Mộng Giang Nam

Chương 10: Tiếng nhạn phương xa, đã qua một hồi.

Cục diện như hiện tại cũng không phải là do Liêu Ngọc Thanh không chấp nhận được việc tỷ tỷ hy sinh mà hận Thiên Ly Ức. Nhưng năm năm rồi, hắn bỏ đi là không quay về, không một tin tức. Doãn Ninh Trường Anh cũng hết lòng nghe ngóng nhưng chẳng cách nào tìm được. Liêu Tùng Ngọc cũng sốt ruột cả lên, muốn dựa vào việc này mà nghe ngóng tin tức. Dù sao với vài tên sát thủ này, cũng không địch nổi hai người họ.

Bây giờ người đã ở đây, hơn nữa không có nguy hiểm gì có thể báo lại tin tức tốt cùng Trường Anh rồi. Làm loạn một hồi trời cũng đã gần sáng, đám thổ phỉ cũng chết cả. Liêu Ngọc Thanh có nhiều chuyện muốn cùng Thiên Ly Ức nói, đông người dây dưa không tiện liền để bọn họ lui ra. Nam Phong thôi bị vây khốn đã đến bên giường đỡ công tử của mình ngồi dậy, sau đó cũng túm cổ tên thư sinh ra ngoài.

"Sau khi các ngươi về kinh, kinh thành thế nào?"_ Thiên Ly Ức cũng rất thắc mắc, để nói Nam Triều lớn đến nỗi hắn cùng Nam Phong đi khắp nơi tìm tung tích của phụ hoàng cùng mẫu hậu nhưng vẫn không có thật sự quá vô lý.

"Thế nào? Ý ngươi là gì?"_ Liêu Ngọc Thanh ngồi bên cạnh giường, nhướng mày nhìn tên kia.

"Tin tức về Hoàng đế thoái vị, Tân đế đăng cơ, tin tức các ngươi thắng trận?"

"Thái thượng hoàng đúng là đã thoái vị, nhưng ta vẫn thấy việc này không đúng lắm. Nhưng ta lại không có lý do để nghi ngờ Thiên Ly Kính. Sau khi Tân đế đăng cơ, cũng rất được lòng các đại thần trong triều. Hơn phân nữa các lão thần đều được Thái thượng hoàng căn dặn phải phò tá Tân quân nên bọn họ cũng chẳng khó dễ gì. Bọn ta lúc đó tuy chiến thắng trở về nhưng thương vong vô số. Hoàng đế không trách tội, cũng không thể xem đó là công lao. An ủi các tử sĩ rầm rộ rồi thầm ban thưởng cho những người trở về được." Liêu Tùng Ngọc mắt sâu thẳm, hơi cúi đầu nói một lèo. Liêu Gia Đại tiểu thư cũng là một trong số những người tử trận đó.

"Đúng là không tệ." Đối với đệ đệ, Thiên Ly Ức cũng không biểu hiện thái độ gì, chỉ thấy hắn giải quyết rất ổn khen ngợi một câu.

"Lúc ngươi bỏ đi, Cốc chủ có căn dặn bọn ta không được tiết lộ tung tích của ngươi. Bọn ta làm theo, không nói gì. Ngươi ở triều đình tiếng tăm không tốt, chỉ biết trốn ở phương nam phong lưu. Nhưng bọn họ không được xác nhận ngươi đã chết, cũng không dám đồn đãi dù sao ngươi cũng là một Vương gia là Hoàng thân quốc thích."

"Mấy lão già trong triều đình gió chiều nào thuận theo chiều nấy. Nếu người làm Hoàng đế là ta, mấy lời ta ở phương nam phong lưu cũng sẽ nuốt ngược vào trong."

Liêu Tùng Ngọc không phản bác được, đành ngậm miệng ngẫm nghĩ một lúc. Bọn quan văn suốt ngày chỉ dân sớ hết vạch tội người này đến người khác quả thật rất giống lời Thiên Ly Ức nói. Nam Triều đi lên bằng chiến tranh, nhưng Hoàng đế các đời lại muốn cân bằng giữa văn và võ. Tuy không ít tranh chấp, đối nghịch ngầm giữa hai bên nhưng trước mặt Hoàng đế cũng coi như là hòa thuận.

