Một Hồi Mộng

Chương 23: Tranh Chấp

Ngay khi con Huyết Lang đầu đàn tru lên, Vũ Tiểu Vũ liền dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng áp sát năm đầu Huyết Lang. Cứ một chưởng tung ra là một đầu Huyết Lang bị thương nặng, bọn nó hình như không có năng lực phản kháng, trên hàm răng sắt nhọn có một dòng máu rĩ ra không phải là màu đỏ tinh huyết mà là một màu xanh thẩm đây chính là dấu hiệu bọn nó đã trúng độc.

Lúc bấy giờ con Huyết Lang đầu đàn bắt đầu phản ứng, nó há cái miệng to lớn lao về phía Vũ Tiểu Vũ, cái miệng to lớn mang theo mùi tanh tưởi nhắm vào cổ của hắn mà cắn, theo phản xạ tự nhiên Vũ Tiểu Vũ nhảy tránh đi, cứ táp đi vào khoảng không bởi vì lực hơi mạnh nó liền đâm xầm vào một con Huyết Lang đang bị thương nặng dưới đất khiến cho xương sườn của đầu Huyết Lang đó bị gãy lồi ra. Khẽ gầm lên, nó lại phóng về phía Vũ Tiểu Vũ, lần này một trảo sắc bén tung ra đánh thẳng vào đầu, hắn chân phải nhanh chóng tung một đá vào thế trảo đang tới đồng thời mượn lực từ đó Vũ Tiểu Vũ liền nhảy lên lưng con Huyết Lang đầu đàn.

Đầu Huyết Lang vùng vẫy lao đi, những cành cây thấp dài và những chỗ có dây leo liền được nó lựa chọn nhằm hắt Vũ Tiểu Vũ văng ra, nhưng Tiểu Vũ làm gì cho nó được như ý, thầm vận dương lực nơi lòng bàn tay tung chưởng đánh vào đầu nó, một chưởng rồi hai chưởng, cứ thế liên tiếp ập đến khiến cho đầu Huyết Lang gầm rú cuối cùng nó cũng bứt được Vũ Tiểu Vũ rồi khỏi lưng, hắn tung người lộn một vòng rồi bình yên đáp xuống mặt đất.

Đồng thời đưa mắt nhìn bốn đầu Huyết Lang đang thoi thóp âm thầm đánh giá, sao đó lại chuyển lên con Huyết Lang đầu đàn, trên tay hắn không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh chuỷ thủ sát bén, ánh sáng lé lên làm chói cả mắt, phía bên kìa con Huyết Lang đầu đàn có vẻ như bị thương khá nặng nên bước di chuyển của nó đã không còn nhanh nhẹn, cơ thể liên tục rung rẩy.

Nhìn biểu hiện của đầu Huyết Lang, Vũ Tiểu Vũ nhận thấy thời cơ đã đến liền dùng Phong Thiên Bộ nhanh chóng áp sát, thanh chuỷ thủ sắt bén đâm vào cổ nó, nhưng kinh biến lại xảy ra, khi thanh chủy thủ còn cách cổ của nó vài mm thì bổng nhiên nó há miệng một luồn ánh sáng đỏ rực được bắn ra, bởi vì là chính diện nên Vũ Tiểu Vũ chỉ kịp vận dụng tất cả linh lực tạo thành một tấm chắn trước người.

Hự…phụt…

Một dòng tinh huyết đỏ tươi văng ra từ miệng của Vũ Tiểu Vũ bởi lực phản chấn khiến hắn đụng vào một thân cây to lớn, toàn thân truyền đến cảm giác đau nhất, miệng lại tiến tục phun ra thêm một ngụm máu tươi, có vẻ như hắn đã bị trọng thương. Đầu Huyết Lang sau khi tung ra một chiêu thì thân thể nó cũng đổ gục xuống không còn một chút khí tức của sinh mệnh, thì ra nó biết mình không thể nào thoát khỏi cái chết, vì kinh mạch hầu như bị chưởng lực phá huỷ hết, nên dồn hết yêu lực trung ra một đòn cực mạnh, nó muốn đồng vu quy tận cùng Vũ Tiểu Vũ, do không một chút phòng bị liền trúng chiêu bị thương không hề nhẹ.

“Đúng là quá non kém, thời cơ ra chiêu không chuẩn xác, ngươi nên biết những con yêu thú như thế này lúc nào cũng có hậu chiêu, chưa nắm chắc đã lao đầu vào, còn may cho ngươi là thực lực nó thấp hơn ngươi với lại trình độ thân thể cũng đã cải thiện không ít, nếu như đây là một đầu yêu thú Trúc Cơ viên mãn thì ngươi đã là cái xác không hồn rồi”.

