Một Hồi Mộng

Chương 26: Tranh Đoạt Đầu Yêu Thú Cấp Ba

Huyễn Thú Trận...

Tại chỗ giao tranh của Vũ Tiểu Vũ và Bạch Sư Ảnh, lúc này có mười mấy nhóm người tập hợp, ánh mắt của bọn lúc nào cũng chăm chú nhìn vào nhau chóc chóc lại liếc sang thi thể của con yêu thú cấp ba Bạch Sư Ảnh.

Số là sau khi Vũ Tiểu Vũ thu thập đủ nguyên liệu từ xác của Bạch Sư Ảnh liền bỏ đi không thèm quan tâm đến chuyện lấy cái đầu của nó đi vì hắn đã đủ yêu cầu với lại hắn chỉ có một mình nếu như có thêm một đầu yêu thú cấp ba nữa thì quá nỗi tiếng rồi, việc quan trọng bây giờ đối với hắn là phải tìm thêm một đầu yêu thú cấp hai thay thế cho đầu yêu thú Huyết Lang cấp ba trước đó để tránh bị người ta hiềm nghi thâm dò thực lực.

Khi mà không khí có chút quỷ dị thì lúc này có một vị thiếu niên tự xưng là công tử Bùi gia bước lên, dõng dạc lên tiếng:

“Tại hạ là Bùi Trúc Lâm đến từ Bùi gia của Thành Gia Lâm, tại hạ biết các vị ở đây có suy nghĩ là gì, nhưng hi vọng các vị có thể cho Bùi Gia ta một chút mặt mũi mà buông bỏ ý định đó, nếu làm như thế thì sau này các vị chính là bạn bè thân thiết nhất của Bùi Trúc Lâm ta”

Bùi Trúc Lâm vừa dứt lời thì Vũ Tam định lên tiếng vì hắn cảm thấy rất tức giận nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã bị Vũ Đại kéo lại nói nhỏ vào tai:

“Tam đệ ngươi cứ để hắn làm người xấu đi, cứ để bọn người đó tranh nhau còn chúng ta làm ngư ông là được rồi, tội tình gì phải làm người xấu cho mọi người khinh bỉ”.

“Haha! Đệ hiểu rồi! Đại ca huynh đúng là kẻ xấu xa” Vũ Tam nghe Vũ Đại nói liền ngộ ra chân lý.

Các nhóm còn lại cũng xì xào…….

“Bà mẹ nó, tại sao lại đụng người của Bùi gia chỗ này chứ, rút thôi huynh đệ”

“Mk quả là phách lối cơ mà chúng ta cũng rút thôi, ai biểu chúng ta không có gia gia mạnh mẽ làm gì”

“Bùi công tử nói thế thì tại hạ cũng chẳng còn ý định gì cả, chỉ mong được ở lại góp vui cùng công tử” một thiếu nữ đôi với mắt gian xảo vừa nói vừa quẳng cho Bùi Trúc Lâm một ánh mắt gợi tình làm cho hắn sých chút nữa kìm không được mà nỗi lên thú tính.

Cũng cùng lúc bọn người Vũ Đại tính kế, bọn người kia vừa nghe đến danh Bùi gia của Thành Gia Lâm thì ồ lên, một số người thức thời vội vàng rời khỏi, một số khác thì bàn quan không ý kiến, lúc này cũng có một thiếu niên lớn tiếng cười:

“Bùi gia thì ngon lắm sau, Thành Gia Lâm không phải chỉ có một mình Bùi Gia các người”.

Nhìn hành động thức thời cũng bọn họ Bùi Trúc Lâm liền thỏa mãn nhưng lúc này có một giọng nói vang lên làm hắn khó chịu đưa mắt nhìn tên thiếu niên liền mắng chửi:

“Nguyễn Gia Thiều, đi đâu cũng gặp bản mặt chó của ngươi, đúng là âm hồn bất tán, thích gây chuyện đánh nhau thì Bùi Trúc Lâm ta sẵn sàng tiếp nhé”

“Buồn cười nhỉ, tên bại tướng nói như vậy không thấy nhục sao, cơ mà người khác sợ Bùi Trúc Lâm ngươi chứ Nguyễn Gia Thiều ta không sợ ngươi đâu, có ngon thì nhào dô”

“Ta sợ ngươi chắc, tiếp chiêu”.

Vừa nói xong Bùi Trúc Lâm liền tức giận vung thanh kiếm trong tay chém về phía Nguyễn Gia Thiều, tên thiếu niên kia không tránh né, một chưởng đánh về phía Bùi Trúc Lâm. Mọi người còn lại cũng thức thời liền nhanh chóng tránh ra tạo thành một khoảng trống để cho bọn họ tỷ thí với nhau cũng như tránh cho bản thân bị liên lụy.

Keng keng…

Phụt….

Bùi Trúc Lâm trúng một chưởng phun ra một ngụm máu tươi lui vài bước, bên phía đối diện Nguyễn Gia Thiều long tóc không tổn thương vì thanh kiếm căng bản không đâm vào hắn được hiển nhiên trên người hắn có pháp bảo gì đó.

