Một Hồi Mộng

Chương 17: Thái Sơ Tông Tuyển Sinh

Ba ngày sau, trên bầu trời Huyền Chân Đại Lục có hai người đang cưỡi một con Khổng Tước rất xinh đẹp, người con gái chóc chóc lại nhíu mày nhăn nhó.

“Này Tiểu Vũ! Theo ta về Thú Sư Tông đi, dù tông môn không lớn nhưng vẫn có đến ba ngàn đệ tử, với tu vi của ngươi bây giờ nếu gia nhập vào tông ta, ngươi sẽ là chấp sự, tài nguyên cung ứng cho ngươi tu luyện cũng không ít đâu”. Người con gái nói lời dụ hoặc tên thanh niên.

Thì ra hai người này chính là Vũ Tiểu Vũ và Hoa Phương Tuyết cùng Tiểu Linh, số là ba ngày trước Vũ Tiểu Vũ nói sau khi rời khỏi Tử Mặc Lâm sẽ chọn một tông môn để gia nhập, thế nên từ lúc đó cho đến bây giờ nàng luôn tìm cách dụ dỗ hắn vào tông môn của nàng, một là tu vi hắn cao sẽ có thể chiếu cố cho nàng, hai là nàng có chút tâm tư muốn được ở cạnh bên hắn nhiều hơn. Tâm lý con gái là như thế họ luôn dựng lên phòng tuyến tự vệ nhưng một khi phòng tuyến bị phá vỡ thì lại hoàn toàn yếu đuối, luôn muốn được bảo vệ che chở, Hoa Phương Tuyết cũng thế nàng chỉ là một thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi, mới lớn lên còn chưa hiểu sự đời.

“Tiểu Tuyết! Ngươi không phải thích ta đó chứ, nếu không làm gì cứ dụ dỗ ta vào tông môn của người hoài vậy” Vũ Tiểu Vũ cười nói, với kinh nghiệm từng trãi hắn nhìn là biết cô nàng này có ý với hắn.

Nghe hắn gọi mình là Tiểu Tuyết thân thiết, Hoa Phương Tuyết cảm thấy trong lòng ngọt ngào, nhưng bị hắn trêu ghẹo nên giọng nói có chút lung túng.

“Thí….ch, thí…ch c.ái đầu ngươi”, Cảm thấy nói như vậy còn chưa đủ độ nặng nàng lại tung thêm một câu ngoan thoại “Đàn ông trên đời này dù có chết hết cũng không đến lượt ngươi đâu tên khốn kiếp.”

“Ha ha còn không phải, mặt ngươi đỏ hết rồi kìa” Vũ Tiểu Vũ tiếp tục trêu chọc nàng.

“Đôi cẩu nam nữ này xem mình là không khí chắc” Tiểu Linh lúc này âm thầm oán giận, trước đó không có Hoa Phương Tuyết, dù không có nói chuyện gì nhiều những hắn vẫn để ý đến nàng còn bây giờ thì sao, hắn lại cùng Hoa Phương Tuyết mài cong mắt liếc làm gì có thời gian để ý tới nàng, càng nghĩ nàng càng cảm thấy khó chịu, tức tối vô cùng, thế là không nhịn được chảo đảo một hồi khiến cho đôi tình nhân một phen hoản sợ.

“Ngươi bị gì thế Tiểu Linh, có chỗ nào không khỏe hả, hay ngươi vào Thú Linh giới nghĩ ngơi một chút đi, ta với Tiểu Tuyết đi bộ cũng được” Vũ Tiểu Vũ vì không biết nàng bị gì nên lập tức quan tâm hỏi han.

“Được lắm! Ngươi bây giờ tốt rồi! Có ngươi đẹp bên cạnh muốn gạt ta sang một bên để hai người có không gian tình tứ chi gì”. Tiểu Linh nghe thế liền nói lời chăm chọc.

“Ngươi nghĩ đi đâu thế, ta và cô ta có gì đâu, không thì chúng ta từ biệt cô ta ngay tại đây, ta và ngươi cùng nhau đi Phượng Vũ Thành, thế nào?”. Thấy tình thế không ổn hắn liền dứt khoát làm ra quyết định,

Lúc này Tiểu Linh im lặng dường như có đều suy nghĩ “Cứ tạm tin hắn vậy, mà hắn có thích con bé đó thì có liên quan gì đến mình”.

