Một Hồi Mộng

Chương 32: Cuộc Kiểm Kê Đầy Bất Ngờ Và Thất Vọng

Huyền Thú Trận, một màn ánh sáng lé lên khiến cho tất cả những người sống sót còn lại đây hai mắt chói lòa.

"Bụp"

Khi màn ánh sáng đó tắt đi thì tất cả mọi người đều biến mất một cách kỳ lạ và sau đó lại xuất hiện ở đỉnh Bàn Tọa Sơn, lúc này mọi người mới nhận ra thời gian của đợi khỏa nghiệm năm chính thức đã kết thúc và màn ánh sáng đó chính là lực lượng kỳ lạ truyền tống tất cả một người rời khỏi nơi đây.

- ----------------------------------------------------------o0o--------------------------------------------

Quay lại trận chiến trước đó của Vũ Tiểu Vũ và Vũ Đại, sỡ dĩ khi đó Vũ Tiểu Vũ đứng yên lặng không một chút phản kháng là vì hắn cảm nhận được một lực lượng kỳ lạ vòng quanh thân thể hắn và dường như nó muốn hút hắn vào bên trong đó, thế là Vũ Tiểu Vũ lập tức đánh cuộc lực lượng đó chính là lực lượng truyền tống và lần đánh cuộc này hắn đã đúng vì lúc này hắn đã về lại Đỉnh Bàn Tọa Sơn không một chút bị tổn thương.

Khi đó chính vào lúc một đao của Vũ Đại xuất ra bổ xuống cận kề thì Vũ Tiểu Vũ cùng tất cả mọi người ở đây kể cả Vũ Đại đều biến mất để lại một mảnh không gian đổ nát.

Lúc mọi người một lần nữa xuất hiện thì tâm trạng của mọi người hầu hết đều là vui vẻ vì có thể sống sót, chỉ có những người không đạt được yêu cầu là buồn rũ rượi mà thôi, cùng có tâm trạng buồn bực như thế còn có Vũ Đại cùng Thái Lôi, vốn Vũ Đại nghĩ với một đao như thế liền có thể giết chết Vũ Tiểu Vũ nhưng lại hắn không ngờ một chuyện, thời gian khảo nghiệm lại kết thúc một cách đúng lúc như vậy.

Tiếng nói quen thuộc của Trần Thoái Thương vang lên:

“Chào mừng các người đã trở lại, những người còn lại ở đây chắc chắn sau này sẽ là trụ cột của Thái Sơ Tông ta”

Lão vừa dứt lời thì mấy chục tên đệ tử bên dưới liền hoan hô, lão dừng một chút chờ tất cả ổn định lại nói tiếp:

“Bây giờ các ngươi đến chỗ của Hàn trưởng lão để xác nhận xem có đủ điều kiện hay không, nếu như đạt đủ yêu cầu thì tất cả nhanh chóng tập trung tại điện đại của Thái Sơ Tông, đã rõ chưa?”.

Lão vừa nói vừa chỉ về một lão già có khuôn mặt dài, đôi mi cứ chút chút nheo lại, tựa như thị lực có chút vấn đề không biết có nhìn rõ đồ vật không nữa. Trước mặt lão có một cái bàn và mấy gã đệ tử đứng phía sau như hai người hầu đứng quạt cho mấy ông vua chúa, bọn đệ tử nghe lão hỏi liền đồng thanh hô to.

“Đã rõ…..”

Trần Thoái Thương sau khi thông báo xong liền phi thân đi mất để lại bọn để tử ù nhau chạy đến chỗ của Hàn trưởng lão như bầy ông vỡ tổ không có một chút trật tự nào, chỉ có những người như Thái Lôi, bọn người Vũ Đại là không có phản ứng gì vì bọn họ là người có thân phận còn Vũ Tiểu Vũ thì căn bản lại càng không màn đến vì đối với hắn đây chỉ là một loại hình thức quá độ mà thôi. Lúc này một tiếng quát vang lên, Hàn trưởng lão thấy bọn người không có tố chất này không nhịn được liền quát:

“Đứng ngay ngắn lại hết coi, bọn ngươi thử xem lại các ngươi có còn ra thứ gì không, thật hết chỗ nói, đứa nào còn càng rỡ quấy rối thì tự giác mà sách đồ xuống núi đi, đỡ cho ta phải ra tay”

Khi đám người từ từ yên lặng lại bất đầu tranh nhau xếp hàng người trước kẻ sau chen lấn thì Hàn trưởng lão lại một lần nữa ra tay, chỉ vào một người nói:

“Thật không hiểu nỗi bọn người các ngươi, sắp hàng cũng tranh giành làm gì dù trước dù sau thì bọn ngươi vẫn phải đứng chỗ này chờ lệch mà thôi, hi vọng khi xảy ra chiến tranh nếu cần đến các ngươi ra tuyền tuyến chiến đấu thì tinh thần các ngươi cũng như vậy đừng có trốn tránh, được rồi bắt đầu từ ngươi đi!”.

