Một Hồi Mộng

Chương 127: Xà Lang Quân hiện thân

Chân núi Bàn Tọa Sơn....

Lúc này có hai gã thanh niên mặc đạo bào của Thái Sơ Tông đang đứng trước một cánh cổng to lớn không có cửa, nhìn bộ dáng của hai người này thì chúng ta ngay lập tức có thể đoán được bọn họ chính là đệ tử gác cổng bởi vì ngay phía sau cánh cổng chính là tám trăm bậc thanh nối tiếp nhau dẫn đến đại môn của Thái Sơ Tông.

Không biết công việc thường ngày của bọn họ là như thế nào nhưng lúc này chỉ thấy hai người bọn họ đứng nghiêm trang nhìn về phía trước cũng vào lúc này có một gã thanh niên mặc y phục của tiểu nhị chạy ra từ hướng Nam Phong Lâm phương hướng di chuyển của người này không ngờ chính là hướng về cánh cổng Thái Sơ Tông.

Sự xuất hiện của người này ngay lập tức rơi vào tầm mắt của gã thanh niên phía bên trái, hắn nhanh chong quay sang nói với người thanh niên phía bên phải:

“Lý sư huynh! Huynh nhìn xem kia có phải là người của dịch trạm dưới chân núi của chúng ta hay không?”

“Dựa theo y phục đang mặc trên người của hắn thì đúng là như vậy. Tuy nhiên hắn xuất hiện lúc này có vẻ không hợp theo lẽ thường à! Bởi vì người này ta có quen biết, hắn là Hồ Phương tiểu nhị ở dịch trạm phía tây nếu đúng như bình thường thì không phải là lượt của hắn lên núi mà là của Trần Lý, tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ dịch trạm phía tây đã xảy ra chuyện?” Người được gọi là Lý sư huynh đưa mắt nhìn rồi đáp,

“Không thể nào! Ở chỗ này làm gì có kẻ nào dám ra tay với chúng ta chứ?” Gã sư đệ sau khi nghe Lý sư huynh nói một lèo thì kinh ngạc nói,

“Mạc sư Đệ! Lời này của đệ sai rồi! Nếu như lúc trước thì quả thật không có ai dám ra tay với Thái Sơ Tông chúng ta nhưng bây giờ Thái Sơ Tông đang dần xuống dốc tuy vẫn là Tông Môn thuộc hàng nhị lưu nhưng chỉ có một gã Hóa Thần trong Tông nếu như xảy ra chiến tranh thì Tông Môn chúng ta sẽ là người yếu thế nhất, những Tông Môn thuộc hàng nhị lưu khác có tới hai gã Hóa Thần tọa trấn sợ dĩ bọn họ không ra tay chính là vì còn chưa có lý do nào hợp lý mà thôi”

Ngay khi gã họ Lý dứt lời thì tình huống phía bên kia cũng có chuyển biến sau khi Hồ Phương chạy ra khỏi Nam Phong Lâm một đoạn thì đằng sau hắn lập tức xuất hiện một đám người cầm cờ xí của năm sáu thế lực xung quanh Thái Sơ Tông đang đuổi tới, gã sư đệ thấy vậy liền có chút hoảng sợ nói:

“Lý sư huynh! Đúng như Huynh nói dịch trạm phía tây thật sự đã xảy ra chuyện! Chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Đệ đừng quá lo lắng! Bây giờ đệ cứ nhanh chóng lên núi gọi những người khác đến giúp đỡ ta sẽ ở đây đợi bọn chúng đến!”

“Nhưng một mình huynh ở đây liệu có ổn không?” Gã sư đệ có chút lưỡng lự nói,

“Haha..! Ta có ổn hay không còn phải xem đệ có chịu nhanh lên hay không? Đừng lề mề như nữ nhân nữa, đi đi!”

Gã sư đệ nghe hắn nói vậy thì không do dự nữa nhanh chóng rời đi gọi tiếp viện, gã họ Lý nhìn bóng lưng của hắn chỉ biết lắc đầu thở dài:

“Thiệt tình!”

