Thế là hai đứa trẻ bí mật trốn ở cầu thang tầng hai, lén theo dõi cuộc tranh luận ngoạn mục.giữa Lạc Thanh Du và Chiến Hàn Quân.Nếu coi một bên là hai bên tranh luận đối nghịch, Lạc Thanh Du ở thế bị động, hơn nữa không đủ khí thế.*Ngài Quân, anh lúc nào cũng vạch lá tìm sâu, cho dù tôi có làm gì anh cũng không vừa lòng.Còn anh thì sao? Anh mỗi hôm để một người phụ nữ đưa thắng bé, nhưng có bao giờ nghĩ vấn đề tác phong của mình sẽ ảnh hưởng đến Chiến Quốc Việt không?” “Lạc Thanh Du, tác phong của tôi rất đứng đản, tôi không cần cô nhắc nhở. Hơn nữa, mỗi hôm một người phụ nữ đưa đi đều là người thân của Chiến Quốc Việt, chính cô là loại có tư tưởng không sạch sẽ tác nên mới hiểu lầm tác phong cách của tôi có vấn đề!” Chiến Hàn Quân tức giận nói.“Vậy còn Bạch Hoài An? Cô ta trở thành người thân của Chiến Quốc Việt hồi nào?” “Lạc Thanh Du, cô không có quyền can thiệpv ào cuộc sống riêng của tôi”“Tôi thừa hơi mới để ý của sống riêng của anh. Chỉ có điều kính nhờ anh lúc tìm bạn gái thì nhỏ mắt cho sáng ra, đừng tìm một người mẹ kế độc ác cho Chiến Quốc Việt. Hơn nữa, kế cả khi hai người có kế hoạch sinh con, có thể tạm thời giấu Chiến Quốc Việt lúc nó chưa có đủ cảm giác an toàn không?”Chiến Quốc Việt khẽ cau mày: ‘Ai nói với cô tôi sẽ có con với Bạch Hoài An?” Lạc Thanh Du nói: “Cô An tự nói.” Chiến Hàn Quân gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ tự nói với Chiến Quốc Việt, đời này tôi sẽ không bao giờ để nó có thêm em trai và em gái”Lạc Thanh Du vô cớ có chút chột dạ, lắp bắp nói: “Chẳng có gì trên đời là chắc chắn trăm phần trăm, nhố ngày nào đó chui ra một đứa em trai, một đứa em gái thì sao?” Chiến Quốc Việt cười lạnh một tiếng: “Cô cho rằng ai cũng giống cô chắc, nói dối, lừa bịp, tục tăng không chịu nổi, còn có vô số khuyết điểm? Lạc Thanh Du, tôi cực kỳ nghỉ ngờ người như cô hoàn toàn không dạy được trẻ con. Vậy nên ngày mai cô không cần phải đến làm việc. ”Điều này làm hai đứa bé trên tầng lo lắng.Bé Tùng kéo Chiến Quốc Việt vào phòng, vừa mừng vừa sợ, lại cuống cuồng nói: *Chiến Quốc Việt, bố của cậu giống hệt chúng ta. Hóa ra chú ấy thực ra là bố tớ. Nhưng xin đừng nói với bố là hôm nay tớ đến đây, được không? Bố có thành kiến lớn như vậy, nếu bố biết tớ lẻn vào, bố sẽ càng thêm ghét mẹ” Chiến Quốc Việt rất nghĩa khí gật đầu.“Vậy bây giờ phải làm sao?” Chiến Quốc Việt hỏi.Bé Tùng nói gấp: “Chúng ta phải tìm cách để bố thích mẹ. Như vậy gia đình chúng ta mới có thể đoàn tụ.” “Tìm cách giữ mẹ lại” Chiến Quốc Việt nói.Bé Tùng nhìn Chiến Quốc Việt: “Ừ, chỉ cậu làm nũng với bố, xin bố giữ mẹ lại. Bố sẽ không đuổi mẹ đi đâu” Mặt Chiến Quốc Việt lộ vẻ khó xử.“Tôi không làm nũng đâu” Bé Tùng nhìn cái mặt liệt của Chiến Quốc.Việt: “Được rồi, được rồi. Nếu cậu không làm thì để tớ làm. Cậu tìm cho tớ một bộ quần áo, tớ đóng giả cậu đi xuống tầng. Cậu xem tớ nhé.” Chiến Quốc Việt mở tủ quần áo ra, bé Tùng liền nhìn thấy toàn trắng tinh, đen tuyền, thuần xám – về cơ bản toàn quần áo thuần sắc.Bé Tùng mếu máo: “Sao toàn màu thuần thế? Mẹ nói trẻ con nên mặc quần áo sặc số, như vậy.giống như trong lòng có ánh sáng mặt trời vậy” Chiến Quốc Việt nhìn áo sơ mi trắng từ bi của Thanh Tùng nhưng trên ngực lại có họa tiết Ultraman sặc dị.số, trong mắt hiện lên vẻ tia sáng kỳ Bé Tùng thay một chiếc áo phông trắng tinh, nhảy cà tưng chuẩn bị mở cửa.Chiến Quốc Việt ngăn lại cậu bé lại: “Đừng nhảy” Bé Tùng quay đầu làm một động tác ok với Chiến Quốc Việt, sau đó đưa tay che mặt lại, khuôn mặt tràn đầy năng lượng của bé Tùng lập.tức chuyến thành gương mặt lạnh lùng, vô cảm.Đáy mắt Chiến Quốc Việt mơ hồ hiện lên ý cười.Bé Tùng nói với Chiến Quốc Việt: “Cậu phải trốn cho kỹ đấy”