“Hi vọng đúng với những gì ngươi đã nói, còn chuyện từ biệt thì thôi dù gì cô ta cũng là thân nữ nhi để cô ta lại một mình rất dễ gặp chuyện, tính ra thì nàng cũng giúp chúng ta, không thể làm ra chuyện có lỗi được nhưng nói trước đến phạm vi tông môn của nàng thì chúng ta sẽ rời đi, dù gì ngươi cũng giết chết người của bọn họ ở lại sau này rất có thể sẽ nảy sinh xung đột với lại ta cũng không thích bọn người Thú Sư Tông chút nào. Còn nữa Tiểu Thư đã hết lòng với ngươi, nên ta cũng chân thành khuyên ngươi, cố gắng tu luyện đừng có trêu hoa ngẹo nguyệt lãng phí thời gian sao nhãn chuyện tu hành hiểu chưa”

“Mọi chuyện đều nghe theo lời ngươi còn không được sao”. Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng đồng ý,

Trong lòng hắn lại thầm oán hận không thôi “Khổng Tiểu Lam cho nàng đi theo là để chỉ dạy mình chứ đâu phải là để giám sát mình đâu, chẳng lẽ từ đây phải nhìn sắc mặt của nàng ta mà làm việc sao trời ơi! Sao khổ qua vầy nè trời!”.

Thật sự thì Hắn làm gì có tình cảm với Hoa Phương Tuyết, chuyện lúc trước chỉ là ma xui quỷ khiến mà thôi “Giờ nghĩ lại mới cảm thấy có chút không đúng tại sao mình lại thấy hình ảnh của Huỳnh Phương Trang chứ, tiếp theo đó lại làm chuyện không nên làm với nàng ta là sao, haiz chẳng lẽ kiếp trước bản thân mình có qua nhiều ham muốn ăn sâu vào trong tìm thức nên không kìm chế được sao ta”. Hắn không biết suy nghĩ của hắn lúc này cũng gần như là đúng với tình hiện tại, tâm ma đã bộc phát đến một mức nhất định rồi.

“Này….này!”, Hoa Phương Tuyết đưa tay quơ quơ lại trước mặt hắn, khuôn mặt tức giận bởi vì đang nói chuyện cũng mình thì tự nhiên lại bị hắn bơ.

“Chuyện gì?”, Vũ Tiểu Vũ từ trong thức hải đi ra giựt mình hỏi.

“Ngươi làm gì mà im thinh thích vậy, bộ ngươi không muốn nói chuyện với ta à”, Hoa Phương Tuyết hờn dỗi nói.

“Thiệt tình ta đang tập trung điều khiển tọa kỳ, ngươi ở đó làm loạn cái gì không biết, gay tại họa bây giờ, ta đả tọa một chút khi nào đến phạm vi tông môn của ngươi thì gọi ta”. Vũ Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không nói lại những lời của Tiểu Linh với Hoa Phương Tuyết, hắn chỉ giải thích qua loa mà thôi.

Hoa Phương Tuyết nghe hắn nói sẽ đến tông môn cùng mình thì mừng hết lớn nào có suy nghĩ đến lời nói của hắn như thế nào nhanh chóng đáp ứng. Thế là sau khi đến chân núi, Vũ Tiểu Vũ vừa cho Hoa Phương Tuyết xuống là quay đầu đi ngay không nói một lời làm cho cô gái nhỏ đau lòng mắng chửi không thôi.

“Tên khốn kiếp lòng lang dạ thú, ta với ngươi chưa xong đâu hãy đợi đấy!”

Tiểu Linh nhìn thấy hắn nhíu mài lại hỏi: “Ngươi sao thế có chuyện phiền lòng à? Hay là không nỡ bỏ cô ta lại”

“Ta đang suy nghĩ đường đi đến Phượng Vũ Thành, bởi vì nó thành trì gần đây nhất, chứ hơi đâu mà buồn, ta với cô ta cũng chỉ là bèo nước gặp nhau cũng phải đến lúc chia tay mà thôi”. Vũ Tiểu Vũ nhanh chóng nói ra suy nghĩ của hắn.

“Đường thì dễ đi thôi, bây giờ chúng ta đang ở đúng hướng, cứ thẳng tiến theo hướng này là tới thôi, ngươi có dự định gì tiếp theo không?”