Cũng không thể trách Mạc Ly Đình do dự không quyết được bởi vì tình cảm của bọn họ khá là thân thiết tựa như huynh đệ ruột thịt, hắn thật sự là lo cho Lý Thiên Thành gặp phải chuyện khi ở lại một mình đối mặt với bọn người kia, sau khi Mạc Ly Đình ly khai Lý Thiên Thành đợi một lúc thì người được hắn gọi là Hồ Phương cũng chạy đến, tình huống của người này không được khả quan cho lắm, khắp nơi trên người hắn đều là máu tươi vừa gặp Lý Thiên Thành hắn dường như trút được gánh nặng liền đỗ gục xuống tuy nhiên trước khi hắn tiếp xúc với mặt đất thì Lý Thiên Thành đã đưa tay ra đỡ lấy hắn:

“Hồ Phương! Sao ngươi ra nông nỗi này đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

“Lý Thiên Thành….! Ngươi…Ngươi...nhanh chóng…báo cho tông chủ biết, có….có địch tập kích!” Hồ Phương vừa dứt lời thì Lý Thiên Thành liền nhìn hắn với vẻ mặt đầy kinh ngạc không thốt nên lời dường như hắn khá bất ngờ với thông tin này mặc dù trước đó hắn đã từng nghĩ đến,

Một lúc sau Hồ Phương đứng dậy thoát ra khỏi vòng tay đang đỡ lấy mình của Lý Thiên Thành, ngay sau đó hắn làm ra động tác khá là bất ngờ khi đưa tay lên vuốt lấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, miệng hắn còn lẩm bẩm:

“Muội muội! Cuối cùng thì ca ca ngốc cũng có thể trả thù cho muội được rồi, muội hãy an nghĩ đi nhé!”

Thì ra trong lúc Lý Thiên Thành phân tâm đỡ lấy Hồ Phương cũng là lúc Hồ Phương dùng con dao găm đâm vào người hắn, mãi đến lúc hắn xuôi tay cũng không thể hiểu mình chết vì cái gì.

Trong lúc Hồ Phương đang lẩm bẩm thì đoàn người truy đuổi cũng đuổi tới khi cách Hồ Phương còn hai mét thì cả đám dừng lại đồng thời một người trung niên tầm bốn mươi tuổi bước đến gần Hồ Phương, nói:

“Đây chính là mục đích mà ngươi muốn bọn ta cùng ngươi diễn một màn kịch?”

“Đúng vậy!”

“Hắn có thù oán với ngươi à?”

“Ừ!”

Gã trung niên thấy Hồ Phương không có hắn thú tiếp chuyện liền nói:

“Tốt! Nếu mục đích của người đã đạt được vậy lời nói…”

“Được! Bây giờ ta sẽ dẫn các người lên núi bằng con đường tắt chỉ có một mình ta biết! Trên đường đi nhớ theo sát ta nếu như tự ý di chuyển gặp phải chuyện thì đừng trách ta không báo trước!”

Hồ Phương không đợi gã trung niên nói hết lời liền lên tiếng, ngay sau đó hắn bước nhanh về phía bên phải mà rời đi, gã trung niên thấy Hồ Phương càng ngày đi càng xa liền ra dấu cho những người còn lại nhanh chóng đi theo.

Một lúc sau, gã sư đệ dẫn theo vài chục người chạy đến thì chỉ thấy thi thể lạnh tanh của Lý Thiên Thành đang nằm ở trước cánh cổng của Thái Sơ Tông, Mạc Ly Đình ôm thi thể của Lý Thiên Thành gào thét một lúc mới cùng huynh đệ lần theo dấu vết của bọn người Hồ Phương để lại…

Trở lại trận chiến của Mạnh Thiên Uy và Lê Tín Dương…

Mặc cho tình hình hỗn loạn của Thái Sơ Tông Mạnh Thiên Uy lúc này vẫn đang cố sức chống chọi lại những đường kiếm sắc bén của với Lê Tín Dương, tuy nhiên tình trạng của lão lúc này không được khả quan cho lắm khắp nơi trên thân thể lão là vết thương do kiếm khí để lại với máu tươi đang không ngừng chảy.

