Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chương 94: Lại qua hai cầu đến nga mi

Núi Nga Mi xanh biếc như ngọc, mây mù phiêu diêu. Đầu xuân vẫn còn hơi se lạnh, bóng tùng bách thấp thoáng xa xa, Liễu Ý sư thái dẫn đám nữ ni ngồi tụng kinh, khuôn mặt đoan chính. Trên thềm đá ngoài đại điện có mấy đệ tử tục gia đang khe khẽ quét dọn lá rụng, có một thiếu nữ vội vàng từ đường núi chạy tới, đến trước cửa điện, như muốn nói nhưng vẫn kiên nhẫn dừng lại, khoanh tay đứng chờ.

Đại đệ tử Lương Ánh Tuyết  bên cạnh Liễu Ý nhìn thấy, mặt không cảm xúc đi tới trước cửa, ra hiệu cho thiếu nữ kia đi theo mình. Một lúc sau, Lương Ánh Tuyết  cúi đầu vội vàng chạy về đại điện, Liễu Ý nghe chị đã quay lại, mở mắt ra nhìn Lương Ánh Tuyết ngập ngừng muốn nói, liền giơ tay để mọi người dừng tụng kinh.

“Ánh Tuyết, có chuyện gì?”

Lương Ánh Tuyết lạy nói: “Người dưới núi báo rằng, Lam Hạo Nguyệt ở phái Hành Sơn muốn được cầu kiến sư phụ.”

“Lam Hạo Nguyệt?” Liễu Ý ngẩn ra, trầm ngâm, “Không phải mấy hôm trước con bé vừa được gả vào Thanh Thành à, sao lại đến đây?”

Lương Ánh Tuyết đi tới một bước, nhỏ giọng thưa: “Nghe nói cô ấy không phải tới đây một mình mà còn mang theo một đạo sĩ trẻ tuổi, hình như người nọ đã bị thương. Tiểu sư muội dưới núi không nhận ra chàng ta, vì thế không chịu để bọn họ đi lên, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt có nói, là vị đạo trưởng mà trước đây sư phụ từng gặp.”

Liễu Ý nhíu mày, chậm rãi đứng lên: “Con theo ta xuống núi xem nào.”

“Vâng.” Lương Ánh Tuyết theo sư phụ bước nhanh ra khỏi đại điện, vừa xuống bậc thang thì thấy sư muội Doãn Tú Dung chạy hớt hơ hớt hải từ con đường nhỏ sau đại điện tới: “Sư phụ, sư tỷ, mọi người có nghe Thanh Thành đã xảy ra chuyện rồi không?”

“Thanh Thành gặp sự cố gì?” Vốn Liễu Ý muốn đi xuống núi, nghe thấy lời này, lập tức dừng bước.

Doãn Tú Dung thưa: “Vâng ạ! Con vừa nghe trấn trên nói, không phải Lệ Tinh Xuyên, nghi trượng của lầu Đức Kiếm cưới Lam Hạo Nguyệt đó sao? Ai ngờ lúc bái đường tân nương lại bỏ mặc mọi người chạy mất, trong hỗn loạn có kẻ thừa cơ gây rối, ngay cả Trương Hạc Đình Trương tiền bối cũng bất hạnh bị giết. Nghe nói Trác chưởng môn đã dẫn người xuống núi điều tra việc này!”

Lương Ánh Tuyết cả kinh, vội nói, “Sư phụ, vậy mà bây giờ Lam Hạo Nguyệt lại đến chỗ chúng ta…”

“Gì cơ, Lam cô nương đến Nga Mi?!” Doãn Tú Dung nhướng mày, Liễu Ý vội vàng trầm giọng nói: “Đừng lớn tiếng!”

Doãn Tú Dung càng sợ, lập tức lùi ra sau một bước, Liễu Ý nghiêng người nói với Lương Ánh Tuyết: “Xem ra quả thật Lam Hạo Nguyệt tới đây vì có lí do. Con lập tức phái người đi nghe ngóng kĩ lưỡng, cũng cần lưu ý hành tung của chưởng môn Thanh Thành.”

Sau khi Lương Ánh Tuyết đáp vâng lại nói: “Vậy bây giờ nên làm gì ạ?”

Liễu Ý suy nghĩ một chút, nói: “Trước tiên xuống đó hỏi thế nào.” Vì thế, hai người Lương, Doãn đi theo Liễu Ý xuống đường núi. Núi Nga Mi cao dốc, đợi khi bọn họ xuống tới chân núi thì mặt trời đã lên cao, chiếu xuống khiến quần núi xanh bích này được tắm trong nắng, có phần xuất trần cách biệt.