Sau khi trận chiến kết thúc, Tiểu Linh liền không khách khí lên tiếng nói, cả quá trình hắn chiến đấu nàng đều thấy được có vẻ như cũng không tệ lắm, nhưng nàng không nói một câu nào chỉ điểm, cũng không tham gia chiến đấu chỉ vì muốn cho hắn có thể từng bước hoàn thiện kỹ năng chiến đấu của mình.

Khự…khự

Vũ Tiểu Vũ ho lên vài tiếng nói: “Ta nghĩ mình đã quan sát nó rất kỉ càng rồi nhưng không ngờ lại nó giả bộ làm ta bị trúng kế của nó, ta dã quá kinh xuất rồi, lần sau sẽ rút kinh nghiệm”

“Quan sát kỹ chính là dùng mắt thường để phán đoán à, nếu có thể dùng mắt để quan sát thì còn cần tu luyện thần thức làm gì, haiz! Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, binh bất yếm trá, ngươi vẫn còn dùng tư tưởng đơn thường như vậy chiến đầu thì có ngày cũng chết tức tưởi mà thôi, cơ mà nếu gặp phải tình huống tương tự ta nghĩ ngươi sẽ không còn cơ hội để rút kinh nghiệm khi mà con Yêu thú có đẳng cấp cao hơn ngươi đâu, bỏ cái suy nghĩ rút kinh nghiệm đi nhé”.

Vũ Tiểu Vũ mang tâm trạng buồn bực, vận khí liệu thương, máu huyết nhanh chóng sôi sục theo sự di chuyển của linh lực cùng với đó là ấn kí tia chớp trên cánh tay phải chớp động. Hai canh giờ sau, thương thế thần kì không ngờ được khôi phục. Hắn liền đi tìm thanh chủy thủ và cắt lấy đầu của năm con yêu thú, khi kiểm kê lại hắn mới vui mừng phát hiện yêu đan cấp ba, thì đầu của con Huyết Lang đầu đàn đã đạt tới cấp ba, yêu thú Trúc Cơ kỳ, hèn gì thực lực của nó quá là mạnh mẽ. Sau khi xử lý tất cả xong xui liền bảo Tiểu Linh chở hắn đi tìm một chỗ lập động phủ tu luyện bởi vì yêu cầu của hắn chỉ có bấy nhiêu thôi.

Ở cách đấy vài chục dặm, có một nhóm sáu người đang đối chọi gay gắt với nhau. Một tên thiếu niên trong rất điển trai đỏ mặt lớn tiếng nói:

“Này! Bọn người các ngươi thật là quá đáng, tại sao lại có thể vô sĩ đến mức đó được, rõ ràng là con yêu thú này bọn ta vất vả lắm mới làm cho nó bị thương mà bỏ chạy, đang truy đuổi nó thì phát hiện nó đã bị các ngươi giết chết, có còn thiên lý nữa không”

“Bớt nói nhăn cuội đi, không giết được nó thì chỉ trách các ngươi quá kém mà thôi, đâu phải lỗi của bọn ta, bộ trên người nó có ghi tên của các ngươi à, chim trời cá nước ai bắt được thì là của người đó ý kiến cái rắm” Giọng tên thiếu niên bên kia cũng rất đanh thép đáp lại

“Đồ đê tiện”

“Ngươi nói ai đê tiện lặp lại một lần nữa ta xem”

“Được rồi! Triệu Hằng không cần phải cùng bọn người đó đôi co, không giải quyết được gì đâu, chỉ có nắm đấm ai lớn thì có mới có quyền lên tiếng”.

Lúc này một tên thiếu niên khoảng chừng mười bốn tuổi lên tiếng can ngăn tên thiếu niên điển trai, đồng thời rút kiếm đang cầm trong tay nhanh chóng chém về tên thiếu niên đối diện.

“Xem kiếm của Trần Thiệu Lương ta”.

Keng...

Tiếng hai thanh kiếm va vào nhau té lữa, Trần Thiệu Lương không ngờ lui về sau mười bước đồng thời khéo miệng rĩ máu, thì ra trong lúc nói chuyện tên thiếu niên đó cũng đã đề phòng khi thấy đối phương vung kiếm liền tiếp chiêu.

“Khá khen cho nhà ngươi, dám cùng Trịnh Thiếu Thanh ta so kiếm”.

“Người là Đại công tử của Trịnh gia, Trịnh Thiếu Thanh Phượng Vũ Thành” Trần Thiệu Lương thanh niên sắc mặt khó coi hỏi.

“Đúng chính là bản công tử thế nào biết sợ rồi sao”.

Trần Thiệu Trung khẽ nhăn mặt, rồi nói lớn:

“Trịnh gia thì thế nào? Oai phong lắm chắc, Trần Thiệu Lương ta chưa sợ ai bao giờ, tiếp chiêu”.

Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng trong nội tâm của hắn lại không có bình yên như vậy chính là đang nỗi bảo, một gia tộc lớn đến từ Phượng Vũ Thành làm sao hắn chịu nỗi, không thể à, cho nên vừa dứt lời liền không cần suy nghĩ cấp tốc quay đầu bỏ chạy, hành động này khiến cho năm người còn lại há hóc mồm, không ngờ hắn chỉ được cái miệng mà thôi.

Trịnh Thiếu Thanh xanh mặt quát:

“Đứng lại, tên khốn kiếp dám mắng ta xong rồi bỏ chạy à”.

“Ta không có ngu như ngươi, đúng là óc bò có khác, có ai ngóc mà đứng lại không cho ngươi giết không” Trần Thiệu Lương vừa chạy vừa la lớn nói,

“Cmn được lắm, đợi khi ta bắt được ngươi rồi, xem ngươi còn mặt miệng đến cỡ nào”

Vừa dứt liền cấp tốc đuổi theo Trần Thiệu Lương, hai tên đồng bọn cũng chạy theo bỏ lại hai tên Triệu Hằng ngơ ngác.

Tên thiếu niên quay sang hỏi Triệu Hằng:

“Triệu huynh, chúng phải làm sao đây có đi theo trợ giúp Trần huynh không, nói cho cùng thì Trần huynh cũng là vì ngươi mới ra tay với bọn họ”.

Triệu Hằng hai mắt đảo qua đảo lại suy tính thiệt hơn rồi mới thở dài nói với tên thiếu niên:

“haiz! Châu huynh, mọi chuyện cũng là do Trần huynh tự chuốt lấy, nếu huynh ấy để ta nói chuyện có phải tốt hơn không, đằng này lại động dao động kiếm, tốt hơn hết là cứ để cho huynh ấy tự lo liệu, chuyện này nếu như chúng ta xen vào khó mà tránh khỏi sự trả thù của Trịnh gia, không phải huynh không biết Trịnh gia là ai chứ”.

“Triệu huynh….ngươi làm ta quá thất vọng, thôi thì ta cũng không cưỡng cầu ngươi làm gì, cáo từ”.

Tên thiếu niên họ châu vừa dứt lời lên nhanh chóng đuổi theo hướng đám người họ trịnh, bỏ lại một mình Triệu Hằng với khuôn mặt tái mét, bởi vì chốn rừng sâu nước độc này với tu vi ngưng thần tầng tám thì rất có thể hắn sẽ bỏ mạng.

“Khốn kiếp, quân tử làm gì không biết rõ ràng là có thể sống việc gì tìm đường chết như thế thiệt là ”

Mắng lên một tiếng Triệu Hằng liền nhanh chóng ly khai, sau khi hắn rời khỏi không lâu thì bọn người Phượng Vũ Thành lại đến bởi vì trước áo của bọn họ có uy hiệu phượng hoàng màu đỏ.

“Kỳ quái thật”.

“Đại ca, huynh nhìn ra cái gì sao”.

“Ừ, nhìn vết thương trên người con yêu thú thì chính là bút tích của Trịnh Thiếu Thanh rồi, nhưng kỳ quái ở chỗ không có một người nào nằm xuống ở đây”.

“Vũ Đại là sao? Ngươi nó rõ hơn đi úp mở làm gì” cô gái có khuôn mặt xinh đẹp lên tiếng nói, thì ra ba người này chính là nhóm người của Vũ gia tộc.

“Nhìn vào dấu chân ở đây ta có thể suy đoán chính là Trịnh Thiếu Thanh đã tranh chấp với một nhóm nào đó, nhưng với tính tình của hắn thì không có khả năng không giết người nào”.

“Đại ca huynh nói lẹ đi rót cuộc là chuyện gì?”

“Đệ không biết dùng đầu hả, người mà có thể ép Trịnh Thiếu Thanh khiến cho hắn ngậm bồ hòn làm ngọt thì tu vi của người đó như thế nào, có thể là một đội ba người đều như vậy, thì chuyện đứng đầu là không có khả năng rồi”.

“Cứ cố hết sức thôi, không đủ thì ra tay cướp của đoạt huynh lo gì” Vũ Tam thấy không có gì đáng quan tâm cả liền nói,

"Cũng chỉ có thể như thế thôi, được chuyện quan trọng bây giờ là săn giết yêu thú lên đường thôi" Vũ Đại nhanh chóng ra lệnh,

Đúng vậy bọn họ giá nào cũng phải đạt được viên trúc cơ đan cho Vũ Đại thuận lợi đột phát Trúc Cơ, tuy không có nó thì Vũ Đại vẫn có thể sẽ tăng cấp nhưng xác xuất không quá cao, nếu như có thì sẽ thuận lợi hơn nhiều, ba người bọn họ bắt đầu trù tính…….

P.s Qua lễ rồi lại bận rộn các bạn à:((((