Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 78

Thái tử phi bị ám sát, cho dù các bá tánh không biết nội tình, nhưng trường hợp ám sát như vậy thế nào cũng có người báo quan, lại nói bộ khoái tuần tra trên đường không lẽ là ăn mà không làm, xem thị vệ Sở Vương Cung ăn mặc là có thể đoán ra thân phận nhân vật bị hành thích.

Thái tử phi nếu ở bổn thành bị đâm bỏ mình, chỉ sợ quan viên lớn nhỏtoàn thành đều phải chịu liên luỵ, nên sớm có người chạy đi huyện nha thông báo, cũng có người nhanh nhạy chạy tới quân doanh, cầu xin quân doanh đại quân thủ thành phát binh cứu viện.

Thời gian từng giây từng phút chậm chạp trôi qua, đám thích khách biết thời gian càng dài càng bất lợi, đều như phát điên tung ra hiểm chiêu.

một hắc y thích khách bụng bị đâm thủng, tròng mắt rớt một con, giơ khảm đao, lúc này trong đầu toàn nghĩ nếu hành thích không thành công, bị chủ nhân bức tử cả nhà già trẻ đều đi theo bồi mệnh, nghĩ đến đây, sắc mặt đột nhiên trở nên dữ tợn, đột nhiên huơ đao đánh tới phía trước, lập tức đầu bị chém rớt, lồng ngực phun ra một cột máu tươi cao đến cả thước, thi thể không đầu ngã ngửa xuống.

Thích khách kia tuy chết, nhưng thị vệ Sở Vương Cung đang nghiêm mật phòng tuyến cũng bị hắn đánh vỡ đột phá ra một lổ hổng, lập tức có vài tên hắc y thích khách vọt vào trong ám sát Diệp Tuệ.

Thị vệ liều chết lấp kín chỗ hổng, trong đó một người tay chân, vai, đãbị thương, giống như một người huyết, chỗ miệng vết thương máu trào ra không dứt, nhưng vẫn cắn chặt răng cùng địch nhân đánh nhau kịch liệt.

Lão Thập Nhất thấy hắn đã không được, tiến lên một bước thay đổi cho hắn xuống dưới, trường kiếm vẽ ra một cái hình cung, bảo kiếm của hắn chém sắt như chém bùn, chỉ nghe rắc một tiếng, khảm đao của một thích khách đứt thành hai đoạn, sau đó thích khách kia hai tay bị chém rơi xuống đất mặt. “đi tìm chết đi!” Lão Thập Nhất cười dữ tợnmột tiếng, tung lên một cước, đem người nọ đá bay.

hắn nghĩ đến nữ nhân yêu dấu sinh tử chưa biết, cực hận thích khách, sắc mặt toát lên vẻ khát máu tàn nhẫn, xoát xoát mấy kiếm qua đi, lại có một người thích khách bị hắn chặt bỏ hai chân.

Những thích khách đó nhìn ra Lão Thập Nhất lợi hại, liền áp dụng chiêu ngừa thủ là chính, hư trương thanh thế, tránh hắn, đổi thành ném ám khí, hơn nữa di chuyển thế công mãnh liệt hướng vào các thị vệ khác.

Giữa sân chỉ còn lại có Lão Thập giữ mấy người, một thanh trường kiếm tung bay khắp nơi, đâm nam chém bắc, chuyên chú quét đinhững ám khí đang vùn vụt bay vào. Mặc Kỳ ôm hài tử, Tần Vũ Hàng tay trái ôm Diệp Tuệ, tay phải một thanh Đại mã sĩ kiếm không ngừng huy động, đánh rớt ám khí thỉnh thoảng bay lại gần.

Tần Vũ Hàng thấy thê tử mặt vàng như giấy, khóe miệng không ngừng tràn ra tơ máu, tim đau như cắt, thăm thăm mạch đập, tựa hồ so với vừa rồi hư nhược hơn, trong lòng càng thêm nôn nóng, đã cho nàng uống mấy viên thuốc viên, cũng ngăn chặn được độc tố tràn ra các huyệt vị quan trọng, nếu là như vậy cũng không cứu được, hắn thà rằng bồi chết theo nàng, tưởng tượng đến cảnh cùng nàng cùng chết, trong lòng tựa hồ có chút thản nhiên.