“Nguyễn Gia Thiều đồ bỉ ổi, tưởng có pháp bảo trên người thì ngon lắm sao”. Bùi Trúc Lâm tức giận mắng chửi.

Đối với lời mắng chửi của Bùi Trúc Lâm, Nguyễn Gia Thiều căn bản không thèm để ý, tiếp tục cười lớn nói:

“Haha, thế nào ăn quả đắng rồi phải không, ban nãy mạnh miệng lắm mà”.

“Ngươi được lắm tên tiểu nhân bỉ ổi vô sĩ, xem kiếm”.

Dứt lời tay trái đưa lên bắt quyết thanh kiếm trên tay phải lao thẳng về phía Nguyễn Gia Thiều, tên thiếu niên đối diện thấy thế liền rút kiếm đỡ chiêu.

Keng keng…… keng…..keng

Tiếng hai thanh kiếm va vào nhau toé lữa liên tiếp vang lên những âm thanh, Bùi Trúc Lâm vẫn không ngừng bắt pháp quyết, còn Nguyễn Gia Thiều vừa đỡ chiêu vừa cười nói:

“Bùi Trúc Lâm ngươi không bao giờ khá lên được hả, bại tướng vẫn là bại tướng mà thôi, ngoài những chiêu phi kiếm phế vật không ra hồn này, ngươi không còn cái gì nữa để có thể đoạ với ta à”.

Nguyễn Gia Thiều không nói thì thôi vừa nói ra kiếm chiêu của Bùi Trúc Lâm liền loạn nhịp lâm vào thế yếu, bỡi vì đây là đều si nhục bao nhiêu năm nay qua của Bùi Trúc Lâm mỗi lần nhắc đến là hắn không thể nào bình tĩnh cho được.

Lúc mười tuổi, hai người đều là kẻ kiệt xuất trong gia tộc, trong một lần tỷ thí giữa hai bên, Bùi Trúc Lâm bị đánh bại không còn mặt mũi, vì lần đó Nguyễn Gia Thiều chém rách quần làm cho hắn xấu hỗ mới dẫn đến thua cuộc và đó là đều sĩ nhục của hắn trong mấy năm nay.

“Đại ca, tên Bùi Trúc Lâm này quá kém cõi, liệu hắn có làm hỏng kế hoạch của chúng ta không đúng là chỉ được cái to miệng mà thôi”

“Đệ nói gì thế, kết quả trận chiến này có thế nào thì cũng chẳng có thay đổi gì đâu, đối với một thành nhỏ như Gia Lâm làm sao chịu nỗi danh tiếng của Phượng Vũ Thành chúng ta chứ, ai thắng cũng vậy thôi”.

“Xem kìa, đệ đúng là ngu muội mà, đại ca nói chí phải”.

Bên cạnh đó những người cùng xem cũng đang xì xàm bàn tán về hai người….

“Tiểu Tình tỷ! Tên ỷ thế gia tộc kia đúng là chẳng ra làm sao yếu đuối vô cùng…muội nhìn còn không hiểu sao! Rõ ràng là tên Nguyễn Gia Thiều kia đang chơi trò tâm lý chiến mới dễ dàng chế ngự được tên kia....thì ra là thế!”

“Thật là sản khoái!….sản khoái mẹ gì bọn nó như nhau thôi có gì đâu mà vui mừng”

Chính vào lúc này…..

Keng

Thanh kiếm do Bùi Trúc Lâm khống chế bị một kiếm của Nguyễn Gia Thiều đang rơi, nếu không phải bởi vì trước đó Bùi Trúc Lâm đã rối loạn pháp quyết, cộng thêm tâm trí không được tĩnh táo thì làm sao có thể dễ dàng để cho Nguyễn Gia Thiều đánh bại với thực lực lúc này của hai người Nguyễn Gia Thiều còn lâu mới nhanh chóng thắng được Bùi Trúc Lâm.

“Thế nào tên bại tướng không còn gì để nói đúng không kết quả đã quá rõ ràng rồi, mau chóng cút khỏi đây nếu không thì ta cũng không ngại giữ lại cái mạng chó của người đâu”.

“Ngươi được lắm, mưu sâu kế bẩn thắng được ta thì cũng chỉ nói lên việc ngươi kém cõi mà thôi, hôm nay chịu nhục ngày sau sẽ trả đủ” Bùi Trúc Lâm uất ức lớn tiếng nói.

“Tùy thời phụng bồi”

Bùi Trúc Lâm dù biết Nguyễn Gia Thiều không dám giết mình nhưng đã không còn mặt mũi gì nữa nên nhanh chóng rời khỏi đi, hai tên đồng bạn đi cũng hắn đến cũng nhanh chóng bỏ đi.

“Hahaha, các vị vừa rồi đúng là xấu hổ nhưng…” nói đến đây thì hắn dừng một chút ánh mắt lướt quá một vòng đầy thâm ý rồi nói tiếp.

