Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 27: Ngã vào lòng hắn

"Không sao cả, bổn cung cũng sớm đã quen." Trong phòng lại truyền tới một tiếng cười lạnh, Bùi Nguyên Hạo chỉ lười biếng nói: "Nàng hầu hạ bổn cung thật sự rất thoải mái, như vậy cũng đủ lắm rồi."

Nói xong, cửa lớn bị đẩy ra, hắn phất áo bào ra ngoài.

Sương sớm còn chưa tan, hắn liếc mắt nhìn ta đang cuộn tròn ngồi trong góc tường, sửng sốt một lát, ta lúc này giống như bừng tỉnh từ giấc mộng, vội vàng đứng dậy hành lễ.

"Nô tỳ bái kiến..."

Nhưng cuộn trong góc tường cả một đêm, hai chân sớm đã tê cứng, ta còn chưa kịp đứng thẳng thì đầu gối đã nhũn ra, cả người mất chế không được ngã nhào xuống đất.

"A..."

Ta kinh hô một tiếng, mắt thấy cả người sắp chạm đất thì cánh tay bên cạnh vươn tới, dưới chân ta lảo đảo, lập tức ngã vào cái ôm.

Lúc gương mặt dán vào lồng ngực rắn chắc kia, đầu ta trống rỗng, hốt hoảng ngẩng đầu đã thấy gương mặt lạnh như băng.

Là Bùi Nguyên Hạo, là hắn đỡ ta, nhưng vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm như vậy, cặp mắt thâm thúy kia không chút dao động, thậm chí một tia ấm áp cũng chưa từng có. Hắn nhìn ta, mà ta lại dựa vào lòng hắn, cảm nhận rõ hơi thở nóng bỏng của nam tử này, ta nhịn không được mà run lên.

"Điện... Điện hạ..."

Đúng lúc này, Diêu Ánh Tuyết cũng đi ra, nàng ta liếc nhìn chúng ta, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Điện hạ!"

Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng liếc ta, ngay thời điểm ta định giãy dụa thì hắn hung hăng đẩy một cái, ta không kịp phòng bị nên cả người té nhào xuống đất, đụng ngay thạch đôn, cơn đau lập tức ập tới, ta thiếu chút nữa đã kêu rên lên.

Nhưng ta lập tức cắn răng chịu đựng, đứng dậy hành lễ: "Nô tỳ thất lễ, thỉnh điện hạ thứ tội."

"Điện hạ, nàng ta không va chạm vào ngài chứ?"

"Không sao." Bùi Nguyên Hạo phủi ống tay áo, lại nhìn ta, cười lạnh: "Nàng ta chính là người nàng điều từ Tàng các tới đây sao?"

"Là thiếp sơ xuất, để nàng ta va chạm điện hạ."

"Va chạm thì không có." Bùi Nguyên Hạo lười nhác nhìn ta, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "Nhưng loại thủ đoạn này, cũng vụng về quá."

Lòng ta lạnh run, vừa mới nhấc đầu đối diện ánh mắt của hắn, hắn chán ghét nhìn ta, giống như khinh thường nhìn một con rệp, giống như ngay cả hơi thở của ta cũng thật ghê tởm. Ta chỉ cảm thấy thoáng đau xót, lại không nói được lời nào.

Thấy ta không nói gì, hắn hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo rời đi, rất xa còn nghe tiếng hắn nói lại: "Loại người này nếu không được dạy dỗ thì đừng để bổn cung gặp lại."