Nói là tối sẽ khỏe nhưng phải mấy ngày sau Hoài An mới có thể chạy nhảy như trước.
Cậu bé vẫn còn nhớ rõ lời hẹn với người bạn của mình, đợi chiều lúc Khôi Vĩ có nhà, cậu khoá cửa rồi chạy sang nhà nó chơi.
Chiều nay ba mẹ Khôi Vĩ cũng đi vắng, cổng mở hé, bên trong có tiếng cười đùa của trẻ con vọng ra.
Cậu mạnh dạn mở cửa ló đầu vào, thấy trong phòng có hai bé trai đang điều khiển chiếc xe đồ chơi, thi đua với nhau.
Trước mặt là một bộ mô hình đường đua thu nhỏ, chỉ thấy hai chiếc xe một đen một đỏ lao vun vút trên nền gạch, lắt léo né khỏi chướng ngại vật.
Hoài An đã quá quen với cậu bạn mình, nhưng người còn lại là một cậu bé khác cậu chưa gặp bao giờ.
Cậu bé đó mặc áo thun trắng, quần ngắn màu nâu nhạt ngang đầu gối, đang đứng quay lưng lại phía cậu.
Khôi Vĩ quay mặt về phía cửa nên thấy cậu đầu tiên, nó liền bỏ điều khiển xe xuống hớn hở vẫy cậu đi vào.
Hoài An hơi chần chừ vì có người lạ ở bên trong nhưng cuối cùng cũng bước vào.
Cậu bé kia đang tập trung điều khiển xe, thấy Khôi Vĩ vẫy vẫy tay thì cũng quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai cậu bé chạm nhau, trong mắt cả hai toát lên sự ngỡ ngàng.
Cậu bé đó bỗng mỉm cười lộ ra chiếc má lúm đồng điếu một bên, giọng con nít nhẹ nhàng vang lên: "Xin chào!"
Đây là lần đầu tiên Hoài An nhìn thấy một cậu bé xinh trai đến thế, từ ánh mắt đến nụ cười khiến ánh mắt người đối diện bừng sáng.
Cho dù sau này gặp được nhiều người, mỗi người mỗi vẻ, cậu vẫn cảm thấy chỉ có gương mặt này mới khiến cậu cảm thấy rung động.
"Qua đây nè An." Khôi Vĩ bảo cậu lại gần rồi choàng tay lên cổ cậu.
Nó nhiệt tình giới thiệu: "Đây là Chí Uy, cậu ấy mới chuyển đến xóm mình đó, mày chắc gặp rồi, dù sao nhà hai bọn mày gần nhau mà."
Nhà cả ba chỉ cách nhau hai ba nhà và nhà của Hoài An vừa vặn là nhà nằm giữa.
"Xin chào, tớ là Hoài An." Cậu giơ tay chào lại, mắt nhìn kỹ vào cậu bé trước mặt.
Phải nói là Chí Uy có một cái gì đấy khá lạ ở những đứa nhỏ đồng trang lứa, điềm tĩnh, nhã nhặn và sạch sẽ.
Mỗi lời nói, nụ cười và ánh mắt đều thu hút người đối diện.
Chí Uy là một cậu bé được dạy dỗ tốt, từng cử chỉ của cậu ta đều rất lễ phép và có chừng mực, lời nói cũng được chau chuốt rất tỉ mỉ, khiến ai gặp cũng phải ngạc nhiên đồng thời cảm thấy rất nể nhà nào dạy dỗ được đứa trẻ như thế này, nhìn vào là thấy tương lai rộng mở.
"Tớ có gặp cậu mấy lần rồi." Chí Uy cười lên.
Hoài An gãi đầu, cảm thấy hơi ngượng ngùng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào cậu bé phía trước.
Mí mắt Chí Uy cong lên, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt lần nào: "Tớ với Vĩ đang chơi đua xe, cậu qua thì chơi cùng luôn."
Trước lời mời mọc nhiệt tình của bạn mình, Hoài An cũng chọn một chiếc xe màu trắng, gia nhập đường đua mô hình.
Vì lần đầu tiên được sử dụng xe điều khiển từ xa nên Hoài An không thạo lắm, cậu bấm lung tung lên các nút trên điều khiển khiến chiếc xe lảo đảo lúc thì húc hàng rào khi thì đâm vào đuôi xe người khác, cuối cùng thì thua sấp mặt.
Thằng khỉ Khôi Vĩ vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa chê bai kỹ thuật lái xe của cậu tệ hại.
Được giữa trận, bầu không khí không còn ngượng ngùng nữa, Hoài An cũng cởi mở hơn, vì thế cậu hỏi Khôi Vĩ: "Ba mày mới mua bộ xe này cho mày hả?"
Quá tập trung vào trận đấu, nên nó trả lời qua quýt: "Không phải, bộ này của Chí Uy mang đến đấy, cậu ấy bảo tặng quà làm quen."
Con nít thì thấy gì nói đấy, không nghĩ nhiều như người lớn.
Hoài An cũng vậy, cậu chỉ thầm ngưỡng mộ vì bạn mình được tặng bộ đồ chơi xịn như vậy.
Sắp tới giờ ăn cơm, cậu và Chí Uy cùng đứng dậy ra về, cậu đi đằng trước, người còn lại đi đằng sau.
Xế chiều, xe cộ đi lại đông đúc, nhộn nhịp, đâu đâu cũng nghe tiếng người cười nói và mùi thơm thức ăn từ các hộ gia đình bay ra.
Lúc đến nhà, cậu vừa quay lại đằng sau thì Chí Uy đã sát rạt lại gần, khuôn mặt bé trai phóng to, lông mi dài hơi chớp, cậu bé đó lùi lại, mỉm cười gật đầu: "Đến nhà cậu rồi hả, vậy tạm biệt nhé, lần sau chúng ta chơi chung tiếp nhé."
Cậu nhìn người nọ đi ngang qua, mùi nước xả vải thoang thoảng theo mỗi cử động.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cậu về người nọ, một cậu bé sạch sẽ, ngoan ngoãn và rất thu hút.
Những ngày tháng còn lại đấy cả ba hay tụ tập và chơi chung với nhau.
Khi thì bắt dế, khi thì bắn bi,...!rồi thân thiết lúc nào không hay.
Mùa hè kết thúc, cũng là lúc cả ba bước chân vào con đường học tập.
Sau này, khi nhớ lại những ngày tháng đấy Hoài An vẫn cảm thấy bồi hồi: ánh mắt và nụ cười của cậu bé năm đó mới đẹp làm sao..