Một Thái Giám Xông Thiên Hạ

Chương 167: Bàng gia thiết kỵ

Tung Hoành Thiên Hạ Tác Giả : Tuyết Lý

Chương 167: Bàng gia thiết kỵ

Dịch: Masta4ever Nguồn: Sưu Tầm

Minh Tú tựa hồ có chút sợ hãi nấp sau lưng Trương Hắc Ngưu không dám nhìn thẳng Trần Tiểu Thúy đầu tóc bạc trắng trước mặt, tuy nhiên cũng thấy tò mò ló ra. Bộ dạng của nàng như một con chim non, hoàn toàn bất đồng với Tú Hoa phu nhân tối qua.

Trương Hắc Ngưu nhìn Trần Tiểu Thúy nói:

- Ngươi lui về đi! Có rãnh rỗi thì rèn luyện thân thể, một thời gian ngắn nữa sẽ truyền thụ võ công cho ngươi!

Trần Tiểu Thúy gật đầu lui xuống, nàng cũng có gian phòng thuộc về mình vì để tránh mâu thuẫn với Lý Phù Dung. Chu Bất Đồng ở một bên khẩn trương nhìn Trần Tiểu Thúy vừa thấy nàng bước đi thì cũng định theo sát nhưng lại nhớ tới còn đám người Trương Hắc Ngưu nên dừng lại. Bất quá Bạch Kim Nguyệt thấy bộ dạng này của y thì lên tiếng:

- Nơi này không có chuyện của ngươi! ngươi đi theo đi , chiếu cố một chút cho Tiểu Thúy!

Chu Bất Đồng khẽ liếc sang Bạch Kim Nguyệt rồi Trương Hắc Ngưu, sau đó cũng đi theo.

Lúc này Bạch Kim Nguyệt cũng đi tới phía trước Trương Hắc Ngưu, nhẹ nhàng tựa vào người hắn, nũng nịu:

- Trương đại ca, rốt cục chàng đã trở lại!

Từ trước đến giờ, Bạch Kim Nguyệt vẫn hiếm khi thân mật với Trương Hắc Ngưu trước mặt người khác như thế, nhưng lúc này là để thị uy với Minh Tú bên cạnh.

Minh Tú len lén nhìn Bạch Kim Nguyệt một cái, nhỏ giọng thăm hỏi:

- Minh Tú ra mắt tỷ tỷ!

Mọi người cả kinh, khó tin nhìn Minh Tú, lúc này Minh Tú tựu như một tiểu lão bà nhìn thấy đại lão bà, con mắt cả đám như muốn rớt ra.

Bạch Kim Nguyệt cũng hẫng người , được Trương Hắc Ngưu nhẹ nhàng đỡ lấy, ngạc nhiên hỏi:

- Làm sao? Buổi tối không ngủ sao? Tinh thần như vậy không tốt!

Nàng thật ra không ngủ nhưng thân thể còn chưa tới mức yếu ớt như vậy, chẳng qua là vô cùng kinh ngạc. Một câu tỷ tỷ vừa rồi thật sự là do Minh Tú kinh khủng của ngày hôm qua kêu lên đấy sao? Bạch Kim Nguyệt cực kỳ hoài nghi.

Những người khác cũng nghĩ giống như vậy nhưng xem ra Minh Tú bây giờ không có vấn đề gì.

Bạch Kim Nguyệt theo bản năng đáp lễ:

- Minh Tú muội muội đa lễ rồi!

Minh Tú tựa hồ là có chút sợ Bạch Kim Nguyệt, lại vội vàng nấp sau Trương Hắc Ngưu làm Bạch Kim Nguyệt rất khó hiểu. Hành động của song phương phải chăng là đang nhầm lẫn, cảm thấy sợ nấp sau lưng Trương Hắc Ngưu phải là mình mới đúng nha.

Vân Quan Nguyệt trầm mặc, dường như miễn cưỡng tiếp nhận sự phát hiện này, rốt cục mở miệng:

- Đại nhân. Chúng ta nên lên đường thôi! Ở trong một thành thị nghỉ ngơi một ngày, sau đó sẽ lại lên đường rồi, chỗ này cũng không ngoại lệ.

Trương Hắc Ngưu gật đầu:

- Đi thôi!

Mặc dù vấn đề Bàng gia vẫn chưa hoàn toàn giải quyết, bất quá Trương Hắc Ngưu cũng không có ý tứ đánh giết tới cửa, chẳng qua binh đến tướng đỡ, nước đến đất cản mà thôi.

