Một Hồi Mộng

Chương 114: Lại muốn lưỡng bại câu thương

Ngay khi Mộc Đằng bảo phủ toàn sân đấu thì khuôn mặt của Quế Tiểu Hoa ngay lặp tức biến sắc, nàng không nghĩ tới trận đấu chỉ vừa mới bắt đâu không lâu mà Phan Văn Tú đã bung hết sức tuyệt nhiên không giữ lại một chút nào.

Thực sự Quế Tiểu Hoa có chút ngạc nhiên bởi vì theo sự hiểu biết của nàng về Phan Văn Tú thì lúc này đáng lý ra hắn sẽ chỉ dùng một chiêu “Mộc Đằng Vân Vũ” để tiêu hao linh lực cùng thể lực của đối thủ rồi đến khi đối thủ lâm vào trạng thái mệt mỏi thì hắn sẽ ngay lập tức dùng chiêu “Mộc Đằng Bá Vương Thương” kết thúc trận đấu phải như thế thì mới đúng.

Nhưng lần này cách chiến đấu của hắn lại thay đổi một cách lạ thường, trận đấu vừa mới bắt đầu hắn đã liên tục sử dụng ba chiêu thức kết hợp và khi nàng thành công làm cho hắn bị thương thì ngay lập tức hắn liền bung hết sức, nàng chưa từng thấy hắn chiến đấu với phương thức như vậy “ Hắn định làm gì? Muốn đánh nhanh thấy nhanh sao? Hắn không định giữ sức đối đầu với tên kia?” Nàng nghĩ đến đây lại khẽ lắc đầu “Hắn đối phó với tên đó thì cần phải giữ sức sao?”

Ngay lúc Quế Tiểu Hoa đang suy nghĩ thì Mộc Đằng bắt đầu tấn công và kèm theo đó là giọng nói khá là tự tin của Phan Văn Tú:

“Haha…! Bây giờ thì thế nào? Diễm Hỏa của ngươi có thể đốt cháy hết tất cả Mộc Đằng của ta sao?”

Đối với lời trào phúng của Phan Văn Tú, Quế Tiểu Hoa chẳng thèm để ý nàng giơ Thanh Kiếm đã được nàng ấn quyết, liên tục chém vào Mộc Đằng đang vung vẩy trước mặt, Thanh Kiếm chém tới đâu Mộc Đằng bị đốt cháy tới đó chỉ là số lượng của nó quá nhiều, sợi này bị đốt thì sợi kia đã ngay lập tức mộc lên.

“Chết…Tiệt! Công pháp Khốn Kiếp! Đánh mãi không hết là sao..?”

Quế Tiểu Hoa càng đánh lại càng càm thấy bực bội, nàng không thể hiểu nổi điểm dừng của công pháp này là ở đâu? Và cực hạn linh lực trong cơ thể của Phan Văn Tú như thế nào? Nên nàng chỉ có thể vung kiếm lên chém, chém cho đến bao giờ bọn chúng không còn sinh sôi nữa thì thôi.

“Haha..! Ngươi chỉ có bấy nhiêu thôi sao?”

Phan Văn Tú nhìn thấy nàng không cách nào đột phá được Mộc Đằng Vân Vũ của mình thì cười rộ lên nói đồng thời hắn cũng bắt đầu di chuyển nhanh chóng về phía Quế Tiểu Hoa, khi khoảng cách dần thu hẹp thì hắn nâng thanh kiếm trong tay lên chém về phía nàng một cách dứt khoát.

“Keng”

Ngay lập tức thanh kiếm của hắn gặp phải sự cản trở của Quế Tiểu Hoa cùng lúc đó những sợi Mộc Đằng bị nàng bỏ qua một bên liền nhân cơ hội đó quấn vào thân thể của nàng thế nhưng chúng chỉ làm cho nàng khựng lại một chút mà thôi và ngay lập tức nó liền bốc hơi thành tro bụi.

Tuy nhiên Phan Văn Tú cũng chỉ cần bấy nhiêu để tạo tiền đề cho đòn tấn công tiếp theo của hắn, ngay khi nàng dừng lại thì thanh Kiếm trong tay của hắn lại liên tục chém ra, những đường kiếm tuy không hề gay khó dễ cho Quế Tiểu Hoa nhưng do nàng liên tục bị Mộc Đằng quấy phá nên đã bị Phan Văn Tú chém trúng vào vai một kiếm và ngoại trừ lần đó ra thì những đường kiếm sau đó đều bị nàng cản lại.

Mặc dù Quế Tiểu Hoa không hề hấn gì trước những đòn công kích bằng kiếm của Phan Văn Tú nhưng bởi vì mãi đổi kiếm với hắn nên nàng liên tục bị Mộc Đằng quấn lấy và hạn chế sự di chuyển, tuy sự hạn chế này chỉ trong một hai giây nhưng cũng đủ làm cho Quế Tiểu Hoa phải tập trung tin thần ứng phó.

“Rẹt..!”

