Một Tuần Bên Anh

Chương 3

“Mỹ Linh, chờ lần tới đến trường học xử lý thủ tục thôi học, giữa trưa liền thu dọn dụng cụ học tập trong trường mang về.” Lúc ăn sáng, Diệp mẹ thuận tiện nhắc nhở cô một câu.

“Nhanh như vậy ạ?” Diệp Mỹ Linh có điểm kinh ngạc.

“Tuần tới là đi rồi, cuối tuần còn muốn cùng họ hàng liên hoan tạm biệt, hai ngày này con không cần đi đi học, ở nhà đóng gói hành lý của mình đi.” Diệp ba một bên xem báo chí, một bên ông nói kế hoạch sắp tới của mình đã dự tính.

“Con còn chưa cùng các bạn học nói lời tạm biệt, con tưởng còn gặp lại họ vài ngày nữa……” Diệp Mỹ Linh tuy rằng đối lớp không có nhiều sâu tình nghĩa người, cô chỉ là không rời xa được Chung Nhất Minh. Liền tính, còn thừa hai ngày, cô vẫn tưởng hoàn hảo được cùng cậu ở bên nhau.

“Vậy hành lý của con khi nào sắp xếp lại?” Diệp ba hỏi.

“Buổi tối, con sẽ từ từ sắp xếp lại, ba yên tâm.” Diệp Mỹ Linh đem trên nửa bánh mì nướng đang cầm trên tay bỏ hết vào miệng, vội vã nói lời tạm biệt với ba mẹ: “Con muộn rồi, thưa ba mẹ con đi!” Sau đó chạy đến trên sô pha xách cặp, ở bậc thềm nhanh chóng thay giày vào chạy ra cửa.

“Thế nào mà vội vã vậy?” Chung Nhất Minh nhìn thấy Diệp Mỹ Linh vội vội vàng vàng mà từ trong nhà chạy ra, nhíu mày nhẹ.

“Sợ cậu đợi lâu.” Diệp Mỹ Linh đeo cặp lên nói.

“Cũng không cần gấp như vậy đâu.” Chung Nhất Minh sau khi nói xong, duỗi tay sửa sang lại cổ áo của cô: “Cổ áo lệch.”

“Cảm ơn.” Diệp Mỹ Linh chất phác mà đáp lại một chút.

Lúc này, Chung Nhất Minh cong lưng, đem mặt tới gần mặt cô.

Cậu muốn làm gì?

Cậu muốn hôn tớ sao?

Quá nhanh đi?

Mới quen nhau ba ngày.

Diệp Mỹ Linh khẩn trương mà nhắm mắt lại, cảm giác môi bị một trận xúc cảm ấm áp cọ cọ vài cái.

“Được rồi.” Chung Nhất Minh buông tay nói.

Diệp Mỹ Linh nháy đôi mắt vô tội nhìn cậu.

Chung Nhất Minh tiếp theo nói: “Mỗi ngày sáng xong sao không rửa miệng, vụn bánh mì dính đầy miệng. Mèo nhỏ ở bẩn!”

“Tớ không phải mèo nhỏ ở bẩn!” Cô chu cái miệng nhỏ kháng nghị.

Cậu dùng tay nhéo má cô, cười nói: “Không sao, tôi sẽ không ghét bỏ cậu.”

Bỏ đi, bạn trai cái gì chứ!

Diệp Mỹ Linh dùng ánh mắt hung hăng mà trừng mắt nhìn cậu một chút.

“Nhanh lên, sắp tới tiết toán!” Đến lớp học, Diệp Mỹ Linh bị Lý Lệ Hồng thúc giục lấy vở bài tập.

Diệp Mỹ Linh trở lại chỗ ngồi rút ra vở bài tập đưa cho cô, đồng thời khuyên bảo một câu: “Lệ Hồng này, cậu về sau thật sự phải học toán cho thật tốt, cậu còn có một năm cao trung thôi đó, nhìn chung không thể không rèn luyện toán đi?”

Lý Lệ Hồng giỏi về mặt nghệ thuật hơn, mặt khác xét thấy Lý Lệ Hồng các môn trong lĩnh vực này thành tích không tồi, chỉ có toán học kém một ít, tổng thể hẳn là có thể có thể đậu một trường học nghệ thuật tốt.

Toán học ở cao trung phải nói là môn chính, mỗi ngày đều phải làm toán. Sau khi Diệp Mỹ Linh đi, phiền toái kế tiếp chính là dựa vào năng lực chính mình đi hoàn thành bài tập toán.