“Dự định” haiz, trước khi đi hắn có dự định là sẽ gia nhập tông môn để rèn luyện nhưng bây giờ hắn lại phân vân là nên gia nhập tông môn hay là đi theo con đường tán tu “nếu bây giờ mình theo con đường tán tu muốn trong vòng một trăm năm Hóa Thần thì phải có tư chất hơn người, cơ duyên nghịch thiên nhưng hai cái này mình lại không có, còn gia nhập tông môn không nói đến chuyện trăm năm sau có Hoa Thần hay không, nội chuyện tu luyện thôi cũng mệt mỏi rồi, tuy chuyện tài nguyên tu luyện không cần phải suy nghĩ rồi, nhưng được nhiều hay ít mới là cái đang quan tâm, nỗi bật quá thì không tránh khỏi việc phải tranh đấu với bọn con ông cháu cha, tranh đấu mình không sợ chỉ là quá phiền phức.” Hắn trầm giọng hỏi Tiểu Linh:

“Tiểu Linh ngươi nghĩ ta bây giờ làm tán tu tốt hay gia nhập tông môn tốt?”.

“Với tu vi của ngươi bây giờ tốt nhất là gia nhập tông môn đã, đợi ngươi có tu vi Kim Đan thì ta dẫn ngươi xong pha bí cảnh cùng những bí địa khi nó xuất hiện”.

Nghe Tiểu Linh nói vậy hắn lâm vào trầm tư, đi thêm mấy canh giờ nữa thì trời sụp tối, hắn bảo nàng đáp xuống một cánh rừng nhỏ, sau khi ăn uống xong thì bày một vài cấm chế xung quanh rồi đi ngủ nghĩ ngơi lấy sức.

Vũ Tiểu Vũ xếp bằng hai chân bắt đầu tu luyện, hắn không có qua nhiều thời gian để lãng phí, thế nhưng lúc này hắn không thể nào tĩnh tâm được, khi hai mắt nhắm lại những chuyện vài ngày trước đó xẹt qua trong đầu hắn, hình bóng Phương Trang xuất hiện rồi tới Yến Nhi, người con gái hắn bao năm vẫn nhung nhớ, hắn tự hỏi không biết lúc này nàng thế nào rồi, hắn hi vọng Tuấn thằng bạn thân của hắn sẽ làm gì đó, giúp hắn mà an ủi Yến Nhi đừng để nàng có cảm giác tội lỗi với hắn, khi người còn sống là nàng mà không phải Hắn. Những dòng suy nghĩ cứ miên man đưa hắn vào giấc ngủ sâu mơ màng cùng với một giọng nói “Vũ à em nhớ anh nhiều lắm, anh mau tĩnh lại đi…..”

Bảy ngày sau một tòa thành thị uy nga tráng lệ xuất hiện trước trong tầm mắt của Vũ Tiểu Vũ, lúc này hắn mới vỗ vỗ vào người của Tiểu Linh:

“Người đáp xuống đi ta đi bộ vào thành, Tiểu Linh!”,

“Chuyện gì?”, Tiểu Linh đáp xuống thì nghe hắn hỏi.

Vũ Tiểu Vũ đưa mắt nhìn xa xăm nói: “Ngươi về Khổng Tước tộc đi, đi theo ta ngươi chỉ có thể suốt ngày ở trong Thú Linh Giới mà thôi, nếu như ta bị giết ngươi cũng sẽ chôn cùng, ta không muốn ngươi như thế”,

“Haiz! Thiệt tình không hiểu nỗi người mà, ta từ khi Tiểu Thư đươc yêu cầu thì đã ta biết số phận sẽ như thế nào rồi ”.

“Nhưng...”

“Ngươi đừng có như đàn bà lãi nhãi nữa được không? Cố mà tu luyện đi, ta sẽ ở trong Thú Linh Giới đợi ngươi”, Tiểu Linh nhanh chóng cắt ngang lời hắn nói:

Vũ Tiểu Vũ cũng không thể làm gì khác hơn nhanh chóng thu nàng vào trong Thú Linh Giới, khi đến gần Phượng Vũ Thành thì hắn thấy một dòng người đang đứng xếp thành hàng dài trước cổng thành to lớn. Sau khi đứng thành hàng ngũ, Vũ Tiểu Vũ không nhịn được vỗ vai người phía trước hỏi:

“Xin hỏi huynh đài, bình thường ra vào thành phải xếp hàng như thế này à?”

Người phía trước không quay đầu trả lời:

“Bình thường thì không, chỉ là mỗi năm vào khoảng thời gian này Thái Sơ Tông sẽ tuyển đệ tử nên mật độ dân cư trong thành tăng lên đáng kể, việc ra vào thành phải được kiểm soát chặt chẽ để tránh tình trạng kể xấu trà trộn”.