Trong mắt Quỷ kiếm cũng toát lên vẻ cổ quái, Bàng gia thế lực rất lớn, mặc dù ra khỏi Bà Dương thành nhưng không có nghĩa thoát khỏi phạm vi thế lực của bọn họ. Vương Đạo Thống cũng đang suy tư có nên tạm hoãn rời đoàn xe này hay không, bởi gì mấy ngày qua kiến thức tăng mạnh, tựa hồ đi theo Trương Hắc Ngưu thì có thấy không ít giang hồ dị văn. Điều này sinh ra lực hấp dẫn thật lớn với người hiếu kỳ như Vương Đạo Thống.

Bạch Kim Nguyệt cũng muốn rời nhanh khỏi chỗ này nên vội vàng đồng ý:

- Như vậy chúng ta hãy mau lên đường đi!

- Người ta thì sao?

Minh Tú hỏi, Trương Hắc Ngưu sẽ không quên đem theo mình đi chứ.

- Cùng nhau!

Trương Hắc Ngưu nói làm Minh Tú cười cao hứng, Bạch Kim Nguyệt thì thấy trong lòng khẽ căng thẳng. Bất quá Trương Hắc Ngưu đã nói như vậy thì mọi người cũng lập tức tản đi làm công tác chuẩn bị.

Bạch Kim Nguyệt dọn điểm tâm ra cùng ăn với Trương Hắc Ngưu và Minh Tú. Trương Hắc Ngưu ăn tượng trưng một chút, bất quá Minh Tú thì rất cao hứng, đối với Bạch Kim Nguyệt cũng thân mật, thần trí của nàng hiện giờ đang ở trạng thái một nữ hài mười lăm mười sáu tuổi cái gì cũng không hiểu, thuần chân làm người khác yêu thương. Bạch Kim Nguyệt mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng cũng dần thay đổi cái nhìn với Minh Tú. Nàng hiện giờ đã không phải là Minh Tú kinh khủng của ngày hôm qua mà là một tiểu cô nương vui vẻ hồn nhiên.

Lúc sắp đi, Lý Nhất Sinh lại đưa tới thêm không ít đồ, trên danh nghĩa là hiếu kính Lý Phù Dung nhưng là được Trương Hắc Ngưu thu nhận. Mọi người sau khi chuẩn bị xong xuôi thì chuẩn bị lên đường.

Tại Bàng gia thì mọi việc đang rối beng, theo tai mắt hồi báo thì đã biết được trạng thái hiện giờ của Minh Tú, hình như là đã câu đáp với Trương Hắc Ngưu hay là bị hắn tao đạp rồi, cho dù là trạng thái nào cũng cũng không phải là điều mà Bàng gia hi vọng nhìn thấy .

Bàng gia lão Ngũ căm tức:

- Sớm biết như thế cần gì phải do dự, nếu để cho ta đi chẳng phải cái gì cũng giải quyết rồi ư!

- Giải quyết cái rắm, cuối cùng sợ rằng giải quyết chính là ngươi!

Bàng gia Đại gia mắng.

- Bây giờ được rồi...... Ta bất kể, Bàng gia cuối cùng như thế nào không liên quan với ta! Đại ca! Sau này ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Bàng gia lão Ngũ đứng lên, Bàng gia Đại gia cả giận:

- Ngươi đi đâu đây?

- Ta đi tìm hắn!

Bàng gia lão Ngũ trả lời.

- Ngăn cản y!

Bàng gia Đại gia giận đến giận sôi lên:

- Đem người này giam lại cho ta!

Nhất thời có mấy kiếm thủ đem Bàng gia lão Ngũ bắt lại, Bàng gia lão Ngũ cũng không nói lời nào, tựa hồ đã thành thói quen, mấy kiếm thủ cũng vậy, tiện tay đẩy Bàng gia lão Ngũ đi xuống.

Lúc này Bàng gia lão Nhị lại nói:

- Gia chủ, chúng ta bây giờ phải làm gì đây?

- Đúng nha! Gia chủ, hai bên cũng là người mà chúng ta đắc tội không nổi, bây giờ Bàng gia muốn tiếp tục sinh tồn thì nhất định phải nghĩ ra một thượng sách!

Một lão giả rất có thân phận nói.

- Tiến thối lưỡng nan!

Bàng gia Đại gia buồn bực:

- Bây giờ thời cuộc hỗn loạn như thế , Bàng gia không cẩn thận sẽ phải rơi vào vực sâu không đáy. Gia Hòa mặc dù là con trai của ta, nhưng vì Bàng gia, mối thù của nó ta cũng không dám đi báo! Bây giờ ngươi muốn ta như thế nào...... Bàng gia chúng ta tuy lớn, nhưng ở thời cuộc trước mặt nếu bị hủy diệt cũng chỉ là chuyện nhỏ!

