Trịnh Hoài Nhi ngoài mặt thờ ơ nhưng trong lòng đang rất muốn cười. Cũng không hiểu sao cô lại thích trêu đùa anh, thấy anh chịu thua thiệt cô rất vui, chính là cảm giác vui sướng cười trên nỗi đau của người khác.Dạo một vòng quanh siêu thị thấy không còn gì cần mua nữa, Trịnh Hoài Nhi và Mr Happy cùng lúc ra quầy thanh toán. Vì là ngày đầu tuần nên siêu thị không đông người, hai người vừa ra đã được thanh toán ngay. Mr Happy ga lăng giúp cô xách túi đồ nặng cùng xuống hầm để xe.Lấy xe xong Mr Happy chào tạm biệt Trịnh Hoài Nhi.“Tôi còn ghé qua nhà bạn nữa, không cùng đường với cô. Cô về cẩn thận nhé.”Cô gật đầu: “Tạm biệt.” Rồi phóng xe đi trước.Mr Happy: “…” Vô tình đến mức tận cùng. Quá tổn thương người rồi.Về đến nơi, Trịnh Hoài Nhi xách túi nặng túi nhẹ vào nhà. Trong quán Happy nay chỉ còn vài vị khách, đều là những bạn học sinh, sinh viên mang theo sách vở đến tìm nơi yên tĩnh để học bài. Thấy cô chủ quán, có mấy người là khách quen nhiệt tình chào hỏi cô rồi lại cắm cúi vào học liệu của mình trên bàn.Trịnh Hoài Nhi mang đồ lên nhà, cho thức ăn vào tủ lạnh, để hộp trà sữa Birdy vào ngăn tủ trên bếp. Còn lại hai hộp đồ ăn khô của mèo, cô cất đi một hộp, một hộp thì mở ra đổ vào bát thức ăn trống trơn của Happy.Cô nhìn những hạt thức ăn màu nâu trong bát rồi ngửi mùi trong hộp, có mùi giấy bìa, là mùi của hộp giấy. Cô đổ vài hạt ra tay, đưa lên mũi ngửi kỹ hơn, thoảng qua mùi của cá, giống như đây là cá khô vậy.‘Không biết sẽ có vị như thế nào?’, cô nghĩ. Cô chợt giật mình với ý nghĩ kỳ quái đột nhiên xuất hiện trong đầu. ‘Chẳng lẽ mình còn muốn ăn thử như anh ta?’. Cô lắc đầu cười, gói lại kỹ càng hộp thức ăn rồi cất đi.Tiếng “Meow” nhẹ nhàng vang lên phía sau, Trịnh Hoài Nhi quay người lại thấy Happy đi chơi từ sớm đã trở về. Không ngoài dự đoán, lần này Happy đi chơi vẫn tiếp tục tha những món đồ nhỏ về cho cô. Cô cúi người bế Happy lên rồi ngồi xuống ghế mềm cạnh cửa sổ. Happy thả thứ đang ngậm trong miệng ra, hai thanh sô cô la nằm gọn trong lòng bàn tay Trịnh Hoài Nhi.“Lần này còn mang về hai thanh nữa ư?” Trịnh Hoài Nhi chọc chọc đầu bông xù xù của Happy: “Rốt cuộc bạn tha mấy thứ này ở đâu về vậy?”Cô bỗng cảm thấy lo âu, nếu là Happy trộm được ở đâu đó thì thật không tốt, nhỡ bị người ta bắt được thì sao. Mà nếu có người cho Happy thì cũng không ổn, một lần hai lần cô còn nghĩ là người ta thấy thích Happy nên cho quà, nhưng ngày nào cũng cho Happy hết thứ này đến đồ kia thì chắc chắn là có gì đó bất thường. Cứ để như vậy lâu quá là không được, cô quyết định ngày mai phải đi theo Happy để xem có chuyện gì xảy ra, biết sớm còn giải quyết sớm.Sáng hôm sau Trịnh Hoài Nhi dậy thật sớm, Happy vẫn còn đang vù vù ngủ trong ổ của mình. Cô nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi về giường nằm lại, chờ đến khi Happy dậy. Một lúc sau Happy từ từ mở mắt, vươn mình ưỡn người, hai chân trước xòe rộng bốn ngón tay béo múp rồi cụp vào.Trịnh Hoài Nhi nhịn cười hé mắt nhìn Happy hoàn thành bài thể dục buổi sáng của nó. Happy chưa dậy ngay, vẫn còn đang nằm trong ổ liếm chân. Sau khi liếm một lượt toàn thân, Happy đứng dậy tới chỗ ăn của nó.Thức ăn này có vẻ hợp khẩu vị của Happy, từ hôm qua lúc cô mới mua về nó đã ăn rất nhiều, ăn nhiều hơn loại thức ăn cũ mà cô mua cho nó. Xem ra Mr Happy nói đúng, mua thức ăn cho mèo cũng phải xem loại đó mèo có thích hay không.Ăn uống no nê, Happy đi xuống nhà, Trịnh Hoài Nhi ngồi dậy theo sau. Happy từ cửa sổ nhảy ra ngoài, Trịnh Hoài Nhi tới mở cửa nhanh chóng bí mật đi theo Happy. Happy chậm rãi bước trên vỉa vè, cái đầu lúc lắc nhìn nghiêng ngó dọc giống như khách du lịch đi tham quan đường phố.Trịnh Hoài Nhi cách một quãng sau Happy, không quá gần cũng không quá xa. Lúc này cô đã cảm nhận được cảm giác của một thám tử tư, phải theo dõi đối tượng sao cho không bị phát hiện, và cũng không thể bị mất dấu. Sau vụ này có lẽ cô nên viết truyện mới về một thám tử, biết đâu được mọi người yêu thích lại kéo thêm độc giả trung thành cho mình thì sao.