Nếu có thể đồng sinh cộng tử, đi xuống âm phủ vẫn làm vợ chồng, cũng tốt quá đi! Tốt hơn cái cảnh một mình cô đơn thê lương tồn tại.

Đúng lúc này, cuối đường, một đội mấy chục bộ khoái chạy như bay tới, vài người cầm đầu đều triển khai khinh công, dường như công phukhông tệ. Mà ở một con đường khác, truyền đến thanh âm vạn mã lao nhanh, hình như có kỵ binh đại quy mô lại đây.

Đám thích khách hiểu rõ tình huống nguy cấp, chỉ sợ chậm đi mộtbước đại quân liền sẽ vây quanh, nhưng hôm nay nếu không giết Sở Vương phi cùng hài tử, chỉ sợ ngày nào đó không còn có cơ hội, nghĩ đến thân nhân mình đang bị giam lỏng, đột nhiên trở nên hung thần ác sát, tất cả đều như không muốn sống, đao qua kiếm lại, thực nhanh có vài tên thị vệ Sở Vương Cung chống đỡ không nỗi, cùng địch nhân đồng quy vu tận.

Lão Thập Nhất thần uy lẫm liệt, cuồng huy bảo kiếm, bỗng một tiếng động như gãy sắt nát ngọc, chấn động cả màng nhĩ mọi người ầm ầm vang lên, lại có thêm một thanh khảm đao thích khách bị hắn chặt đứt, kiếm thứ hai chém xuống, chém đứt đôi tên thích khách kia.

Thích khách hung tàn, nhưng bọn thị vệ vẫn cứ dũng mãnh chiến đấu, chẳng khác mãnh hổ.

Tần Vũ Hàng xem xét đánh giá vài lần chung quanh, ánh mắt sáng ngời, trầm giọng nói: “Lão Thập, ngươi tới ôm nương nương.” Đem Diệp Tuệ giao cho Lão Thập đang đánh bạt ám khí, tay áo rộng vung lên, huy động liên tục mấy lần, đánh rớt mấy mũi ám khí, trở qua tay kia, tiếp tục đánh thêm một trận, đầu ngón tay bắn ra, một tuyệt kỹ đạn chỉ thần công, ám khí hóa thành một đường cầu vồng, “Bá ’ mộttiếng, bắn vào trước ngực một tên thích khách, vọt ra sau lưng hắn, bắn thành một cái lỗ thủng trong suốt.

Lão Thập xoay người ôm lấy Diệp Tuệ.

Tần Vũ Hàng là đệ tử nhập thất (**chân truyền**) của Thiên Ưng Môn, được truyền thụ chuyên môn, ở trên giang hồ hiếm có địch thủ, Đại Mã Sĩ kiếm vẽ ra hình vòng cung, một tiếng động gãy sắt nát ngọc, đinh tai nhức óc, mấy địch đao bổ tới cùng lúc bị hắn chém đứt! Mũi kiếm khắp nơi, thế công chưa dứt, một cánh tay thích khách bị cắt bỏ. Ánh mắt hắn âm hàn, ngay sau đó là một chiêu lực phách Hoa Sơn, hết sức cương mãnh, tên thích khách thứ hai bị hắn từ trên xuống dưới chém thành hai nửa, tùy chân đá một cước, tên thích khách thứ 3 bịhắn tung một cước đá đến bay ra xa hơn mười mét, đụng vào mộttượng đá sư tử, miệng phun ra máu tươi, ngã nhào trên mặt đất, tất nhiên không sống nổi.

Liên tục mấy chiêu mau như điện quang hỏa thạch, cơ hồ chỉ trong vài cái chớp mắt, liền có ba gã thích khách chết. Các thích khách còn lại đều sợ ngây người, không nghĩ tới trước mặt Sở Vương phi còn có tuyệt thế cao thủ như vậy.

“Đừng để cho thích khách chạy, bắt lấy bọn chúng.”