Trên thềm đá dài có một chàng trai mặc đạo trang ngồi dựa lưng vào vách đá, đứng bên cạnh chàng là một cô gái trẻ mặc váy hồng. Dù mắt sáng tóc đen, da dẻ như tuyết nhưng cũng khó che giấu được vẻ tiều tụy mệt mỏi. Nàng đang sốt ruột đưa mắt nhìn lên núi, xa xa nghe thấy tiếng tiểu cô nương ở dưới cửa chùa gọi một tiếng ‘Sư phụ’, liền vội vàng nâng chàng trai kia dậy.

Liễu Ý quẹo theo con đường núi, nhìn thấy nàng, không khỏi thở dài: “Hạo Nguyệt, đúng là cháu!” Bà vừa nói thì lại nhìn thấy chàng trai đang đứng bên cạnh Lam Hạo Nguyệt, thấy khuôn mặt chàng trắng nhợt, tuấn tú thanh nhã, thế nhưng hai mắt nhắm nghiền, dưới hàng mi có một vết thương dài ngoằn ngoèo bắc qua.

“Cậu…” Liễu Ý nhìn chàng, cảm thấy rất quen, Lương Ánh Tuyết và Doãn Tú Dung cũng đều ngẩn ra, bọn họ chưa kịp nhớ được tên của người này thì Liễu Ý đã bước tới một bước, nói: “Hạo Nguyệt, chàng trai bên cạnh con này, hình như năm đó cũng đã từng tới Nga Mi…”

“Vãn bối là Trì Thanh Ngọc của Thần tiêu cung.” Trì Thanh Ngọc gắng gượng làm lễ về phía trước, “Ba năm trước, quả từng quấy rầy ở Thanh Âm các vài ngày.”

Chàng nói như vậy, Doãn Tú Dung mới sự nhớ, “Thì ra là anh…” Cô lại kinh ngạc tiếp, “Trì công tử, anh xuất gia từ lúc nào vậy?”

Lam Hạo Nguyệt thấp giọng đáp: “Doãn cô nương, chàng vốn là người tu đạo, chỉ là năm đó xuống núi nên thay đổi thường phục.”

Mấy năm gần đây Doãn Tú Dung và Lương Ánh Tuyết rất ít khi ra ngoài, nghe nói thế có phần giật mình. Mà Liễu Ý thấy ban nãy nàng cẩn thận đỡ Trì Thanh Ngọc thân thiết như vậy, trong lòng có vài phần sinh nghi. Bây giờ lại nhớ lần hai người cùng tới Nga Mi năm đó, cảm thấy quan hệ giữa Lam Hạo Nguyệt và chàng đạo trưởng trẻ này không phải bình thường. Thế nhưng bà cũng không tiện hỏi, chỉ vuốt cằm nói: “Thì ra là bạn cũ, thế nhưng Hạo Nguyệt, đáng lẽ cháu phải ở Thanh Thành, tại sao lại tới Nga Mi?”

Lam Hạo Nguyệt sốt ruột thưa: “Sư thái, nếu như con còn ở lại Thanh Thành thì chỉ sợ đã bị giết rồi! Thanh Ngọc vì cứu con mà bị nội thương, bây giờ con chẳng còn đường nào để đi nữa, chỉ xin sư thái chứa chấp!”

Liễu Ý rất kinh ngạc, nhưng ban nãy nghe Doãn Tú Dung nói Lam Hạo Nguyệt bỏ chạy ngay trong lễ cưới, sợ rằng chỉ tin một bên sẽ gây tranh chấp, lập tức nói: “Nếu cậu ta đã mang thương tích trong người thì chỉ sợ không thể đi lâu được, vậy cứ tạm đến Thanh Âm các nghỉ ngơi, cháu kể lại đầu đuôi sự việc cho ta nghe.”

Lam Hạo Nguyệt nghe thế thì vô cùng cảm kích, đỡ Trì Thanh Ngọc đi tới Thanh Âm các.

***

Cây cầu trúc ba năm trước vẫn lẳng lặng bắc ngang con suối, sau khi nàng vào Thanh Âm các thì lập tức xin Liễu Ý chữa thương cho Trì Thanh Ngọc trước. Ấy nhưng Liễu Ý lại nhẹ nhàng khép cửa, “Hạo Nguyệt, trước tiên cháu phải nói cho ta vì sao lại bỏ đi không nói trong hôn lễ như vậy?”

Lam Hạo Nguyệt rùng mình, ngập ngừng thưa: “Sư thái, vì lúc đó con, con muốn gặp chàng…”

“Chàng?” Ánh mắt luôn dịu dàng của Liễu Ý từ từ ngưng trọng, “Ý con nói là vị đạo trưởng kia?”