“ Mong các vị đừng để trong lòng, đầu yêu thú này vẫn do ta bảo quản thì tốt hơn, nếu các vị giữ nó bên mình cũng không phải là đều gì tốt rất dễ bị người khác tranh đoạt thậm chí còn có thể mất mạng cũng nên”.

Bọn người ở đây làm sao không nghe ra ý tứ uy hiếp trong lời nói của hắn, tên Bùi Trúc Lâm tuy thô tục nhưng cách làm của hắn không quá phản cảm như tên này, lời lẽ đàng hoàng nhưng lại đầy ý tức uy hiếp, thế là một số người lại lục tục bỏ đi, đến khi xung quanh chỉ còn lại một nhóm người mặc y phục màu đỏ thì Nguyễn Gia Thiều mới định lên tiếng uy hiếp lần cuối, chỉ là nhưng khi nhìn thấy trên y phục của bọn họ có một con Phượng Hoàng màu đỏ làm uy hiệu thì cảm thấy trong thâm tâm có một cổ lạnh lẽo không tên trong lòng liền mắng một tiếng.

“Mk bộn rộn của buổi cuối cùng vì người ta may áo, lại còn phải gánh tiếng xấu cho người bọ chúng cmn! Đúng là ông trời không có mắt mà”.

“Nguyễn công tử! Ngươi có gì muốn nói sao?” Vũ Đại nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Nguyễn Gia Thiều liền biết hắn đã nhìn ra bọn họ là ai nên lên tiếng hỏi.

“Vũ công tử nói đùa, ai không biết Vũ Đại công tử thông minh tuyệt đỉnh, tu vi thâm hậu ta làm sao có thể gọi là công tử được”

“Thế sao còn không chịu cút đi, định để ta lên tiếng mời ngươi uống trà sao” Vũ Đại nghe ra trong lời nịnh nọt của Nguyễn Gia Thiều còn có ý tứ chăm chọc liền lên tiếng bảo cút.

Nguyễn Gia Thiều dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không dám nói gì liền cùng mấy tên trong nhóm rời đi, nơi đây chính thức chỉ còn lại nhóm người của Vũ Đại mà thôi.

“Vũ Đại ngươi không thấy như vậy là qua đáng sao với tu vi cảa ngươi cần gì phải tranh chấp với bọn họ” Hà Tuyết Linh lên tiếng vì căn bản không quen với việc bọn họ ỷ thế hiếp người.

“Hà Tuyết Linh! Ngươi nghĩ mình có quyền lên tiếng ở đây sao, câm mồm lại và làm đúng với nghĩ vụ của một vị hôn thê đi” Vũ Đại gần đây hình như lúc nào cũng khó chịu với Hà Tuyết Linh nên mỗi khi nàng ta có ý kiến gì thì liền bị hắn dùng lời lẽ áp chế giống như hôm nay vậy.

Kể từ khi Hà Tuyết Linh hỏi về Vũ Tứ thì dường như nàng đã chạm vào nỗi đau của hắn vậy, đối với cuộc hôn nhân này hắn mang thái độ không từ chối cũng không tán thành vì hễ là bất cứ thứ gì của Vũ Tứ hắn đều không thích dù cho Hà Tuyết Linh vẫn còn thanh bạch. Bởi Vì có khúc mắc trước đó nên thái độ của hắn đối với nàng cũng không được tốt hai người rất ít khi gặp nhau, ai cũng dàng thời gian cho tu luyện.

“Nếu như ngươi đã muốn vậy thì tốt thôi, từ bây giờ trở đi ta không thèm ý kiến gì nữa là được chứ gì, để cho ngươi khỏi phải khó chịu thì sau khi trở về ta sẽ nói với gia gia đến từ hôn” Hà Tuyết Linh ủy khuất nói.

“Đại ca….”

“Đệ câm miệng cho ta, chuyện này đệ đừng xía vào”.

Vũ Tam định lên tiếng khuyên giải đại ca mình thì bị Vũ Đại không khách khí mắng chửi thế là hắn liền thức thời im lặng. Vũ Đại vừa mắng đệ đệ xong liền quay qua nói với Hà Tuyết Linh:

“Chuyện đó thì tuỳ cô, ta chỉ nói cho cô biết đừng có nghĩ mình là vị hôn thê của ta thì có quyền phán xét về ta, ta nói cho cô biết nếu nghĩ như vậy thì cô lầm to rồi…..không lên tiếng nữa thì đó chính là việc làm đúng đắn của cô đó hừ!”.

Về phần Vũ Tiểu Vũ lúc này, hắn đang thử giản ngâm mình trong làn nước, không biết hắn suy nghĩ đều gì mà khóe môi lại nở nụ cười. Hắn không hề hay biết chỉ vì một đầu yêu thú bỏ đi của mình lại làm cho không biết bao nhiêu người không tiếc thể diện mà tranh dành đến mức người sống kẽ chết à.