Đó là những bộ khoái mới vừa đi vào, vài gã cầm đầu lập tức gia nhập trận đánh, bọn thị vệ nhìn cứu binh tới, đều lên tinh thần, lập tức đại triển thần uy.

“Các huynh đệ, rút đi!” Thủ lĩnh thích khách biết hôm nay dù có đánh bỏ tánh mạng cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, chỉ huy mọi người bỏ chạy.

Những thích khách đó được lệnh rút lui, không hề ham chiến, chạy trốn ra khắp nơi. Có không ít tên chạy chậm, bị quân đội tới sau chặn đứng, các quân sĩ giương cung cài tên, mũi tên bắn như mưa, vài tên thích khách trốn trong ngõ nhỏ bị bắn thành con nhím.

………………

Sở Vương Cung đã nhiều ngày liên tục không khí nặng nề, bọn người hầu ngay cả đi lại cũng không dám phát ra âm thanh, sợ bị bắt lỗi, bị chủ nhân tâm tình không tốt tóm được ăn trượng hình.

Từ khi thái tử phi mấy ngày trước bị độc thương, được mọi người ôm trở về, Bồ vương cùng Nghi vương trên mặt khói mù che kín, Tần công tử một tấc cũng không rời canh giữ ở trước giường thái tử phi chăm sóc.

Mặc Kỳ mỗi ngày dỗ tiểu thế tử, chỉ thời điểm hắn ngủ, đi vào Cẩm Hoa Đường thăm.

“Chu Thái Y phế vật kia, hắn rốt cuộc có biện pháp nào không?” Lão Thập Nhất ở hành lang dài bên ngoài Cẩm Hoa Đường nổi bão, tay ấn bội kiếm ở eo sườn, không ngừng đi qua đi lại: “Để hắn có ích lợi gì, lại y thuật không tốt, trực tiếp đem hắn băm cho chó ăn, dù sao nuôi nữa cũng vô dụng.”

“Đệ không cần phiền thêm.” Lão Thập mày nhíu chặt, thấy Mặc Kỳ từ bên trong bước ra: “Chu Thái Y chẳng lẽ còn không có cách nào?”

Mặc Kỳ đôi mắt hồng hồng, hướng về phía hai người lắc đầu: “Tần công tử cho ta biết một chút, ngày hôm trước phái hai gã thị vệ chạy gấp đi thiên ưng môn, thỉnh thanh Điền Sư thúc tới chữa bệnh cho nương nương, đại khái trong vòng hai ngày sẽ tới, bảo các người khẩn trương canh giữ ngoài cửa, nếu thấy tới nhanh chóng dắt vào Cẩm Hoa Đường.”

“Chúng ta biết.”

Tần Vũ Hàng mang theo thê tử về đến Sở Vương Cung, liền kiểm tra cho nàng, nhưng đáng tiếc thích khách hạ độc thập phần đặc thù, hắnphân biệt không ra, thuốc giải độc phần lớn lấy độc trị độc, ăn bậy sẽcó thể chuyển biến xấu, đành phải phái thị vệ trở về Thiên ưng môn mời thanh Điền Sư thúc tinh thông y dược đến thăm khám.

Tần Vũ Hàng ngồi ở trên đầu giường, hai hàng mày kiếm nhíu chặttrên khuôn mặt anh tuấn, một đôi mắt sáng tràn đầy tơ máu, toát ra bất tận buồn bã lẫn đau đớn.

hắn nâng một bàn tay gầy nhỏ của nàng để lên cằm mình, râu ria lún phún che kín cằm, đâm vào cái tay kia không hề có cảm giác, lúc này,hắn càng hy vọng nàng có thể giống ngày thường, dùng đôi mắt giận dỗi lên án hắn dùng râu châm nàng.

Nhìn nhìn khuôn mặt không có huyết sắc, Tần Vũ Hàng lại thêm mộtlần thất vọng rồi.

“Ngươi rốt cuộc còn có biện pháp hữu hiệu gì?” Ánh mắt hắn vẫn như cũ nhìn chăm chú thê tử, lại đối với Chu Thái Y phía sau dò hỏi.

