Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn

Chương 4: Tôi ngưỡng mộ Ngài Hải Minh đã lâu rồi

Trương Thiên Di sao mà không hiểu, lập tức nói: “Bây giờ tôi bắt đầu luôn, Anh Thy, mở máy quay phim!”

Đào Anh Thy hoàn hồn, mồ hôi chảy ròng ròng, bắt tay khởi động máy, nhắm ngay vào gương mặt đẹp trai, thâm sâu không lường được của Tư Hải Minh.

Ngay khi nhằm vào gương mặt anh, tay Đào Anh Thy đều run lên, nhất là khi Tư Hải Minh bỗng nhìn qua, con mắt thâm sâu sắc bén, dọa đến nỗi Đào Anh Thy suýt thì làm rơi máy quay xuống đất.

Trương Thiên Di đang hỏi một chút vấn đề, Đào Anh Thy đứng nơi đó đều muốn sụp đổ rồi. Nếu là hai người thì sao có thể trông giống nhau như vậy?

Mặc dù đã cách ba năm, nhưng ấn tượng của anh lại khắc sâu đến nỗi cô không thế nào quên.

Năm đó trong quán ba, cô uống đến đầu óc mơ hồ, nếu không so có thể nhận nhầm người ta thành trai bao được!

Hi vọng anh ta không nhận ra mình!

“Ngài Hải Minh, có thể hỏi anh một vấn đề cuối cùng liên quan tới chuyện tình cảm được không? Đây là câu hỏi bổ sung, Ngài Hải Minh có thể trả lời hoặc từ chối”

“Nói đi”

“Tuối còn trẻ như vậy mà anh đã có khối tài sản khổng lồ, là tống tài bá đạo trong mắt tất cả các phụ nữ trong thành phố, vậy anh có bạn gái không, hoặc có cô gái nào đế lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh hay không?”

Trương Thiên Di hỏi xong câu này thì cả người cũng đều khẩn trương hẳn lên, cảm xúc mong đợi của cô ta ngay cả Đào Anh Thy đứng sau cũng thấy được. Mắt Đào Anh Thy không rời khỏi ống kính, nhìn về phía người đàn ông tỏa ra khí thế lạnh lùng kia. Gương mặt kia đúng là đẹp trai, chỉ có điều hơi lạnh lùng khó gần, còn mang theo sự nguy hiểm khiến người ta phải dè chừng.

Nhưng cho dù như vậy, phụ nữ trong thành phố vần chạy theo như vịt.

Loại nhân vật có giá trị bản thân lớn như này cũng không thế thiếu phụ nữ.

“Có” Giọng điệu âm trầm vang lên.

“Không biết là cô chủ của gia đình nào lại có may mắn đến vậy?”

Trong lòng Đào Anh Thy liền lo lắng, ngón tay nằm chặt camera đến trắng bệch, mà ngay lúc cô hoảng hốt vô cùng thì lại nghe Tư Hải Minh nói…

“Không thể trả lời”

Trong lòng Trương Thiên Di ghen ghét không thôi, nhưng cô ta vẫn không muốn từ bỏ cơ hội hiếm có này, nếu không phải vì công việc, sao cô ta có được cơ hội tiếp xúc với Tư Hải Minh trong khoảng cách gần như vậy, với cả, cô ta cũng phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán với đông nghiệp trong công ty mới có được.

Trương Thiên Di lại chuyển chủ đề: “Ngài Hải Minh, không biết tôi nay có thể vinh hạnh cùng anh dùng cơm không?”

Đào Anh Thy sửng sốt một chút, cái này đâu có liên quan gì tới nội dung phỏng vấn đâu?

Cô nhất thời không biết có nên quay tiếp không?

“Tôi ngưỡng mộ Ngài Hải Minh từ lâu rồi, anh xem, tôi cũng có thể trở thành người phụ nữ của Ngài Hải Minh, tôi rất nghe lời…” Nói xong, Trương Thiên Di liền cởi nút áo sơ mi của mình, lộ ra cảnh xuân bên trong.

“.,” Miệng của Đào Anh Thy đều mở to đến độ có thể nhét vừa một quả trứng gà. Người phụ nữ này điên rồi à?

“Ném ra ngoài.” Tư Hải Minh lạnh lùng nói, không chừa chút mặt mũi cho người đối diện.

Chương Vĩ phất tay, vệ sĩ phía sau tiến đến, một tay kéo Trương Thiên Dị, trực tiếp ném ra ngoài.

Thậm chỉ còn nghe được tiếng kêu thảm thiết của Trương Thiên Di khi bị quảng xuống đất, có thể thấy được là không thương hoa tiếc ngọc chút nào. Đào Anh Thy đột nhiên bị cảnh tượng này làm sững sờ mấy giây mới hoàn hồn, lập tức xin lỗi: “Cảm ơn anh đã bớt chút thời gian nhận phỏng vấn của Đài truyền hình chúng tôi, tạm biệt!” Nói xong, cô cũng không dám nhìn anh, cầm theo máy quay chạy biến.

Con ngươi sâu đen của Tư Hải Minh quét qua, cực kỳ nguy hiểm, vẻ âm trầm khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.

Chương Vĩ chút ý tới ánh mắt của anh, người phụ nữ căm máy quay bị anh nhìn ba lần, điều này quả không tầm thường.

Đào Anh Thy dẫn theo Trương Thiên Di bị sai chân lên xe.

“Cô dám lộ ra nửa câu về chuyện phỏng vấn, thì liền cút cho tôi!” Trương Thiên Di nói.

“Vâng.”

Đào Anh Thy không thèm đế ý tới hành động của Trương Thiên Di, trong đầu đều đang nghĩ chuyện của chính mình.