Phòng làm việc của Mai Thanh Vũ rất khác lạ, trong một phòng nhưng được trang trí theo hai phong cách khác nhau giống như được ngăn đôi vậy. Một nửa là nơi làm việc, trên bàn đặt một chiếc laptop, giấy tờ được xếp gọn gàng ở một bên. Treo trên tường là một giá sách lớn, Trịnh Hoài Nhi nhìn qua, toàn là các bản vẽ mà cô xem không hiểu được.Một nửa phòng còn lại có lẽ là nơi để anh thư giãn, trên tường được sơn vẽ hình cây lá và một chú mèo đang lười biếng nằm trên cỏ. Trong góc phòng đặt một cây đàn ghi ta, thân đàn trông đã khá cũ nhưng dây đàn lại sáng bóng như mới. Có một chiếc ghế sô pha rộng đặt cạnh cửa sổ, chỉ cần mở cửa sổ ra là người ngồi trên ghế có thể ngắm nhìn rõ cảnh đường phố nhộn nhịp.Trịnh Hoài Nhi tò mò cầm cây đàn ghi ta lên gảy gảy vài nhịp. Cô không biết chút gì về đàn, nhưng nghe qua âm thanh phát ra rất trong trẻo. Cô thích thú gảy thêm vài nhịp rồi đặt cây đàn lại chỗ cũ. Có vẻ Mai Thanh Vũ là một người rất có tâm hồn nghệ thuật. Nhìn từ cách anh trang trí phòng đến sở thích của anh đều thấy được điều đó.Sau khi ngắm một vòng quanh ngôi nhà, Trịnh Hoài Nhi quay trở lại phòng Cappuccino. Happy đang nghịch quả cầu làm từ lông gà, Cappuccino đang uống nước. Thấy cô bước vào, Cappuccino thân thiết đến cọ cọ đầu vào chân cô. Cô mỉm cười ôm nó vào lòng rồi ngồi xuống ghế sô pha.Happy không chịu bị bỏ qua, nó ngậm theo quả cầu nhảy vào lòng cô, học Cappuccino cọ đầu vào tay cô. Trịnh Hoài Nhi vui vẻ ôm cả hai trong lòng, cảm thấy thỏa mãn như ôm cả thế giới vào người. Happy chia sẻ quả cầu lông gà của mình với Cappuccino, hai con mèo tự vờn tự chơi cũng rất vui vẻ.Trịnh Hoài Nhi định lấy một quyển sách trên giá sách xuống thì nhìn thấy mấy thanh kẹo sô cô la để trên đó. Có lẽ Mai Thanh Vũ mang vào rồi để quên ở đây. Cô vốn không thích vị đắng của sô cô la, không hiểu sao lúc này lại thuận tay lấy xuống rồi bóc vỏ cẳn một miếng.Cô hơi nhíu mày, vị giác cảm nhận được vị đắng trong dự kiến, nhưng ngay sau đó một chút vị ngọt lại lan tỏa ra trong miệng. Cô ăn nửa còn lại, lần này vị ngọt lan tỏa lâu hơn một chút, cũng không thấy quá đắng như lúc trước. Giống như đứa trẻ lần đầu được người lớn cho ăn kẹo ngọt, cô ăn liên tiếp mấy thanh sô cô la, đến khi trên giá sách không còn lại cái nào mới ngừng lại.Nhìn đống vỏ kẹo được gom lại trên tay, Trịnh Hoài Nhi tự cười bản thân mình một lúc, vẫn là lần đầu tiên cô ăn nhiều sô cô la như vậy, hơn nữa còn là ăn của người khác mà chưa hỏi trước. Đặt Cappuccino và Happy xuống ghế, cô đứng dậy mang vỏ kẹo vất vào sọt rác.Nhìn đồng hồ đã tới giờ mở cửa quán trà sữa, Trịnh Hoài Nhi thu dọn một số đồ chơi của mèo rồi gọi Cappuccino và Happy đi về. Cô định sẽ nuôi Cappuccino ở nhà mình cho đến khi Mai Thanh Vũ đi công tác về, buổi tối chỉ có mình nó ở nhà thì không ổn.Bước đến cửa nhà chợt Trịnh Hoài Nhi lại quay lại phòng bếp, cô lấy mấy thanh sô cô la trong tủ lạnh cho vào túi, lúc này mới thong thả dẫn Cappuccino và Happy về nhà. ‘Lần tới đi siêu thị sẽ mua trả lại anh ấy’, cô nghĩ.Mấy ngày sống ở nhà Trịnh Hoài Nhi, lúc đầu Cappuccino có vẻ không quen với cái ổ mới lắm, nhưng dưới sự hướng dẫn của Happy, Cappuccnino giờ đây đã thoải mái chạy nhảy trong phòng cô như ở nhà mình. Hơn nữa phòng của cô gần hàng rào hoa hồng, buổi tối đến hương hoa theo gió bay vào phòng khiến không khí rất dễ chịu.Cappuccino mỗi tối sẽ ngồi trên cửa sổ ngó chừng ra bên ngoài, khi thì ngắm mấy cành hoa đung đưa trong gió, khi thì ngắm ánh đèn neon lung linh ngoài đường. Happy thấy bạn gái ngắm cảnh cũng thích thú học theo Cappuccino ngồi trên cửa sổ, cái đầu lúc lắc nhìn ra bên ngoài, để mặc cho gió thổi bay đám lông xù ngắn ngủi trên người.Vào lúc ấy, Trịnh Hoài Nhi sẽ ngồi trên ghế mềm cạnh cửa sổ mở máy tính viết bản thảo. Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu xuống một người hai mèo thành cái bóng chồng lên nhau.