cậu không có ác cảm như nói với cô ta nhưng nhiều lúc chứng kiến bộ mặt đáng sợ của hắn cậu cũng phải rùng mình.

Cậu cúi đầu đáp:" À... cô ấy nói em là người giúp việc cũng đúng..."

"Đúng cái gì!!!" Hắn quát xong quay sang lườm Trịnh Nhã Đình:" Dương Niệm không phải người giúp việc ở đây. Mà cho dù là người giúp việc thì cô cũng không có quyền gì mà lên mặt như vậy."

" Thế nó là gì của anh???"

"Hàng xóm!"

Cô ta bật cười:" Anh đùa em chắc? Là hàng xóm mà sao muộn thê này còn không chịu về, tính ngủ ở đây chắc?"

Huyết Hạo Hiên giọng nói rõ ràng tuyên bố:" Đúng!"

"Cái gì???? Ngủ đây???" Cô ta hoảng quá mà gào lên.

Dương Niệm nấp sau lưng Huyết Hạo Hiên, cậu nghe hắn mắng chửi Trịnh Nhã Đình như vậy cũng biết hắn sẽ không cưới cô ta làm vợ. Nhưng trong lòng cậu lại có gì đó bất an, một mối nguy hiểm đang rình rập. Dường như cậu bị cuốn theo cuộc đấu chọi giữa hắn với Trịnh Nhã Đình.

Huyết Hạo Hiên nhếch miệng cười khẩy:" Nói cho cô biết luôn. Tôi không có hứng thú với phụ nữ. Đồng nghĩa với việc tôi thích đàn ông. Hạng đàn bà chua chát như cô còn không đủ làm ấm giường cho tôi!"

Dương Niệm mặt đỏ bừng khi nghe vậy.

Cậu biết câu cuối Huyết Hạo Hiên muốn nói điều gì, nhưng cậu còn rất trong sáng và ngây thơ...

Đối với Trịnh Nhã Đình, mặc dù bề ngoài xinh đẹp nhưng bên trong rất đen tối. Cô ta là hạng người biến thái và hám trai. Cô ta đã làm tình với nhiều gã đàn ông khác...

Đối với Huyết Hạo Hiên, mặc dù hắn nói vậy nhưng chưa làm điều đó bao giờ. Người duy nhất hắn muốn làm cùng là Tống Diệc Vũ thôi!

Trịnh Nhã Đình lòng dạ hẹp hòi, cô ta ấm ức.

"Vậy là anh thích thằng nhãi kia!!!"

"Không liên quan đến cô!"

Nói xong, hắn nắm tay cậu kéo vào trong nhà rồi đóng sầm cửa lại.

Lúc đi ngang qua, Dương Niệm thấy ánh mắt tức tối của cô ta nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống cậu!!!