Một Ngày Ba Bữa

Chương 6

Đĩa hát cũ kỹ truyền ra giọng hát trầm thấp, ánh trăng ngoài cửa sổ rơi vào trên bức bình phòng ở cửa, tỏa ra Tường Vân Tùng Hạc xuống dưới nền. Trong phòng riêng cực kỳ yên tĩnh, một con cá vàng đang thản nhiên bơi lội trong bể cá, bỗng nhiên quẫy đuôi một cái, vang lên một tiếng "ba" nhu hoàn, tiếng nước sóng sánh khiến Hạ Hiểu bừng tỉnh.

Cô thử thăm dò hỏi: "Thật xin lỗi, có phải vừa rồi em nghe được thứ không nên nghe hay không?"

Sắc mặt Ôn Sùng Nguyệt vẫn như thường, anh nói: "Tôi nghĩ hẳn là không có."

Hạ Hiểu: "..."

Tư thế ngồi của cô đoan chính, trên thực tế đã bắt đầu bồn chồn, đứng ngồi không yên.

Dù là buổi tối hôm qua cô còn ở trong vòng bạn bè khí thế ngất trời thảo luận về thẻ card của nhân vật anime mới, mà bây giờ, đối mặt với một câu khách khí thẳng thắn của đối phương, một câu cũng không nói nên lời.

Tất cả mọi người là người trưởng thành rồi.

Hạ Hiểu nghĩ.

Nếu Ôn Sùng Nguyệt gửi cho cô là tin nhắn, bây giờ nói không chừng cô đã bắt đầu nghiêm túc thảo luận, nhưng không phải, bây giờ là đối mặt nói chuyện trực tiếp, người sợ xã hội sợ nhất là ở riêng với người lạ.

Cho dù trong nội tâm cô sôi trào mãnh liệt, vô số câu nói muốn nói ra khỏi miệng, cuối cùng cũng chỉ là nghi ngờ thốt lên một tiếng "Hả" ngắn ngủi.

Ôn Sùng Nguyệt nhìn ra sự bất an của cô, anh rất bình tĩnh, chậm rãi nói: "Tôi cho rằng đây cũng là một loại nhân tố duy trì hôn nhân."

Hạ Hiểu: "Đúng thế."

Cô lại đổ mồ hôi, nhịn không được mà nhấp một ngụm trà.

Nước trà còn mang một ít hơi nóng, không đè xuống được xao động trong lòng cô.

"Cho nên tôi cho rằng cần phải nói rõ với em." Ôn Sùng Nguyệt nhìn cô chăm chú, "Tôi sẽ bảo đảm trung thành với em -- điểm ấy, em không cần lo lắng."

Hạ Hiểu do dự, cô vốn còn muốn hỏi hỏi đối phương cụ thể ý tứ của câu cuộc sống vợ chồng lâu dài, đáng tiếc vô luận chuẩn bị tâm lí như thế nào cũng nói không ra miệng được, đành phải cắm đầu tiếp tục ăn đồ ăn.

"Liên quan tới điểm ấy, nếu như em có thể tiếp nhận, chúng ta từ từ bàn sau." Ôn Sùng Nguyệt nói, "Điều này rất quan trọng, em không cần miễn cưỡng."

Hạ Hiểu nói: "Em có thể."

Cô thực sự có thể.

Mặc dù nói xem mắt nhiều lần, đi lên liền nói thẳng cũng có, nhưng không có giống kiểu của Ôn Sùng Nguyệt, trật tự rõ ràng, trực tiếp bày ra tất cả mọi thứ như giá trị và những thứ anh có khả năng cung cấp, ưu khuyết điểm..

Như là đang bàn hợp đồng.

Mặc dù nghe có chút lãnh đạm, không có ân tình... Nhưng cái này đúng là cục diện tốt nhất lúc xem mắt, mọi người khách khí nói mục tiêu và nhu cầu của mình rồi quyết định có muốn tìm hiểu kỹ hay không.

Tiết kiệm thời gian, duy chỉ có không có tình cảm, nhưng mà, vốn dĩ xem mắt chính là quá trình hai người không có tình cảm từ từ bồi dưỡng tình cảm

Hạ Hiểu cũng không ghét thế này, tính cách của bản thân cô vốn đã mẫn cảm, nếu như đối phương không trực tiếp nói thẳng, cô có khả năng còn phải tốn thời gian từ từ suy nghĩ ý tứ trong lời nói. Ôn Sùng Nguyệt không để cô suy nghĩ nhiều, anh trực tiếp nói rõ mục đích của mình.

Ngó sen xào là món ăn thường ngày, ngó sen ở đây được làm rất giòn, rất thanh và sướng miệng, Hạ Hiểu từng chút từng chút ăn, cùng Ôn Sùng Nguyệt chậm rãi trò chuyện.

Câu hỏi của cô vẫn cẩn thận từng li từng tí, nhưng mà cũng len lén để lộ ra mục đích của mình với đối phương.

Bây giờ Hạ Hiểu đang làm nhân viên bình thường trong một tập đoàn xa xỉ phẩm, tại bộ phận PR nhãn hiệu mỹ trang, cô không thích công việc trước mắt lắm, có chút lo lắng, không xác định khi nào sẽ từ chức.

Cô là người thích nhân vật anime, hoạt động giải trí khác chính là đọc sách chơi game, phương diện tinh thần hầu như không có, như là một dòng sông lớn yên ả, chả có một tí gợn sóng nào.

Trừ cái đó ra, Hạ Hiểu không có quá nhiều sở thích không tốt, cô không hút thuốc lá, có thể uống một chút rượu, tửu lượng không tốt, nhưng thỉnh thoảng cùng Ôn Sùng Nguyệt uống rượu với nhau cũng có thể. Nhưng không biết nấu cơm, vì tiết kiệm thời gian thì đa phần đều gọi đồ ăn bên ngoài hoặc là tới nhà ăn để ăn.

Nếu như có thể mà nói, sau khi co thuận lợi tìm một công việc mới sẽ muốn nuôi một con mèo.

...

Càng nói, Hạ Hiểu càng có chút chột dạ, chính cô cũng cảm thấy ngại ngùng, tiếc nuối phát hiện bản thân dường như hoàn toàn không có quá nhiều ưu điểm, điều này khiến cô có một chút buồn bã, nhưng Ôn Sùng Nguyệt từ đầu đến cuối đều mỉm cười, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với những gì cô nói.

Hạ Hiểu có chút xấu hổ: "... Nói như vậy, em nhìn như không thể cho anh được cái gì cả."