“Lão hủ không quá tinh thông độc dược, sư phụ ta nói phương thuốc kia có thể trì hoãn độc tố phát tác, đã dùng Thiên Sơn tuyết liên làm chủ dược cho nương nương liên tục dùng hai ngày, chỉ cần độc tố trong cơ thể nương nương không khuếch tán ra, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không vấn đề.”

Tần Vũ Hàng ánh mắt lạnh băng liếc hắn: “Cái gì gọi là hẳn sẽ khôngra vấn đề?”

Chu Thái Y mấy ngày nay chữa thương cho thị vệ trong phủ, nghe được không ít uy phong của Tần Vũ Hàng ngày ấy đánh chết thích khách, run run một chút: “Chỉ cần nương nương không xuất hiện biến chứng, ví như cảm mạo, ví như viêm phổi ho suyễn gì đó liền trong thời gian ngắn sẽ không có vấn đề.”

Tần Vũ Hàng tiếp tục nhìn chăm chú thê tử, khóe mắt tiều tụy mang chút âm vị thê lương, nói với người nọ phía sau: “Ngươi đi ra ngoài đi!”

“Dạ.” Chu Thái Y như được đại xá, giống như chạy trốn, vội vàng rời khỏi Cẩm Hoa Đường. Nhưng là mới ra mái hiên, liền thấy hai tên thị vệ đứng ở hành lang dài, cả hai cầm trường kiếm treo ở bên hông, giống như tùy thời có thể rút ra chém hắn một kiếm.

Chu Thái Y mồ hôi đầy đầu, hành lễ với nhị thị vệ: “Tiểu nhân thỉnh an nhị vị Vương gia.”

“Thái tử phi ra sao?” Lão Thập Nhất chau mày, ánh mắt một mảnh nôn nóng, tràn ngập ngữ điệu mong đợi hỏi.

“Còn…… Vẫn là bộ dáng cũ……” Chu Thái Y biết tính tình nghi vương,không giống Tần công tử được hàm dưỡng tốt như vậy, lúc đáp lời hai chân đều run, đưa mắt cầu cứu Bồ vương bên cạnh, hy vọng hắn cầu tình.

Lão Thập liếc nhìn hắn một cái: “Ngươi đi xem tiểu thế tử ra sao, nếu là lại có vấn đề, liền trực tiếp tự sát đi!” Hằng Đình ngày ấy bị kinh hách, trải qua mấy ngày trị liệu, đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều.

“Dạ dạ, ta sẽ trị liệu bệnh cho tiểu thế tử, liền đi ngay.”

Chu Thái Y cúi đầu khom lưng, run run rẩy rẩy đi lăng tuyết hiên nơi Hằng Đình ở.

một ngày nữa đi qua, lại một đêm đi qua, Tần Vũ Hàng vẫn canh giữ ở trước giường bệnh thê tử, không rời không bỏ, bộ mặt tiều tụy khôngchịu nỗi, hốc mắt hãm xuống thật sâu.

“Thanh Điền Sư thúc tới.” Bên ngoài Cẩm Hoa Đường truyền tới tiếng la tràn ngập kinh hỉ của Mặc Kỳ.

Tần Vũ Hàng đứng lên, lảo đảo một cái thiếu chút nữa ổn định khôngđược mình, bắt lấy thành giường trấn định cảm xúc một chút, lại thấy thanh Điền Sư thúc cõng cái hòm thuốc đã theo Mặc Kỳ dẫn dắt đi vào phòng ngủ, đi sau cùng là hai đại thị vệ của Diệp Tuệ.

“Thanh Điền Sư thúc, mau tới đây nhìn xem nương tử ta?” Tần Vũ Hàng liền chào hỏi đều quên, bắt lấy ống tay áo ông dắt đến trước giường.

Lại nói thanh điền người này cũng không thuộc về Thiên Ưng Môn trực hệ, ông trước kia là một lang trung nghèo túng lưu lạc giang hồ, bị kẻ thù đuổi giết, may mắn thiên kỳ đạo nhân đi ngang qua, thuận tay cứu.