“Vâng… nhưng con không hề làm gì khác!” Lam Hạo Nguyệt vội la lên, “Con chỉ cảm nhận được chàng đến Thanh Thành thì lập tức muốn gặp chàng một lần, nhưng nào ngờ…” Nàng thấy vẻ mặt của Liễu Ý khác thường, bèn lập tức kể lại tất cả những gì nghe thấy trong hang động. “Sư thái, dù con không nên bỏ Lệ Tinh Xuyên lại, thế nhưng bây giờ con có muốn nói xin lỗi với y thì cũng chẳng thể quay lại được nữa. Người của phái Thanh Thành truy kích cả đường, thậm chí con còn không thể về lại Đường môn, chỉ đành mang Thanh Ngọc đến chỗ của người, thầm mong người có thể cứu chữa thương thế của chàng…”

Liễu Ý nghe nàng nói như vậy, cũng có vẻ thấy khó mà tin được, hai hàng lông mày nhíu chặt, mím môi không nói. Lam Hạo Nguyệt thấy thế, không khỏi xót xa mà rằng: “Sư thái, dù Thanh Ngọc không nói nhưng con có thể nhận ra chàng bị thương không nhẹ. Xin người rủ lòng từ bi, xin hãy xem thương thế của chàng trước đi!”

Liễu Ý thở dài một hơi, “Hạo Nguyệt, con cũng biết mình đi như vậy thì gánh tội danh gì rồi? Cho dù những lời con nói ban nãy là thật hay giả, nhưng bây giờ con ruồng bỏ chồng mình chạy khỏi hỉ đường trước con mắt của bao người, nay lại lặn lội mang Trì Thanh Ngọc đến Nga Mi, chẳng phải đó là hành vi đáng khinh nhất hay sao?”

“Nhưng trên suốt con đường, con và chàng vẫn luôn trong sạch…” Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên đáp.

“Miệng người đời đáng sợ.” Liễu Ý nghiêng mặt, nhìn ra cửa sổ, “Cũng không phải ta không thương xót, thế nhưng con một mình bỏ trốn, về luân lý đã khó tha thứ, còn cuốn vào huyết án Thanh Thành, ai đúng ai sai khó mà nhận định. Nếu Trác Vũ Hiền đuổi tới Nga Mi, ta biết đối mặt thế nào với chất vấn của ông ta?”

Trái tim Lam Hạo Nguyệt vốn đã buông xuống nay bay ngược lên không trung, nàng tái mặt, thưa: “Người không chịu cứu Thanh Ngọc một chút hay sao? Cho dù người không cho tụi con ở lại Nga Mi, chỉ xin sư thái chữa thương cho chàng, thế thì con cũng thấy đủ rồi.”

“Một khi ta đã cứu cậu ta thì tức đã đưa mình vào thế đối lập với Thanh Thành. Phái Nga Mi từ lâu đã không tham dự vào tranh chấp giang hồ, cháu hãy mang cậu ta tìm nơi khác đi.” Liễu Ý dứt lời, hơi vái chào, xoay người mở cửa ra ngoài.

Lam Hạo Nguyệt lảo đảo chạy theo, thấy bà nhìn thẳng không chớp mắt mà đi ngang qua người Trì Thanh Ngọc, không khỏi đau khổ nói: “Sư thái, con thật sự đã cùng đường rồi!” Lời chưa nói hết, nước mắt tràn mi.

Liễu Ý ngừng chân, nhưng cũng không quay lại. Trì Thanh Ngọc vốn đang ngồi bên lan can ngoài Thanh Âm các, nghe giọng nói của nàng như thế, lòng cũng biết đã bị từ chối, liền đỡ vào cột từ từ đứng dậy. Lại nghe có tiếng bước chân dồn dập ở sau, Lam Hạo Nguyệt đã vội vàng chạy tới trước bậc thềm, nức nở nói: “Nếu trách thì cũng trách con không giữ quy củ, đó là lỗi của con, không quan hệ gì đến chàng cả!”

Nàng vẫn còn muốn cầu xin, Trì Thanh Ngọc giữ chặt tay áo nàng, cười gượng nói: “Đừng ép buộc làm khó người khác, tôi cũng đã nói, việc này nhất định không được người thường chấp nhận, sư thái không muốn nhúng tay cũng là chuyện đoán trước.”

“Thế nhưng…” Nước mắt Lam Hạo Nguyệt lã chã, nhìn chàng, nhất thời không nói nên lời. Liễu Ý đưa lưng về phía hai người, trầm giọng niệm a di đà phật, nói: “Giang hồ không phải chốn thoải mái ân thù, có thể ung dung tự tại. Tuy ta là người ở cửa phật nhưng cũng khó tránh bị chuyện trần tục quấy nhiễu. Hạo Nguyệt, Trì đạo trưởng, hai người hãy tự giải quyết ổn thỏa.” Dứt lời thì đi tới cây cầy trúc không quay đầu. Hai người đệ tử thấy vậy, tuy cảm thấy khó hiểu nhưng đành phải bước nhanh để đuổi theo. Không bao lâu, ba người đã biến mất trong cánh rừng trúc.

Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, bỗng dưng như nổi điên lập tức đuổi theo. Ban đầu Trì Thanh Ngọc không thể giữ chặt nàng, thế nhưng sau đó bèn dựa vào lan can đá để đuổi theo mấy bước, nghe nàng liên tục gọi Liễu Ý sư thái, giọng nói bi thương, bèn dựa vào âm thanh để đi tới sau nàng, đè lên vai nàng, “Hạo Nguyệt, chúng ta đi thôi.”

Lam Hạo Nguyệt vốn không cam lòng mất đi cơ hội cuối cùng như vậy, dù bóng dáng bọn họ đã sớm rời xa, thế nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc. Lúc này nghe Trì Thanh Ngọc nói thế, trái tim vốn đã vỡ vụn của nàng như bị tầng tầng đè ép, nhất thời bi ai ập tới, khóc không thành tiếng.

***

Lúc trúc rì rào, suối chảy róc rách, bốn phương tám hướng quanh Thanh Âm các ngập tràn hơi nước. Lam Hạo Nguyệt khóc đến mệt, thất hồn lạc phách nắm tay Trì Thanh Ngọc, lảo đảo đi về hướng con đường xuống núi. Bóng cây lay lay bên đường, nàng chỉ cảm thấy trước mắt rất u ám, hầu như không còn thấy rõ bước chân. Trì Thanh Ngọc bám vào vách đá mới có thể gắng gượng bước đi, nàng lại phải luôn để ý chăm sóc cho chàng, hai người đi được một chút thì đã hoàn toàn kiệt sức.

Lại có tiếng tụng kinh trong núi truyền tới, cứ ngân nga không ngừng, tịch mịch kỳ ảo.

Từ phía bên kia có ai đó đuổi theo, bước chân vội vội vàng vàng, Lam Hạo Nguyệt quệt mồ hôi trên trán, quay đầu lại thì nhìn thấy người chạy tới mặc bộ đồ màu be, đúng là đệ tử tục gia của Nga Mi, Doãn Tú Dung. Chỗ Doãn Tú Dung đứng cao hơn bọn họ nhiều, cô hơi cúi người, trốn sau núi, thấp giọng nói: “Sau khi hai người xuống núi, thì quay lại theo con đường mòn ở hướng nam, đến động Bạch Long gần Thanh Âm các nhé, tôi ở bên đó chờ.”

Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, đang muốn hỏi kĩ thì Doãn Tú Dung đã chạy đi, không để lại một lời giải thích.

Tuy vẫn còn nghi hoặc nhưng dù gì cũng còn tia hi vọng, đầu tiên Lam Hạo Nguyệt mang Trì Thanh Ngọc đi xuống núi theo đường cũ, sau khi tạm nghỉ một chút lại lập tức tìm đường lên núi. Động Bạch Long trong lời Doãn Tú Dung nói, năm đó Lam Hạo Nguyệt có đi tới cùng cô ấy và Lương Ánh Tuyết, vẫn còn chút ấn tượng, nhưng dù sao cũng đã qua lâu rồi, không thể nhanh chóng tìm đến.

Đang lúc do dự thì nghe phía trên có tiếng người tằng hắng, nàng ngẩng đầu lên thấy Doãn Tú Dung đang ngồi trên một cành cổ thụ, tay chỉ về phía trước. Nhờ cô ấy chỉ cho, Lam Hạo Nguyệt mới phát hiện có một tấm bia đá dưới bóng cây.

Doãn Tú Dung nhảy xuống từ trên cây, nói: “Sư phụ bảo, bà thật sự không tiện ra mặt, thế nhưng cũng không đành lòng nhìn cô và Trì đạo trưởng bị người đuổi giết. Cô còn nhớ đến một chỗ mà trước đây tôi từng nói với cô không, ở đấy bóng người heo hút, tuy rằng hơi hoang vắng nhưng có thể để hai người tạm tránh một chút. Chờ thương thế của Trì đạo trưởng đỡ rồi tính tiếp.”

Nhất thời Lam Hạo Nguyệt vui buồn đan xen, nhưng lại không nhớ nổi rốt cuộc chỗ mà cô ấy nói như thế nào.

Doãn Tú Dung thấy nàng như vậy, không khỏi lắc đầu, bảo: “Lam cô nương, cô quên rồi à? Ba năm trước tôi từng kể với cô đó, gần đây đó có một am ni cô bị bỏ hoang…”

Có thế thì Lam Hạo Nguyệt mới giật mình nhớ ra, kinh ngạc nói: “Ý cô là, am Tùng Trúc?”

“Đúng rồi.” Doãn Tú Dung cười nói, nghiêng người dẫn đường. “Mời đi theo tôi.”