Sáng thức dậy ánh nắng đã chói chang, Trịnh Hoài Nhi mở cửa sổ, những giọt nước còn đọng lại từ trận mưa đêm qua rơi tí tách xuống dưới. Sau cơn mưa khí trời trong lành hơn nhiều, dù có nắng cũng không còn cái oi bức, nóng nực như mấy hôm trước.Trịnh Hoài Nhi theo thói quen nhìn sang ổ của Happy, không bất ngờ khi thấy ổ trống không. Đã hơn một tuần nay Happy đều đi sớm về tùy lúc, thường thì khi cô ngủ dậy đã không thấy bóng dáng nó đâu. Cô không biết Happy có chuyện gì, dạo này mặt mày hiền lành, thân cận với cô nhiều hơn, rất thích làm ổ trên người cô, bỗng chốc trở nên dịu ngoan.Happy mất tích từ sáng sớm, thỉnh thoảng trở về sẽ mang một chút đồ linh tinh cho cô. Hôm trước là bông hoa hồng chắc là lấy từ cửa hàng hoa nào đó, hôm sau là thanh sô cô la trắng hàng ngoại nhập, ngày hôm qua còn tha về một con cá khô nhỏ bắt cô nấu cho nó ăn.Cô nghĩ ngợi không biết có phải Happy tìm được chủ mới rồi hay không mà lại có được nhiều đồ như thế. Thế nhưng Happy thân thiết với cô hơn lại khiến cô phủ định ý nghĩ đó. Nếu nói rằng Happy trộm ở đâu đó cũng không phải, cô không thấy ai trong khu này kêu ca gì. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật kỳ quái.Lắc đầu bỏ chuyện này qua một bên, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết bí mật của Happy thôi. Cô mở tủ lạnh, bên trong chỉ còn một ít hành lá và vài quả trứng, thực phẩm đã gần hết cả rồi. Cô quyết định hôm nay sẽ đi siêu thị.Hôm nay là đầu tuần nên khách đến quán không nhiều, Trịnh Hoài Nhi để ba nhân viên trông quán, bản thân thì đi tới siêu thị mua thực phẩm. Gần khu nhà cô có chợ, nhưng cô lại ít khi mua ở đó, hầu hết đều đến siêu thị để mua sắm. Siêu thị cách nhà khoảng năm cây số, cô cũng không ngại xa mà đi xe tới đó.Tầng một của siêu thị toàn là các cửa hàng thời trang và mỹ phẩm, Trịnh Hoài Nhi lấy một cái xe hàng rồi lên tầng hai, nơi này mới bán thực phẩm và đồ ăn uống. Trước hết cô tới quầy rau xanh, chọn một lúc ba, bốn loại rau tươi. Cô không có sở thích ăn uống gì nhiều, chỉ có rau xanh là bữa nào cũng phải có, không chỉ thế mà còn nấu nhiều món rau khác nhau.Anh trai cô đã nhiều lần mắng cô vì tội chỉ suốt ngày ăn rau mà không thịt thà cá mắm gì cả, vì thế nên dáng người mới nhỏ nhắn thế này, không cao lên nổi. Mỗi lần như thế cô đều ngồi cười gật đầu. Anh trai cô đặc biệt nói nhiều, cãi lời anh chỉ có đau đầu cả một ngày trời nghe giảng đạo lý.Hài lòng chọn xong rau, Trịnh Hoài Nhi đẩy xe tới quầy cá. Một nhân viên đang cầm dao lọc thịt cá hồi. Con cá to nằm trên chiếc bàn màu trắng đặt giữa quầy, vài người đứng vây quanh xem. Trịnh Hoài Nhi đến gần, anh nhân viên cắt một lớp thịt cá dày đặt vào hộp, ngay lập tức có người khách cầm lấy mang ra cân.Có nhiều người thích lấy cá hồi tươi ngay khi vừa làm xong thế này, Trịnh Hoài Nhi cũng không ngoại lệ. Đằng trước cô có một người đang đứng, cô phải chờ người đó lấy xong mới tiến lên lấy cá được. Thế nhưng chờ một lát người kia lại vẫn đứng đó, dường như chỉ là đứng xem chứ không phải muốn mua cá.Cô đang định lên tiếng nhắc người đó đứng tránh ra thì có một đôi tay lấy khay cá vừa mới cắt xong để vào xe hàng của cô. Cô ngạc nhiên nhìn người đó, anh nở nụ cười tươi vốn có của mình.Mr Happy vẫn luôn đi theo phía sau cô từ lúc cô tiến vào quầy rau củ, thích thú nhìn cô chọn tới chọn lui, muốn chờ xem cô có phát hiện ra mình không. Thế nhưng cô nàng này cứ chăm chăm nhìn về phía trước.Sau giây phút ngạc nhiên, Trịnh Hoài Nhi nói tiếng cảm ơn anh, anh cười gật đầu.“Trùng hợp thật, gặp anh ở đây.” Cô nói.Mr Happy đẩy xe hàng đi song song với cô: “Không trùng hợp, tôi đi theo cô nãy giờ rồi mà cô không nhận ra thôi.”Cô quay đầu nhìn anh: “Anh đi theo tôi làm gì?”Mr Happy nói đương nhiên: “Nhìn thấy cô nên muốn đến chào hỏi, nhưng lúc đó cô đang chăm chú lựa chọn rau củ, tôi muốn chờ xem cô có nhìn ra tôi không.”Trịnh Hoài Nhi: “…”Cô có thể nói với anh ta rằng anh ta rất trẻ con hay không?