Ông biết được lai lịch thiên kỳ đạo nhân, chết sống quấn lấy muốn bái làm sư phụ, nhưng thiên kỳ đạo nhân lại ngại thanh điền số tuổi quá lớn, tư chất học võ cũng không giỏi lắm, nói cái gì cũng không thể tiếp thu.

Cuối cùng thanh điền chết sống chạy đến thiên ưng sơn không chịu đinữa thời gian trôi qua, liền trợ giúp môn phái quản lý linh tinh, bởi vì y thuật không tồi, thuận tiện trợ giúp chữa bệnh cho đệ tử trong môn cùng các khách hành hương. Lúc tới Thiên Ưng Môn, nhàn rỗi khôngcó việc gì, liền tìm một số điển tịch y dược đều đọc một lần, đối với giải độc đặc biệt tinh thông.

Thanh điền bị Tần Vũ Hàng kéo đến trước giường, không đi xem Diệp Tuệ nằm ở trên giường, một đôi mắt nhỏ xem xét trên người sư điệt, trong miệng nhắc đi nhắc lại: “Quái lạ, ngày thường là một đại nam tử chỉnh tề, sao làm lại giống như củ cải mới được rút ra từ trong đất?”

Thanh điền cả đời không có lão bà, không thể lý giải cảm tình tục nhân, ở suy nghĩ của ông, hồng trần lăn lộn cả trai lẫn gái đều là tục nhân, chỉ có ông như vậy lấy Tam Thanh tổ sư làm căn bản mới là con người tao nhã, thậm chí là tiên nhân.

Tần Vũ Hàng lười nói lời vô nghĩa cùng ông, bắt lấy tay ông đặt ở trênuyển mạch thê tử, thúc giục nói: “Sư thúc đừng nhiều lời, nhanh nhanh bắt mạch.” Thầm nghĩ nếu là sư phụ mình, thiên kỳ đạo nhân ở đây thì tốt rồi, kiến thức sư phụ như thiên nhân, khắp thiên hạ khôngcó ông trị không hết độc thương.

Thanh điền để ngón trỏ cùng ngón giữa ở trên cổ tay Diệp Tuệ, sắc mặt nghiêm trọng, chuyển sang nghi hoặc, ngưng mi suy nghĩ một lát, tìm cái trang châm cứu trong bọc nhỏ ở cái hòm thuốc bên cạnh, mở ra, cầm lấy một cây châm nhỏ. Tần Vũ Hàng thấy ông muốn đâm vàotrên da thịt Diệp Tuệ, vội vàng ngăn lại, phân phó A Kim đưa tới mộtbình nước sôi nóng bỏng, đem châm ném vào bên trong.

“Ngươi đây là làm cái chuyện quái quỷ gì?” Thanh điền lộ ra nghi hoặc ánh mắt.

Tần Vũ Hàng nhớ tới lời thê tử thường hay nói, nói: “Ai biết châm nàyđã trải qua những người nào, lây nhiễm bệnh hoa liễu, bệnh lao, vạn nhất mang virus vào thân thể nương tử ta, thúc liền gặp xúi quẩy!không cần ta động thủ, thị vệ Sở Vương Cung, lớn lớn bé bé quan viên Bình Châu, ngay cả Thái tử liền sẽ lấy mạng thúc.”

Thanh điền gãi gãi tóc, ngưng mi nghĩ nghĩ: “nói rất đúng, giống như có chút đạo lý, để ta sau này làm nghề y nhất định chú ý.”

Tần Vũ Hàng đem châm từ nước sôi lấy ra, dùng khăn lông sạch sẽcầm, chờ cho nguội bớt, đưa cho thanh điền.

Thanh điền dùng châm kích thích trên cổ tay Diệp Tuệ, lại rút ra, nhưng nhìn châm cũng không thấy biến hóa rõ ràng. Ông đi tới trước cửa sổ, cho ánh mặt trời chiếu vào một lát, lại thấy châm lóe lên kim sắc hơi hơi nhạt. Thanh điền vươn đầu lưỡi liếm thử, sắc mặt lộ ra mộttia bừng tỉnh: “Chẳng lẽ là ‘say mộng thệ’ trong cung đình ngự dụng.”