Người được chỉ định là một cậu thiếu niên, đi cùng với hắn là một nam một nữ, một đội ba người tiến lên giao túi trữ vật cùng báo danh cho vị đệ tử kiểm kê, sau khi bọn họ rời khỏi đám người phía sau lần lượt tiến lên. Đến giữa trưa thì người cuối cùng cũng tiến lên lúc này Hàn trường lão mới đứng dậy nói:

“Để cho bọn người các ngươi tâm phục khẩu phục và công tác kiểm kê cũng minh bạch, sau đây ta sẽ công khai kết quả của từng người, ai có thắc mắc gì cứ mạnh dạng ý kiến, nhưng ta cũng nhắc nhở các ngươi trước nếu như sai sự thật thì kết quả sẽ không mấy vui vẻ đâu nhé”.

Hàn Trưởng Lão dứt lời thì Vũ Tiểu Vũ thầm mắng trong lòng “cmn! Nói như thế thì ai dám ý kiến, haiz! Nhớ hồi bà quản lý nhân sự của mình cũng vậy, bà mẹ bã bảo là ý kiến đi không có gì phải sợ hết, kết quả là chưa được hai ba hôm thằng ý kiến lên phường, à nhầm bị bả tống cổ ra khỏi công ty, từ đó về sau méo ai dám dị nghị gì nữa, đúng là kiếp công nhân mà!”.

Khi Vũ Tiểu Vũ đang cảm khái trong lòng thì một tên đệ tử cầm một quyển sổ ghi chép, nhìn vào đó đọc lớn:

“ Hạng 30: Trương Tam, Lý Tứ, Tăng Thị Thanh bốn đầu yêu thú”

“Haiz! Ta nhớ lúc đi có tầm 48 49 nhóm bây giờ chỉ còn 30 khá khắc nghiệt à!….30 nhóm sao may mắn mình vẫn còn sống…..năm nào cũng có thương vong nhưng có vẻ năm nay nhiều hơn thì phải……”

Những âm thanh thì thào cùng mọi người bàn tán vang lên, nhưng không ảnh hưởng gì đến gã đệ tử đang đọc tiếng hắn vẫn vang vọng.

“ Đồng Hạng 30: Lý Nhạc Phi, Đỗ Lâm, Phùng Thiệu Trung bốn đầu yêu thú cấp hai”

“Hạng 28: Lâm Thanh Nhiên năm đầu yêu thú cấp hai”

Lúc danh tự này được báo lên ở một góc nào đó có một cô gái hai mắt lặng lẽ rơi lệ, đây là thành quả của cả đội nhưng chỉ còn lại một mình cô sống xót, mà thôi! Cô tự nhủ với mình sẽ sống thêm phần của bọn họ nữa là được.

“Đồng Hạng 28: Vũ Tiểu Vũ năm đầu yêu thú cấp hai”

Khi cái tên của Vũ Tiểu Vũ được sướng lên thì một số người rất bất ngờ, tỷ như là hai tỷ muội nhà họ Phạm nhưng cũng vì đó mà hiểu ra một chút vì sau hắn lại cho hai nàng túi trữ vật, Thái Lôi thì cười ra mặt còn Lý Chân Nguyên thì lắc đầu cười khổ dường như đã tính trước đều đầu đó, người bất ngờ nhất có lẽ là Thượng Quan Yến Linh vì nàng là người tận mắt chứng kiến thực lực của Vũ Tiểu Vũ, lúc này cô gái đứng bên cạnh Lý Chân Nguyên dường như lo lắng nói:

“Không phải huynh nói là trong cậy vào cậu thiếu niên này sau”

“Thanh Hằng! Muội đừng lo lắng không phải ta đã nói trước rồi sao, một kết quả hòa không phải là tốt nhất sau, đôi bên không tổn thương mất hòa khí”.

“Huynh nói cũng phải…”

Tên đệ tử vẫn tiếp tục đọc mà không quan tâm đến bên dưới đang nói gì nghĩ gì.

“Hạng 26 …………………………..Hạng 10: Bùi Trúc Lâm 20 đầu yêu thú cấp hai”

“Hạng 9: Nguyễn Gia Thiều 19 đầu yêu thú cấp hai và một đầu yêu thú cấp ba”*

*Một đầu yêu thú cấp ba bằng 2 đầu yêu thú cấp 2

Lúc nghe được kết quả này Bùi Trúc Lâm hai mắt phát hỏa mắng chửi không thôi “Khốn kiếp! Nếu không phải tên đê tiện kia nữa đường ngăn cản thì mình đã đứng trên hắn rồi”. Còn Nguyễn Gia Thiều thì đắt ý không thôi, khẽ đưa mắt nhìn Bùi Trúc Lâm cười khẩy.