Sắc mặt của lão đã tái nhợt vì mất máu quá nhiều nếu không phải lão đang dùng linh lực bảo hộ tâm mạch thì rất của thể lão đã bỏ mình vì mất máu quá nhiều.

“Ầm…Ầm!”

Băng tuyết xóa bị nổ tung sau khi chưởng lực của Mạnh Thiên Uy và Lê Tín Dương chạm vào nhau, Mạnh Thiên Uy bị đánh bật ra trượt dài trên nền tuyết trắng xóa.

“ Mạnh Thiên Uy ngươi làm ta quá thất vọng! Thật sự quá thất vọng! Ta thật không ngờ người chỉ dạy ta năm đó bây giờ lại là bại tướng của ta mà thật ra mấy chục năm trước ngươi cũng đã thua rồi nếu không phải có con xúc sinh đó trợ giúp thì Thái Sơ Tông của ngươi cũng đã không còn tồn tại đến hôm nay! Ngươi không cảm thấy hổ thẹn khi là người chấp chưởng Thái Sơ Tông?”

“Quả thật! Ta thật sự hổ thẹn với sự kỳ vọng của sư phụ đã dành cho mình nhưng hình như nó không dính dáng gì đến Lê Huynh? Khụ...Khụ…! Nếu mục đích cuối cùng của huynh chỉ là thỏa mãn cái hư vinh trong lòng huynh thì tội tình gì lại kéo những đệ tử vô tội của Thái Sơ Tông dính vào, họ không đáng chết!” Mạnh Thiên Uy sau khi bò ra khỏi ụ tuyết trắng liền nói,

“Thỏa mãn hư vinh! Ngươi cho là ta chỉ thỏa mãn hư vinh sao? Nợ máu thì phải trả bằng máu, con gái ngươi giết con trai ta thì ta sẽ giết con gái ngươi đó là quy luật, người kéo bọn họ vô chính là ngươi chứ không phải ta. Nếu như ngay từ đầu ngươi biết đều giao nó ra thì có lẽ đã không liên lụy đến bọn chúng mà có lẽ đây là cũng chính là số kiếp của bọn chúng cũng nên!”

Mạnh Thiên Uy đối với lời nói lúc này của Lê Tín Dương chính là hữu tâm vô lực tuy lão rất muốn phản bác lại lời nói đó nhưng kể từ khi bò ra khỏi ụ tuyết thì tình huống lúc này của lão đã giống như sáu người trưởng lão lúc trước, miệng lão tuy đã mở ra nhưng lại không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nếu có cũng chỉ là âm thanh của hai hàm răng đánh vào nhau kêu lặp cặp.

Lê Tín Dương thấy Mạnh Thiên Uy chỉ im lặng không lên tiếng liền giơ thanh kiếm trong tay lên đồng thời linh lực trong cơ thể cũng vận chuyển, một uy lực phô thiên cái địa nhanh chóng tập trung vào mũi kiếm của lão:

“Hừ! Lão phu đã cho ngươi cơ hội nhưng cuối cùng ngươi vẫn không biết nắm lấy thì coi như một kiếm này kết thúc tất cả đi…!”

Ngay khi Lê Tín Dương vừa dứt lời thì Thanh Kiếm trong tay của lão cũng hạ xuống, một kiếm này dường dư muốn chém rách của bầu trời vì nó hạ xuống tới đâu thì không chỗ đó liền vặn vẹo đối với một kiếm này của Lê Tín Dương Mạnh Thiên Uy cũng chỉ có thể trơ mắt ra mà gì thôi, tuyết trắng đã gần như phủ kín người của lão dù cho lão còn có hậu chiêu nào đó cũng không thể vận dụng nữa rồi.