“Cái này không cần để ý, cậu đi nước ngoài thôi mà, lão công của cậu còn ở nơi này nha! Cậu ấy sẽ không đối xử với khuê mật của vợ mình rỗng kiến thức thấy mà không cứu?” Lý Lệ Hồng vui mừng, may mắn Diệp Mỹ Linh cuối cùng cũng quen với một bạn trai học bá, như vậy, cô có thể lấy cớ bạn thân của bạn gái, mỗi ngày tới tiết, bảo cậu cho mượn sao chép.

“Cậu đừng cao hứng quá sớm, tớ còn không có nói với cậu ấy chuyện phải đi Mỹ, vạn nhất cậu ấy nghe được, không vui, muốn cùng ta chia tay thì làm sao bây giờ?” Diệp Mỹ Linh phản bác lại Lý Lệ Hồng một đầu nước lạnh.

“Cái gì, cậu cư nhiên còn không có nói cho cậu ấy? Cậu không được giống cái loại nữ chính tuyệt tình không có một câu ly biệt, vĩnh viễn biến mất ở nam chính sinh hoạt? Sau đó hắn từ đây thù hận nữ tính, biến thành một nam nhân độc ác.” Lý Lệ Hồng thiên mã hành không mà nói.

“Cậu quá khoa trương rồi? Tớ chỉ là không có nghĩ đang tốt như thế nào nói cho cậu ấy biết mà thôi.” Diệp Mỹ Linh liếc mắt nhìn Lý Lệ Hồng.

“Tiểu thuyết tổng tài đều viết như thế này.” Lý Lệ Hồng tranh luận.

“Ít xem lại mấy cái tiểu thuyết hoang tưởng đó lại đi, phỏng chừng môn toán của cậu liền tốt lên đó.”

“Không đời nào!” Lý Lệ Hồng khinh thường.

Diệp Mỹ Linh dùng tay nâng gương mặt, nghiêng đầu não nhìn ngoài cửa sổ trời xanh: Vì cái gì sự tình phức tạp như vậy?

Nếu không phải bởi vì chuyện đi nước ngoài, phỏng chừng chính mình sẽ không tìm đến Chung Nhất Minh tỏ tình

Hoặc là Chung Nhất Minh không nên nhận lời tỏ tình của cô, cô căn bản tính toán bị cự tuyệt, sau đó không có tiếc nuối rời đi.

Hiện tại, luyến tiếc cùng Chung Nhất Minh tách ra hai nơi. Ăn qua cơm trưa xong, Diệp Mỹ Linh lôi kéo Chung Nhất Minh đến bên đường đi bộ, mua hai ly trà sữa, mình uống một ly, ly kia cho Chung Nhất Minh.

Chung Nhất Minh nhíu mày hỏi: “Mỹ Linh, không phải cậu nói tiền tiêu vặt chỉ có 100 khối thôi sao? Cậu đủ trả sao?”

“Đủ đủ, ngày hôm qua mẹ tớ mới cho tớ 500 tệ.” Ngày hôm qua Diệp mẹ cho Mỹ Linh thêm tiền tiêu vặt bảo cô đãi các bạn trong lớp ăn cơm. Nhưng mà cô không có nhiều bạn tốt, nếu tiền còn thừa thì cùng Lý Lệ Hồng đi ăn cá nướng.

“Mẹ cậu như thế nào đột nhiên cho cậu nhiều như vậy?” Cậu có điểm tò mò.

“Hôm qua mẹ chơi thắng mạt chược 1000 tệ nên chia một nửa cho tớ, bảo tớ không được nói cho ba.” Tuy rằng đã từng có những việc này phát sinh, nếu bình thường Diệp mẹ cũng chỉ cho tiền tiêu vặt như mọi khi, điểm này chỉ đủ cô ăn một phần thức ăn nhỏ ở McDonald’s.

“Chung Nhất Minh, chúng ta tiến vào cửa hàng này xem đi!” Diệp Mỹ Linh lôi kéo tay Chung Nhất Minh về phía cửa hàng.

Chung Nhất Minh một tay đem cô kéo trở về, có điểm bất mãn mà nói: “Không cần kêu cả tên lẫn họ người ta như vậy đâu.”

“Cậu tên Chung Nhất Minh, không phải sao?” Diệp Mỹ Linh vẻ mặt vô tội, không biết cậu vì cái gì không vui.

“Kêu tôi Nhất Minh.” Chung Nhất Minh nhàn nhạt mà nói.

“Phụt……” Diệp Mỹ Linh không thể nhịn liền cười nhẹ.

Cư nhiên để ý cô kêu tên đầy đủ của cậu, sau đó mang một chút ngữ khí làm nũng nói: “Được rồi, Minh Minh, chúng ta qua bên kia nhìn xem.”

Minh Minh?

Chung Nhất Minh cảm thấy gọi “Minh Minh” cũng không tồi, liền cùng cô đi đến cửa hàng lưu niệm.