Tần Vũ Hàng cũng không biết say mộng thệ là vật gì, nhưng Lão Thập cùng Lão Thập Nhất đều hiểu, đều lắp bắp kinh hãi, nhìn nhau thoáng qua, sắc mặt càng thêm sầu thảm. Lão Thập Nhất nói: “Ta nghe nóiqua về say mộng thệ, biết người trúng loại độc này, sẽ trong lúc ngủ mơ dần dần tử vong, nhưng trước nay chưa từng nghe qua có phương pháp giải cứu.”

Lão Thập dùng đại lễ quỳ lạy thanh điền: “Đạo trưởng nếu tra ra nương nương bị trúng độc gì, tất nhiên có thể cứu sống nàng, cầu đạo trường cứu nương nương một mạng, muốn ta làm trâu làm ngựa đều được.”

Thanh điền nhíu mày nói: “Ngày gì quái lạ, sao toàn nói lời thô tục, ngươi là Vương gia, bổn đạo nhân muốn ngươi làm trâu làm ngựakhông phải tự tìm phiền phức sao?”

“Thanh Điền Sư thúc, say mộng thệ rốt cuộc là loại độc gì, làm sao hóa giải nhanh nhanh nói thẳng ra đi!” Tần Vũ Hàng đã thực hết kiên nhẫn.

“Muốn nói độc cũng không phải lắm, nó là một loại mê dược thực kỳ lạ, sau lúc trúng, có thể làm người trong lúc ngủ mơ vô tri vô giác chếtđi. Vốn dĩ được chế ra ở Nam Cương Man tộc, sau thổ ty địa phương lại triều cống cho Dĩnh đường, dâng lên bí phương, từ đó về sau chuyên môn dùng để xử phạt các sườn phu của Hoàng Hậu phạm sai lầm trong cung và các đại thần có tư cách trong triều, nhưng cũngkhông phải ai cũng đều có tư cách dùng, trừ phi địa vị cao, xuất thân tốt.”

Say mộng thệ này trân quý ở chỗ, tuy tương đương với rượu độc, nhưng rượu độc uống vào người sẽ rất thống khổ, nhận hết tra tấn mới có thể chết đi. Uống vào say mộng thệ, chỉ thống khổ trong chốc lát, thực mau vào đi vào giấc mộng đẹp, ở trong mộng hạnh phúc mà tử vong.

Thanh điền thở dài nói: “Nghe nói trước kia có người được cứu sống sau khi trúng say mộng thệ, nhưng căn bản không muốn tỉnh lại, bởi vì ở trong mộng gặp được người muốn gặp nhất, tình nguyện ở lại trong mộng.”

Tần Vũ Hàng không tin: “Nương tử trong mộng có đẹp mấy cũng đâu thể tốt hơn hiện thực, ở thế giới hiện thực có phu quân cùng hài tử nàng yêu nhất. Mẫu tộc nàng đều ở thế giới hiện thực, cho dù phụ thân mất sớm, lúc ấy nàng còn rất nhỏ, căn bản không nhớ rõ.”

Thanh điền lắc đầu: “Khó nói, có lẽ nàng mơ thấy khát vọng nhất tận đáy lòng, hoặc có lẽ mơ thấy kiếp trước……”

“Sư thúc, thúc rốt cuộc có biện pháp nào không cứu sống nương tử ta?”

“Đúng vậy, đạo trưởng, rốt cuộc có hay không?”

Mấy nam nhân trăm miệng một lời, say mộng thệ thuộc về loại hình độc gì căn bản không quan tâm, an nguy Diệp Tuệ mới là chuyện cần quan tâm nhất.

“Có thì có, nhưng là tương đối khó khăn, các ngươi ở bên tai nàng lớn tiếng kêu, tiếp đón hồn nàng quay về. Ta dùng châm châm vào huyệt vị nàng, kích thích thần kinh đại não nàng, chỉ là sẽ làm nàng vô cùng thống khổ, phương pháp châm không phải người thường có thể chịu đựng, nhưng vì muốn nàng sống lại, chỉ có thể làm như vậy.”

Diệp Tuệ đang ở một hồi mộng đẹp, về tới kiếp trước...