Tối hôm ấy là một buổi tối vô cùng khó khắn đối với cô. Cô cảm thấy bản thân mình vô cùng bất lực. Cái bất lực này, cô không cách nào làm được chuyện mà cô muốn. Cô không thể giúp ba mẹ, không thể giúp Kiều thị. Cái cảm giác này cũng tuyệt vọng giống như khi cô biết người mà mình yêu đã rời xa mình mãi mãi
Kiều Tử Kiêt nhắm mắt lại, cô nằm dài trên giường mà không phát ra một tiến động. Bề ngoài cô đã ngủ, nhưng thật sự cô rất tỉnh táo, chẳng qua vì cô muốn nhắm mắt. Cô đang trốn tránh sự thật, cô không muốn đối diện với những chuyện hiện tại
" Keng... Keng... Keng " Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô với tới đầu tủ cầm chiếc điện thoại lên tay. Là số của Dịp Như, cô thấy vậy không chần chừ mà lướt trên màn hình nút trả lời
" Dịp Như, cậu có biết giờ này là mấy giờ không. Tại sao cậu còn không cho mình yên hả " Kiều Tử Khiết cười cười giỡn giỡn còn pha chút giận dữ
" Được rồi mà Tử Khiết, mình biết chuyện Kiều thị khiến cậu đau lòng. Cậu yên tâm, mình đã thuyết phục ba mình hợp tác với Triển Vọng rồi. Nhưng mà hôm nay là sinh nhật của mình. Cậu phải ở bên cạnh chung vui với mình. Cậu ngoại thành phía Bắc khu mộ của Triển Bạch sư huynh đi. Xem như là có anh ấy cùng ăn mừng với chúng ta. Nhớ đó, nhanh lên nha Tử Khiết " Dịp Như nói một hơi thật dài sau đó cúp máy ngay. Kiều Tử Khiết cầm điện thoại trong tay đã muốn đập nát vì tức giận. Dịp Như này đúng là lần nào cũng như lần nấy mà thôi
Kiều Tử Khiết đứng dậy mở tủ quần áo của mình ra, thay vào một chiếc quần bó với áo thun. Kiều Tử Khiết vốn định mở cửa xuống nhà đi bằng cửa chính. Nhưng cô sực nhớ ra, hiện tại đã gần 12 giờ. Nếu Lục Thần Hi biết cô rời khỏi nhà giờ này, nhất định sẽ không tha cho cô
Chỉ cìn cách này thôi, sinh nhật của Dịp Như cô nhất định phải đến. Nghĩ vậy cô vội kéo màng cửa sổ ra, mở khung cửa sau đó chui ra ngoài. Sau đó lại chui xuống gầm giường lấy ra một sợi dây thừng. Cô buộc một đầu sợi dây vào cửa sổ. Một đầu buộc vào lưng mình, cô chui ra khỏi cửa sổ. Kiều Tử Khiết hai chân bám vào tường. Từ từ đáp xuống mặt đất, Kiều Tử Khiết không dám dùng xe của mình. Vì thế cô đi một đoạn đường sau đó lại bắt Taxi đến ngoại thành phía Bắc
----
Kiều Tử Khiết bước xuống Taxi sau đó trả tiền cho tài xế. Cô từ xa đã nhìn thấy bóng lưng của Dịp Như. Nhưng khong phải có một mình cô ấy. Triển Bạch, bóng lưng đó, đúng vậy, người con trai đó mặc một áo thun màu trắng với quần bó màu đen. Đúng là Triển Bạch, nhưng không thể nào là Triển Bạch hiện hồn về. Đúng, là Triển Vọng, nhưng tại sao anh ấy cũng xuất hiện ở đây chứ, lại còn đi chúng với Dịp Như
" Dịp Như " Kiều Tử Khiết cất tiếng to gọi Dịp Như. Hai chân cũng đồng thời hướng chỗ Dịp Như mà đi tới
" Tử Khiết, cậu chịu đến rồi, mình tưởng cậu sẽ không đến nữa chứ " Dịp Như ôm lấy Kiều Tử Khiết, giọng nói còn mang theo sự nhỏng nhẻo của con nít lên ba
" Được rồi mà, mình không đến sẽ yên với Dịp Như cậu sao. Còn anh ta, sao anh ta cũng ở đây " Kiều Tử Khiết cười cười sau đó lấy hai tay của Dip Như ra. Ánh mắt cô liếc về phía Triển Vọng đang đứng kế bên