“Oa, thật xinh đẹp a!” Diệp Mỹ Linh nhìn đến một cái quả cầu pha lê không ngừng cảm thán.

“Cậu thích cái này?” Chung Nhất Minh hỏi.

“Ừ ừ, tớ rất thích những đồ vật xinh đẹp như vậy.” Quả cầu pha lê thật sự quá xinh đẹp, Diệp Mỹ Linh không thể dời tầm mắt khỏi nó được mà.

“Thích sao? Tôi mua cho cậu một cái.” Cậu khom người xuống hỏi, cùng cô nhìn quả cầu pha lê.

Cô xem giá: 300 tệ, sau đó làm bộ không thèm để ý mà nói: “Không cần.”

Quả cầu pha lê thật sự đẹp, chỉ là không thể để Chung Nhất Minh vì cô tiêu sài phing phí được

“Hôm nay là 520, cậu có thể muốn một cái.” Chung Nhất Minh nhìn ra được Diệp Mỹ Linh bởi vì sợ cậu tốn tiền, cho nên mới làm bộ một không có hứng thú bộ dáng.

“520 là cái gì?” Diệp Mỹ Linh nghi vấn.

Chung Nhất Minh biểu tình đãi định mà nói ra ba chữ: “Anh yêu em.” Cậu trầm thấp thanh âm không chậm không vội mà nói ra ba chữ kia, giống như tuyên ngôn.

Diệp Mỹ Linh nghe xong thẹn thùng mà cúi đầu, không nói lời nào, sau đó kéo tay cậu, nhỏ giọng mà nói: “Về trường thôi, không còn sớm.”

*

Buổi chiều tan học, Chung Nhất Minh nói cậu có việc bận, kêu Diệp Mỹ Linh về nhà ăn cơm.

Cô suy nghĩ một chút, giống như nghĩ không ra dịp cùng Lý Lệ Hồng ăn một bữa cơm, không bằng liền đi hôm nay luôn vậy.

Vì thế hai cái cô gái nhỏ tung ta tung tăng mà đi vào cửa hàng cá nướng.

“Như thế nào không bồi lão công của cậu ăn cơm?” Chờ lúc đồ ăn chưa đưa đến bàn ăn, Lý Lệ Hồng hỏi.

“Lão công cái đầu cậu ý, còn nói như vậy,tớ liền chạy lấy người, tự mình thanh toán đi nhé.” Diệp Mỹ Linh không tiếp thu được từ ngữ đó, mới kết giao mấy ngày đã kêu cậu là “Lão công” như vậy.

Lý Lệ Hồng cũng thực thức thời mà không hề tranh luận, nói: “520 loại này nhật tử, bỏ rơi bạn trai cùng với bạn thân đi ăn cơm, cậu thật là người bạn thân tốt nhất thời đại!”

“Cậu ấy nói có việc gấp.” Không phải vứt bỏ bạn trai, là bạn trai vứt bỏ nên cô mới tìm đến bạn thân, Diệp Mỹ Linh bất đắc dĩ mà nói.

“Sao, nói chung tớ chỉ là lốp xe dự phòng.” Lý Lệ Hồng không thể tưởng được Diệp Mỹ Linh cũng là loại người “Trọng sắc khinh bạn”, chính lúc này một nồi cá nướng được đưa đến bàn, vừa rồi tức giận bất bình vứt lúc sau lưng đi. Mặc kệ cô có phải hay không là người dự bị, có ăn là đến được.

Tiết tự học buổi tối, Chung Nhất Minh vào học cùng lúc đó tiếng chuông vào lớp cũng reo, cũng không biết cậu làm cái gì, cả một đêm cũng không cùng Diệp Mỹ Linh nói chuyện.

Tan học, hai người cùng nhau một trước một sau hướng cầu thang đi về, Diệp Mỹ Linh mở lời trước: “Tớ về trước đây, tạm biệt.”

“Chờ một chút.” Chung Nhất Minh duỗi tay đem cô kéo trở về bên người.

“Sao vậy?” Diệp Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn cậu.

Chung Nhất Minh lấy từ bên trong cặp sách một cái hộp, đưa cho Diệp Mỹ Linh nói: “Đây là quà 520 cho cậu.”

Đúng vậy, hôm nay ngày 20 tháng 5, 520, “Anh yêu em” là ý nghĩa.

Tựa như 14 tháng 2 là Lễ Tình Nhân đều giống nhau, đều là quan trọng trong mắt người mình yêu.

“Này……” Diệp Mỹ Linh đột nhiên không biết làm sao, cô không có chuẩn bị một món quà nào tặng cho Chung Nhất Minh, do dự, nên làm cái gì bây giờ.

Chung Nhất Minh thấy cô không duỗi tay tới đón, liền nhét ở tay cô, nói: “Mở ra xem.”