Đột nhiên âm thanh y phục do bị chém rách vang lên thì ra Quế Tiểu Hoa sao một hồi vất vả chống lại Phan Văn Tú đã bị hắn thành công chém rách một ống tay áo, tuy đang chiến ưu thế nhưng không biết vì sao hắn lại đột nhiên lui về phía sau và trong khi Quế Tiểu Hoa còn chưa kịp định hình thì Mộc Đằng xung quanh nàng đột nhiên biến đổi hình thái.

“Keng…Keng…! Xoạt..!”

Những ánh lửa tóe ra từ khắp nơi, âm thanh tựa như hai binh khí chạm vào nhau ngay lập tức vang lên và ngay sau đó là một dòng máu tươi phún ra bởi vì lúc này Quế Tiểu Hoa đã bị Mộc Đằng Thương đâm một nhát sượt bên hông trái để lại một đường cắt khá sâu, vết thương liên tục đổ máu.

Thì ra ngay lúc khi lui về phía sau Phan Văn Tú đã thi triển Mộc Đằng Bá Vương Thương tấn công Quế Tiểu Hoa bởi vì số lượng của nó khá là nhiều nên nàng không thể nào chống lại hết và để bản thân bị thương.

Cũng vào lúc này đợt công kích thứ hai lại đến ngay lập tức Quế Tiểu Hoa quét ngay một kiếm đánh lui tất cả bằng chiêu Hỏa Vân Trảm, dư chấn khiến nàng lùi lại một đoạn đồng thời dư chấn cũng làm cho vết thương bên hông của nàng rách thêm một đoạn.

Lúc này, tình trạng của Quế Tiểu Hoa phải nói là khá mệt mỏi bởi vì nàng đang liên tục thở dốc, một tay đang ôm lấy phần hông đang bị thương tay còn lại cầm thanh kiếm chống xuống đất khuôn mặt dễ thương đang nhăn lại vì đau đớn.

Tình huống lúc này đã đi quá xa so với dự tính ban đầu của nàng, trong tính toán của nàng thì Phan Văn Tú dù có đánh bại được nàng cũng cực kỳ khó khăn nhưng nàng không ngờ rằng bản thân lại rơi vào tình huống bị thương nghiệm trọng như thế này.

Ngay lúc này trong đầu nàng hiện lên hai chữ “Đầu Hàng” đúng vậy chính là đầu hàng, trước khi bắt đầu cuộc tuyển chọn này nàng đã không nghĩ gì đến chức vị Thủ Tịch đệ tử nhưng vận mệnh lại đưa nàng đi đến tận đây, nếu như lúc này nàng còn không dừng lại sẽ bị Phan Văn Tú vùi dập cho dù trận tiếp theo nàng có lợi thế thì cũng không nhất định sẽ đánh thắng được “Lỡ như tên khốn đê tiện kia không đánh mà hàng thì chẳng phải mình sẽ gặp bất lợi sao?”

Tuy nhiên Quế Tiểu Hoa lại không nghĩ đến nếu như Vũ Tiểu Vũ đầu hàng thì Phan Văn Tú hiển nhiên sẽ thắng hai trận và đủ điều kiện trở thành Thủ Tịch đệ tử thì nàng còn cần phải đánh sao.

Phan Văn Tú phía bên kia sau khi đắc thủ cũng không vội vàng tấn công, không biết hắn đang suy nghĩ đều gì mà nhìn về phía Quế Tiểu Hoa rất là chăm chú, hai người đứng bất động một lúc thì đột nhiên Phan Văn Tú cười lớn, nói:

“Haha….! Quế Tiểu Hoa ơi là Quế Tiểu Hoa ơi….! Nếu như ngươi còn không chịu xuất ra bản lĩnh thật sự để đánh với ta thì tốt nhất ngươi hãy đầu hàng đi…!”

“Đầu Hàng sao..? Hắn nói đúng với tình trạng của mình lúc này thì đây quả nhiên là lựa chọn tốt nhất, nếu như lúc này mình không buông tha thì rất có thể sẽ mang thương thế này thi đấu với tên đê tiện kia như vậy chẳng phải quá tiện nghi cho hắn sao?”

“Đấy là lời khuyên chân thành ta dành cho ngươi, đừng có không biết đều như tên họ La..!” Phan Văn Tú nhận thấy sự dằn co trong tư tưởng của nàng liền nói tiếp,

Quế Tiểu Hoa sao khi suy nghĩ một phen liền muốn lên tiếng nhận thua nhưng lời vừa đến môi đột nhiên linh quang trong mắt chợt lóe lên nàng vừa nhận ra một đều quan trọng “Hắn mở miệng khuyên minh đầu hàng! Vậy chẳng phải nói hắn sắp chịu không nổi rồi sao? Dựa trên cơ sở của những trận đấu trước đó thì linh lực trong cơ thể hắn đã không còn chịu nỗi cường độ bây giờ cho nên hắn mới khuyên nhủ mình như đã từng làm với La Tiếu Ninh và những người trước đó, chắc chắn là như vậy rồi!”