Còn nhớ lúc Thái thượng hoàng đăng cơ được bốn năm, Doãn Ninh Hầu trấn giữ ở biên giới Mạc Bắc cũng suốt bốn năm trời bỗng đâu xuất hiện một văn thần dân sớ tố cáo Doãn Ninh Hầu có ý định mưu phản. Thái thượng hoàng tức giận lắm chứ, nhưng làm lơ không nói đến. Lần thứ hai người đó quỳ trước chính điện nói trước mặt các bá quan văn võ, cũng được một số người ủng hộ điều tra việc này. Lấy lý do Mạc Bắc xa xôi, tay thiên tử có dài sợ cũng không vương tới được. Lần này không thể làm lơ được, Thái thượng hoàng duyệt tấu chương cho bọn họ điều tra việc này. Đẩy hết năm văn thần phong chức khâm sai ra Mạc Bắc ngầm điều tra việc này. Không tìm được chứng cứ, sẽ không cho trở về.

Doãn Ninh Hầu thừa biết Thái thượng hoàng giận bọn họ rảnh rỗi không có việc gì làm lại đi nhắm vào mình. Để bọn họ bị đày đọa một thời gian mới hả giận. Tận năm vị khâm sai da trắng thịt trong, thân hình ốm yếu chẳng có chút lực nào chỉ mới hai ngày đã không chịu nổi khí hậu khắc nghiệt ở đây. Bọn họ được đối đãi như binh sĩ trong quân doanh, từ ăn uống đến ngủ nghỉ. Chỉ vài ngày đã khóc cha khóc mẹ dân tấu chương với hoàng đế xin được trở về.

Thái thượng hoàng nào dễ tha cho bọn họ. Mạc Bắc ngày nóng đến mặt đất bốc cả khói, tối lạnh đến độ có tuyết rơi khí hậu khắc nghiệt không kém sa mạc bao nhiêu. Quân doanh đóng quân ở đó gần nguồn nước, nhưng vẫn phải xách nước về ở sử dụng, đến cả Doãn Ninh Hầu cũng không được ưu ái vẫn phải tự mình đi gánh nước tắm. Cũng không có cao lương mỹ vị, lương khô, thịt thú rừng, thịt dê là những thứ binh sĩ được ăn nhiều nhất. Buổi trưa nóng đến cả người khô héo, cắn một cái bánh bột khó nuốt còn hơn củi. Tối trời lạnh đến tróc da tróc thịt, thịt dê vừa nấu xong ra đã lạnh tanh mỡ lóng bên trên một lớp dày khó nuốt cực kỳ. Bọn họ hả, ở ngoài đó chịu khổ còn hơn việc xử phạt nặng tay nữa.

Chợt bên ngoài quán trọ kêu lên một tiếng chim nhạn quen thuộc lớn. Dập tắt những suy nghĩ trong đầu của mọi người. Từ nhỏ bốn người bọn họ đã có ước định mỗi khi tiết lập xuân, nghe thấy tiếng nhạn thì cùng nhau tập hợp Lương Xuân Đình ngoại thành Kỳ An. Lúc lập nên hẹn ước này, quả thật đã có nghĩ đến những thay đổi sau này. Bọn họ không cùng một chỗ nữa khó cùng nhau kề vai chiến đấu sẽ dùng giao ước này kể cho mọi người nghe về một năm của mình. Cũng đã trôi qua rất lâu rồi, các tiểu hài tử năm ấy đều đã trưởng thành chín chắn, là thiếu niên dương quan bạch ngọc. Mỗi người một hướng đi riêng, cùng dự tính đúng là đã khác quá xa.

Tiếng nhạn phương xa, đã qua một hồi. Một hồi này có thể là phong ba nhất, cũng có thể là bình yên nhất. Bây giờ bọn họ mới bắt đầu, ai biết được sau này sẽ ra sao? Cũng không ai biết chắc bọn họ không sợ thay đổi, chỉ sợ cùng nhau không có sau này.

Thiên Ly Ức cùng Liêu Tùng Ngọc bốn mắt nhìn nhau rồi quay đi, ánh mắt đăm chiêu mỗi người có một suy nghĩ riêng. Không ai nói gì cho tới khi mặt trời ở phía đông ló dạng, tia nắng đầu tiên xuất hiện một đêm qua thật sự xảy ra quá nhiều chuyện.