Mấy chủ sự của Bàng gia phía dưới cũng yên lặng, tất cả đều hiểu nỗ khổ tâm của Bàng gia Đại gia khổ sở, trên mặt toát ra vẻ thương cảm.

- Không...... Không xong!

Ngoài cửa đột nhiên truyền vào một tiếng gào thét. Mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn dồn ra, chỉ thấy một hộ vệ lăn một vòng vọt vào thông báo:

- Gia chủ...... Các vị chủ sự...... Không! Không xong!

- Từ từ nói!

Vẻ mặt của Bàng gia Nhị gia khó coi, lúc này là lúc nào mà còn thêm phiền:

- Ổn định đã nào, ngươi không sợ thở gấp mà chết nhưng chúng ta sợ ngươi kêu mà chết đấy!

- Dạ! Dạ!

Hộ vệ vội vàng hít sâu mấy hơi.

- Nói đi!

Bàng gia Đại gia muốn biết đến tột cùng là chuyện gì có thể làm cho hộ vệ này hốt hoảng như thế.

Hộ vệ hổn hển:

- Thiết kỵ binh xuất động!

Mấy chữ ngắn gọn này vang lên như sấm sét bên tai mấy người trong phòng. Mọi người đứng phắt dậy khó tin nhìn hộ vệ kia. Bàng gia Đại gia phản ứng kịch liệt, lớn tiếng quát lên:

- Làm sao có thể! Không có thủ lệnh của Bổn gia chủ! Thiết kỵ binh có ai có thể điều động!

- Là Đại phu nhân!

Hộ vệ vội vàng nói:

- Nàng cầm thủ lệnh của gia chủ xác nhận không có lầm!

- Cái gì?

Bàng gia Đại gia nặng nề vỗ một chưởng lên mặt bàn làm nó vỡ tan, quát lên:

- Con tiện nhân kia, còn phản nàng rồi! Lập tức điều động nhân thủ cho ta!

- Nhưng là......

Bàng gia Nhị gia mới vừa định phóng ra ngoài thi hành mệnh lệnh Bàng gia Đại gia lại khẽ do dự:

- Chúng ta có lực lượng nào có thể chống đỡ được thiết kỵ binh?

- Còn dùng được chứ chống lại sao? Chỉ cần Bổn gia chủ đến tự nhiên có thể đoạt lại quyền chỉ huy!

Bàng gia Đại gia giận dữ nhìn Bàng gia Nhị gia.

- Đúng! đúng!

Bàng gia Nhị gia nghĩ tới, vội vàng gật đầu.

- Con tiện nhân kia đem thiết kỵ binh dẫn tới đâu rồi?

Bàng gia Đại gia hỏi.

- Hồi báo gia chủ, tựa hồ là đuổi theo hung thủ giết chết đại công tử rồi!

Hộ vệ kia vội vàng trả lời, lúc này những chủ sự khác cũng đã hành động, trong đó không thiếu trưởng lão cấp một .

- Đáng chết!

Bàng gia Đại gia cảm giác mình đã sớm ngờ tới. Điều này chính là mãnh hổ đối chiến ác sư, một khi chạm vào nhau tất nhiên là lưỡng bại câu thương, không khỏi trong lòng đại hận. Mặc dù Trương Hắc Ngưu dẫn Minh Tú đi nhưng bản thân vẫn còn chút cơ hội xoay chuyển, nhưng nếu thiết kỵ binh bị diệt thì đúng là cả Bàng gia cũng tận số rồi.

Lúc này lại có một người không nhìn gác cổng vọt vào, đó là một lão đạo ra vẻ đường bệ, hướng Bàng gia Đại gia chất vấn:

- Bàng lão đại, ngươi làm sao vậy, thiết kỵ binh cũng chưa hoàn toàn luyện thành đã xuất động rồi! Chẳng lẽ ngươi không sợ phía trên trách tội!

Bàng gia Đại gia đi ra cửa:

- Tóm lại một lời khó nói hết, đạo trưởng cũng tới, như vậy cùng nhau đi đi, nói không chừng còn phải làm phiền đạo trưởng!

Lão đạo ngơ ngác:

- Chuyện gì xảy ra?

Bàng gia Đại gia không nói thêm lời nào, vẻ mặt nghiêm túc đi ra. Lão đạo nhíu mày rồi cũng bước theo, lúc này đoàn xe của Trương Hắc Ngưu đã ra khỏi thành.