“Phượng Vũ Thành này từ khi nào lại mộc ra một Thái Sơ Tông?”. Vũ Tiểu Vũ kinh ngạc hỏi:

“Ngươi mới từ nơi khác đến hay sao mà chuyện này cũng không biết, từ mấy năm trước toà thành này đã được Thái Sơ Tông tiếp quản”. Tên phía trước lại nhiệt tình giải thích

“Cám ơn huynh đài đã giải đáp thắc mắc cho ta, cái này mong huynh nhận lấy chút lòng thành mà thôi”

Vũ Tiểu Vũ ôm quyền cảm tạ, đồng thời lấy một viên linh thạch bình thường đưa cho hắn. Tên kia hai mắt sáng lên không ngừng nói hắn đừng “khách khí”. Lúc này tâm tư của Vũ Tiểu Vũ xoay chuyển hai chân tự động bước theo dòng người đang di chuyển “Xem ra Thái Sơ Tông cũng là một lựa chọn tốt”.

Lúc trước nghe Hoa Phương Tuyết miêu tả tòa tháp dưới hồ băng, hắn cảm thấy rất có thể liên quan đến Cửu Dương tháp, hắn dự định gia nhập Hiên Viên Tông tìm cơ hội đến đó xem thử. Nhưng bây giờ nghe nói Thái Sơ Tông nhận đệ tử hắn lại có ý nghĩ khác “Vũ Tiểu Vũ ta vốn là người không thích tranh giành, tông môn càng nỗi tiếng càng hỗn tạp khó mà an nhiên tu luyện được rất có thể vướng phải những thị phi không cần thiết với lại Tiêu Dao Tử đã bảo phải hết sức cẩn thận không cần phải nỗi danh còn gì…”

“Tên kìa đứng lại”

Đang suy nghĩ miên mang một giọng nói hùng hồn vang lên làm hắn hết hồn, mới thấy trước mặt là hai tên quan binh có tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ chỉ tay vào hắn.

“Hai vị quan gia có chuyện gì sao?”, Vũ Tiểu Vũ khúm núm hỏi:

“Ngươi đến từ đâu? Định ở lại nơi này trong bao lâu? ”, Tên quan binh lười biến hỏi:

“Tiểu dân đến từ một thôn nhỏ cách nơi này rất xa, tiểu dân mạng phép hỏi bộ thành này cũng có qui thời gian ở nữa sao hai vị quan gia”

“Ngươi hỏi dong dài làm gì, đến tuyển sinh thì nạp mười viên linh thạch sơ giai, còn đến làm ăn sinh sống thì một viên linh thạch sơ giai nhanh lên cho người phía sau còn tiến lên đừng chậm trễ việc của người khác” Tên binh sĩ không kiên nhẫn giải thích.

“Mk mười viên linh thạch đúng là cướp đêm là trộm, cướp ngày là quan mà” Mặt dù mắng chửi trong lòng, nhưng hắn làm gì dám thể hiện ra mặt, chấp tay cung kính nộp mười viên linh thạch cho hai tên quan binh, nhanh chóng vào thành.

Hắn qua đầu nhìn thật kỹ khuôn mặt của hai tên quan binh trước khi mất dạng, biết đâu sao này có cơ hội làm cho bọn chúng đẹp mặt thì sau. Sau đó Vũ Tiểu Vũ đưa mắt nhìn lại mấy viên linh thạch trong nhẫn trữ vật của hắn mà không khỏi buồn bực, sao khi hỏi Tiểu Linh về những khối trăng trắng lấy được trên người Trương Ngạo Thiên và Mặc Văn Tài, Vũ Tiểu Vũ cũng biết nó là tiền tệ thông hành ở đại lục này. Nó được phân làm ba phẩm: sơ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, một viên thượng phẩm có thể đổi được một vạn linh thạch sơ phẩm hoặc được một ngàn linh thạch trung phẩm. Một viên linh thạch trung phẩm đổi được một ngàn viên linh thạch sơ phẩm. Hiện giờ những tích góp của hắn cộng lại chỉ có hơn ba mươi viên linh thạch sơ phẩm mà thôi.

Haiz! Vũ Tiểu Vũ thở dài với gia tài ít ổi này, hắn có thể trụ được đến ngày kết thúc tuyển sinh không đây, không lẽ bây giờ ta đi làm nô bộc cho một nhà giàu nào đó rồi cỗm luôn con gái của gia đình nó thì mới thoát khỏi cảnh bận hàn này sao trời. Kiếp trước nghèo khó không nói, kiếp này lại vẫn nghèo còn xém chết mấy lần ông trời đúng là không có mắt mà……