Khoảng cách giữa Mạnh Thiên Uy và đường kiếm đã càng lúc càng gần…......

“Ầm”

Ngay khi đường kiếm chém xuống một tiếng nổ to liền vang lên mặt đất ngay tại chỗ của Mạnh Thiên Uy lập tức bị bổ làm đôi hình thành một khe nứt khoảng hai mét không thấy đáy, sau khi chém ra một kiếm hủy diệt sắc mặt của Lê Tín Dương vẫn không hiện lên bất kỳ một cảm xúc tựa như cái chết của Mạnh Thiên Uy không hề có liên quan gì đến lão.

Chỉ là một lúc sau chân mày trên khuôn mặt không cảm xúc ấy đột nhiên nhíu lại, hai mắt lão nhìn chằm chằm vào vùng tuyết bay trắng xóa rồi ngước mặt lên trời sau đó lại nhìn vào vùng tuyết bay không nhanh không chậm lên tiếng:

“Hừ..! Tên súc sinh nhà ngươi cuối cùng thì cũng không nhịn được mà ra tay rồi sao?”

Ngay khi Lê Tín Dương dứt lời thì từ trong màn tuyết trắng xóa hiện ra hai thân ảnh được bao bọc trong ngọn lửa màu xanh, thân ảnh đầu tiên không ai khác chính là Mạnh Thiên Uy và thân ảnh còn lại chính là Xà Lang Quân, thật ra khi trận chiến vừa bắt đầu hắn đã đến đây rồi nhưng hắn không hề hiện thân cũng như ra tay cho đến lúc Mạnh Thiên Uy lâm vào uy hiểm hắn mới thở dài ra tay cứu giúp.

Sở dĩ hắn không giúp ngay từ đầu là bởi vì hai nguyên nhân, thứ nhất chính là hắn không có tình cảm gì với Thái Sơ Tông cho nên chuyện tồn vong của nó không liên quan gì đến hắn còn nguyên nhân thứ hai chính là vì hắn cực kỳ ghét Tông Chủ đời này của Thái Sơ Tông nếu không phải Thái Sơ Tông là nơi ở của chủ nhân hắn và hắn cũng đã từ hứa trước vong linh của chủ nhân mình rằng "Nếu như có một ngày Thái Sơ Tông rơi vào hiểm cảnh tồn vong thì ta sẽ ra tay giúp đỡ" thì hắn đã không đến đây rồi.

Xà Lang Quân nghe Lê Tín Dương gọi mình như thế liền hừ lạnh nói:

“Hừ! Lê lão đầu ngươi nói như vậy mà không cảm thấy ngượng miệng à? Gọi ta là súc sinh thì chẳng khác nào nói ngươi không bằng một con súc sinh như ta?”

“Nực cười! Ta khi nào lại không bằng ngươi? Cả đời này ta chỉ giao thủ với ngươi có một lần và lần đó thì ngươi và tên Mạnh Thiên Uy kia hợp sức với nhau tuy nhiên cả hai người bọn ngươi vẫn không làm gì được ta! Người nên cảm thấy ngượng miệng chính là ngươi mới đúng!”

“Không làm gì được chính là không làm gì được? Nếu như ngươi cảm thấy không công bằng có thể mời thêm cao nhân khác đến đây để giúp ngươi chứ đừng lấy lý do là ngươi một địch hai! Giữa cái thế giới đầy rẫy sự bất công mà ngươi còn muốn công bình quyết đấu hay sao?” Xa Lang Quân nghe Lê Tín Dương nói như vậy thì cười lạnh.

Xà Lang Quân vừa dứt lời thì trong hư không truyền đến một tiếng cười lớn kèm theo đó là một giọng nói rất là hùng hồn:

“Hahaha….! Xà Lang Quân ngươi nói đúng lắm nhưng ta cũng hi vọng ngươi sẽ vẫn còn giữ thấy độ này cho đến khi Thái Sơ Tông duyệt vong! Hahaha....”