" Cái này... à... thật ra. à.. " Dịp Như mở hai mắt to ra nhìn về phía Kiều Tử Khiết và Triển Vọng. Nhất thời cũng chả biết nên nói cái gì
" Tử Khiết à, hôm nay là sinh nhật của Dịp Như. Cô ấy muốn đến đây xem như có Triển Bạch cũng chung vui. Nhưng chỉ có hai người cũng chán, nên cô ấy rủ tôi. Với lại tôi cũng là em trai ruột của Đại sư huynh cô ấy mà " Triển Vọng vuốt mái tóc, tay đặt lên vai Kiều Tử Khiết nhỏ giọng giải thích
" Thôi mà, hôm nay sinh nhật mình nhưng mình cũng không có tâm trạng mở tiệc. Rũ mọi người đến đây chẳng qua là muốn được ở cạnh mọi người thôi. Nào, chung ta cùng cầu nguyện cho Triển Bạch sau đó đến quán ba nào đó chơi một chút rồi về " Dịp Như đôi mắt tinh quái nhìn Triển Vọng và Kiều Tử Khiết. Kì thực việc đến thăm Triển Bạch, đến việc tại sao anh ta có mặt ở đây đều do tự anh ta sắp xếp. Không những thế, Triển Vọng còn cố ý mặc đồ giống Triển Bạch. Cũng chỉ là muốn thân thiết hơn, chủ yêu là muốn theo đuổi Kiều Tử Khiết. Dịp Như chỉ là nhân vật trung gian mà thôi
Cả ba người đứng trước mộ của Triển Bạch chắp tay cầu nguyện
" Anh à, em biết Kiều Tử Khiết là bạn gái của anh, cũng xem là chị dâu của em. Nhưng mà hôm nay em muốn xin phép anh, để cho em theo đuổi cô ấy " Triển Vọng vừa nói vừa quỳ trước mộ của Triển Bạch thổ lộ. Kiều Tử Khiết nghe muốn giựt cả mình. Còn Dịp Như thì như đã biết mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy nên cũng không có biểu cảm gì đặc biệt
" Triển Vọng, anh đứng đậy đi, anh có biết mình đang nói gì không hả. Tôi là chị dâu của anh đó, là bạn gái của Triển. Ngoài anh ấy ra tôi sẽ không yêu ai khác " Kiều Tử Khiết kéo tay Triển Bạch đứng dậy. Cô nhắm mắt lại chẳng nói gì thêm. Tuy nhiên, lòng của cô đã rối bời lên hết
" Tử Khiết, em nghĩ yêu tôi sẽ có lỗi với anh ấy. Vậy em lấy Lục Thần Hi là không có lỗi sao. Anh yêu em nhiều hơn Lục Thần Hi. Anh hứa sẽ không đào hoa như trước, chỉ yêu mỗi mình em. Cũng không quan tâm những gì xảy ra giữa em và Triển Bạch. Từ giờ khắc này, anh chỉ muốn nghĩ đến tương lai. Yêu em, bảo vệ, chăm sóc em. Anh biết anh không phải là hoàng tử trong mơ của em. Nhưng xin em hãy cho anh cơ hội có thể theo đuổi em " Triển Vọng đứng dây, nắm lấy hai tay cô đặt vòng trái tim anh. Kiều Tử Khiết không dám mở miệng. Cô sợ từ chối anh sẽ làm cho anh đau lòng nhưng cô không thể chấp nhận anh
" Cậu muốn đi quán ba thì đi cùng anh ấy đi. Mình về trước " Kiều Tử Khiết rút hai tay lại, xoay người nâng gót chậm rãi bước đi
Triển Vọng từ xa nhìn theo bóng lưng cô, trái tim anh như có thứ gì đó xe nát nghiền nhỏ. Anh lấy tay chùi lên mắt của mình. Là một giọt nước mặt, không ngờ có ngày Triển thiếu anh cũng sẽ khóc vì một chữ " Tình "
Triển Vọng vẫn đứng như trời trồng ở đó, Dịp Như thấy vậy chỉ còn cách an ủi anh. Không những thế cô còn hứa sẽ giúp anh theo đuổi Kiều Tử Khiết. Vì dù sao đi nữa, trong mắt của Dịp Như, về phương diện nào Triển Vọng cũng đều tốt hơn Lục Thần Hi. Nghe được lời như vậy từ Dịp Như, Triển Vọng cuối cùng cũng đồng ý rời khỏi