“Hạng 8: Thượng Quan Yến Linh, Kiều Vô Sông, Hoàng Tiểu Mai 22 đầu yêu thú cấp hai”

“Hạng 7: Trịnh Thiếu Thanh 25 đầu yêu thú yêu cấp hai“

“Hạng 6: Ngô Văn Đạt, Trấn Thanh Tòng, Hà Thiên Lộn 27 đầu yêu thú cấp hai”

“Khốn khiếp! Ngô Văn Đạt ngươi có hai tên thị vệ được đào tạo đi vào hỗ trợ thì có gì mà ra vẻ” Trịnh Thiếu Thanh lúc này một bụng căm tức vì cảm nhận được vẻ khiêu khích của Ngô Văn Đạt

“Hạng 5: Trần An Bình 29 đầu yêu thú cấp hai ”

“Hạng 4: Hàn Tranh, Phạm Gia Quỳ, Lê Văn Huyện 30 đầu yêu thú cấp hai”

“Hạng 3: Đỗ Thanh Thanh, Phan Linh, Đoàn Ngọc 32 đầu yêu thú cấp hai”

Ngay lúc này Đỗ Trình bất ngờ quay sang nhìn Lý Chân Nguyên mỉm cười vì hắn nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng vì Đỗ Thanh Thanh vốn là cháu gái của hắn, từ nhỏ đã ưu việt vừa vặn năm nay cũng tham gia khỏa nghiệm, nên hắn mới dám cùng Lý Chân Nguyên đánh cược, với lại người mà Lý Chân Nguyên giới thiệu chỉ xếp thứ 18 với 15 đầu yêu thú mà thôi làm sao có thể thắng hắn được đây.

Thế nhưng đáp lại hắn cũng là một nụ cười đầy thâm ý từ Lý Chân Nguyên khiến hắn không khỏi rùng mình suy nghĩ “Không lý nào, hắn cùng lắm chỉ mới có hai mươi mấy đầu yêu thú mà thôi, hắn làm sao có khả năng thắng mình được, trong khi đó cộng với nhóm người của Thanh Thanh thì mình đã có gần 60 đầu yêu thú rồi, tự tin đó rốt cuộc là lấy từ đâu?”.

“Hạng 2: Vũ Đại, Vũ Tam, Hạ Tuyết Linh 40 đầu yêu thú cấp hai và một đầu yêu thú cấp ba”

“Hạng 1: Phạm Tú Thanh, Phạm Thanh Tú 45 đầu yêu thú cấp hai”.

Vũ Đại sao khi nghe mình đứng thứ hai thì không khỏi ngây người, hắn không tin mình lại có thể đứng ở vị trí thứ hai được, với tu vi của ba người bọn hắn thì không một đội ngũ nào có thể săn giết nhiều yêu thú hơn bọn hắn được, hắn lại càng hụt hẫn hơn khi nghe được người đứng vị trí thứ nhất lại là đôi tỷ muội danh tiếng thối nát của Phạm Gia, hắn không nhịn được liền liếc sang Vũ Tiểu Vũ “Nếu không phải tên khốn kiếp kia giữa đường phá đám thì có lẽ mình đã đứng thứ nhất rồi” chính vì thế sự thù hận trong lòng Vũ Đại càng ngày càng lớn thêm.

“Thì ra là thế, tên nhóc con đó được lắm dám chơi ta! Nhưng không thể hiểu nỗi rốt cuộc là vì sau hắn lại tránh né, vốn dĩ hắn bảo với mình là tham gia vì phần thưởng, còn bây giờ lại đi ngược với lời nói khi đó thật khó hiểu mà!”. Lý Chân Nguyên sau khi nghe được kết quả liền cười ha hả.

“Chân Nguyên! Huynh cười gì thế?”.

“Kết quả tuy ngoài dự đoán một chúng nhưng nói cho cùng thì cùng từ một người ma ra thôi”.

“Huynh nói gì mà ta không hiểu”.

“Đôi tỷ muội kia có quan hệ với tên nhóc kia”.

“Huynh, nói……”

“Haha chính là như thế”.

Phía bên kia Đỗ Trình nghe thấy tiếng cười của Lý Chân Nguyên liền xám mặt phất tay bỏ đi, lúc này tiếng của Hàn trưởng lão cũng vang lên:

“Được rồi, mười người thứ hạng cao nhất sau khi gặp qua tông chủ thì đến gặp Mạc chấp sự quản lý ngân khố nhận thưởng, những người còn lại có ý kiến gì đối với kết quả này không? Nếu như không có dị nghị gì thì những người đạt được yêu cầu hãy nhanh chóng đến đại điện của Thái Sơ Tông đi! Tông chủ cùng các vị trưởng lão đang đợi các ngươi”.

“Đã rõ! Thưa Hàn Trưởng Lão”.

Tất cả mọi người đồng thanh đáp rồi nhanh chóng di chuyển trả lại sự yên bình cho phía sau hậu viện của Thái Sơn Tông...