Diệp Mỹ Linh do dự một chút, mở hộp ra, là hộp quả cầu pha lê xem hồi trưa.

“Này……” Khả năng 300 nghìn với Chung Nhất Minh chỉ là một chuyện nhỏ, đối với Diệp Mỹ Linh có điểm quá mức, muốn tặng lại quà cho cậu nhưng nghĩ lại tiêu vặt không đủ……

Chung Nhất Minh nhìn ra được Diệp Mỹ Linh khó xử, liền giải thích nói: “Cái quả cầu pha lê này có giống ở giữa trưa ở cửa hàng lưu niệm không? Cái này tôi tìm mua từ chỗ người quen, mua hàng giá rẻ hơn chỉ có 100 tệ thôi.”

Diệp Mỹ Linh nghe mua được giá rẻ như thế, không ngừng cảm thán một tiếng: “Oa, cái kia cửa hàng thật đúng là chặt chém giá, nhìn xem quả cầu này cũng không sai biệt cái kia lắm lắm nhưng lại lấy giá gấp ba lần.”

Diệp Mỹ Linh đem món quà bỏ vào lại trong hộp cẩn thận, ngẩng đầu cùng Chung Nhất Minh nói: “Tớ…… Tớ ngày mai sẽ tặng quà lại cho cậu.” Diệp Mỹ Linh lúc này đang tự hỏi muốn mua cái gì tặng cho Chung Nhất Minh.

“Không cần.” Chung Nhất Minh nghĩ quà thì để sau đi, chuẩn bị phất tay rời đi.

Lúc này, Diệp Mỹ Linh trong lòng mạc danh có một cổ xúc động, cô tiến lên phía trước một bước, nhón chân, nhắm mắt lại hôn môi Chung Nhất Minh một cái, bởi vì không có kinh nghiệm, cứ như vậy miệng đối miệng mà dán vào hơn mười giây.

Rời môi, cô ngẩng đầu nhìn Chung Nhất Minh, khuôn mặt đỏ bừng đỏ, mang theo ngữ khí thẹn thùng hỏi: “Hôn môi là như thế này đúng không?”

Chung Nhất Minh nhịn không được cười lên một tiếng, nói: “Chắc là vậy.”

“Chắc là?” Chẳng lẽ hôn môi không phải dùng miệng hôn môi sao?

Cô nghiêng đầu nhìn cậu, lại hỏi: “Vậy như thế nào mới là hôn môi thực sự?”

“Tôi cũng không biết, tôi chưa thử qua.” Cậu nhún vai, cười nói.

“Hả, chính cậu chưa thử qua, còn nói đã xem qua một số quảng cáo rồi.” Cô bĩu môi nói.

“Xem thì xem nhiều, nhưng không có thử qua, cậu muốn cùng tôi thử một chút không?” Cậu không chờ cô đồng ý, liền tiến lên ôm eo cô, thân cuối xuống hướng môi, vươn đầu lưỡi đến miệng cô.

Diệp Mỹ Linh đột nhiên nghĩ tới đầu lưỡi chạm vào miệng cô, có điểm thẹn thùng, chính là miệng bị lấp kín, chỉ có thể phát ra tiếng “Ân…… Ân……”

Thật lâu sau, Diệp Mỹ Linh cảm thấy chính mình thiếu Oxy, vội vàng dùng tay vỗ lưng Chung Nhất Minh xin tha.

“Ừm, vị dâu tây.” Đây là câu nói đầu tiên sau khi Chung Nhất Minh hôn môi xong

Diệp Mỹ Linh nhớ tới nụ hôn vừa rồi, mặt đỏ thẹn thùng mà cúi đầu nói: “Vừa rồi tan học có ăn một viên kẹo ngọt dâu tây.”

“Có sao? Cho tôi một viên.”

Cô từ túi quần móc ra một viên kẹo ngọt được đóng gói màu hồng phấn đưa cho cậu.

Chung Nhất Minh mở gói giấy ra, đem kẹo đặt ở trong khoang miệng một chút, sau đó cúi đầu hôn môi Diệp Mỹ Linh, dùng đầu lưỡi đem kẹo đưa đến miệng cô, nói: “Kỳ thật, tôi không thích ăn ngọt, cậu ăn đi. Về nhà nhớ đánh răng kĩ nha.” Sau đó cậu phất tay rời đi.

Khoang miệng Diệp Mỹ Linh chứa viên kẹo dâu tây, nhìn bóng dáng Chung Nhất Minh rời đi, nội tâm hò hét: “Cái quỷ gì!”

………………………..

Hôm nay là ngày 20 tháng 5 năm 201X, ngày thứ ba Diệp Mỹ Linh cùng Chung Nhất Minh trở thành người yêu của nhau.