Quả thật suy luận lúc này của Quế Tiểu Hoa rất chính xác, tình trạng của Phan Văn Tú lúc này chính là cung không đầu cầu bởi vì vừa bất đầu Quế Tiểu Hoa đã gây cho hắn không ít bất lợi buộc hắn phải dùng toàn lực ứng phó và hắn cũng đã thành công áp chế được dị hỏa của Quế Tiểu Hoa.

Quế Tiểu Hoa lắc đầu ánh mắt trở nên kiên định chưa lúc nào nàng muốn chiến thắng như lúc này cả, có thể vừa bắt đầu nàng không muốn như thế nhưng lúc này lại khác cơ hội chiến thắng đang ở trước mặt, nàng muốn thử một lần liệu nàng có thể đánh bại được Phan Văn Tú hay không.

Ngay khi có quyết định, hai tay của nàng nhanh chóng đặt trước ngực đồng thời linh lực trong người chuyện động rất là nhanh, nhanh hơn bình thường tới năm sáu lần. Một hiện tượng lạ bỗng nhiên diễn ra, xung quanh nàng đột nhiên xuất hiện những làn khói trắng, mọi vật thể gần đó tựa như muốn tan chảy, bầu không khí khô nóng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

Đến ngay cả tên lười biến như Vũ Tiểu Vũ cũng bị ảnh hưởng từ nó và nhanh chóng thức giấc, miệng hắn lẩm bẩm:

“Quát đờ heo..! Mới sáng sớm mà sao mình có cảm giác như là đang mười hai giờ trưa vậy trời, bệnh vật vả rồi mà cũng không được yên thân! Cẩu Mẫu..!”

Sau khi vừa đưa tay quẹt mồ hôi trên trán vừa chửi đổng một hồi thì hắn nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân gây nên hiện tượng nóng bức này, đó chính là từ trên người Quế Tiểu Hoa nguồn linh lực phả ra từ trên người nàng ta làm ảnh hưởng mọi vật trong bán kính mười mét.

“Đệt! Cô nàng này quá biến thái rồi..! Trúc Cơ Trung Kỳ mà có thể xuất ra một chiêu với uy lực như vậy, có phải quá ảo rồi hay không..? Quả nhiên người đúng đầu một hàng đệ tử cũng phải chỉ là dựa vào may mắn…!”

Mặc cho Vũ Tiểu Vũ suy nghĩ thở than lúc này Quế Tiểu Hoa đã kết xong ấn một Hỏa Cầu to lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt nàng rồi bay đi về phía Phan Văn Tú, Hỏa Cầu vừa bay đi nàng liền ngã gục xuống sàn đấu nằm thở dốc.

Phan Văn Tú phía bên kia thấy Hỏa Cầu đang lao đến liền bắt pháp quyết đều khiển Mộc Đằng bộc lấy bản thân hắn vào bên trong, từng lớp Mộc Đằng chồng lên nhau tạo thành một quả cầu màu xanh to lớn.

“Xì…xì….xèo…xèo”

Hỏa cầu còn chưa tới nhưng Mộc Đằng đã bắt đầu khô héo, tiếng nước bốc hơi từng thân của Mộc Đằng vang lên in ổi “Ầm” Hỏa Cầu cùng Mộc Đằng va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ khá lớn.

Hỏa Diễm bóc lên cao rồi nhanh chóng tản đi, một bóng người nhanh chóng xuất hiện mà phải nói đúng hơn là Mộc Đằng Nhân xuất hiện vì lúc này một hình dáng nhân loại xuất hiện với lớp da Mộc Đằng không có ngũ quan.

“Bịch”

Mộc Đằng Nhân này xuất hiện không lâu liền ngã gục xuống sàn đấu cùng lúc đó Mộc Đằng nhanh chóng biến mất để lộ ra Phan Văn Tú đang trong tình trạng kiệt sức, sỡ dĩ Phan Văn Tú lúc đó không tấn công Quế Tiểu Hoa để cho nàng ung dung thực hiện chiêu thức là bởi vì hắn đã đạt đến giới hạn cho phép của bản thân, hắn chỉ còn đủ linh lực cho một lần tấn công cũng như phòng ngự.

Trước hỏa diễm kỳ lạ cũng như uy lực của chiêu thức Quế Tiểu Hoa sử dụng hắn không dám đánh cuộc tấn công chỉ có thể làm ra tần tần phòng ngự thứ mà hắn rất là âm hiểu, nếu không phải linh lực của hắn không cho phép thì ban nãy hắn đã không cần phải nhiều lới với Quế Tiểu Hoa rồi.

“Tiện Nhân…Khốn khiếp…! Dám cản trở ta báo thù…! Nếu không phải Tiện Nhân đó có dị hỏa khác người thì mình đâu ra nông nỗi này chỉ cần hai ba chiêu là đã thắng rồi…!”

Phan Văn Tú càng nghĩ càng tức giận hai mắt nhìn về phía Quế Tiểu Hoa gần như muốn bốc lửa cố gắng đứng lên…