Mùa Hạ Nồng Nhiệt

Chương 6: Yêu là thành thục, kiên định

Editor: Roseann

Ngày thứ nhất công ty khai trương, Sơ Hạ nhận được 2 đơn hàng do bạn học trung học giới thiệu, đều là phiên dịch(*), một người là bản thảo giới thiệu vắn tắt công ty, một người là giới thiệu hạng mục sản phẩm.

Nội dung không khó, Sơ Hạ trực tiếp giao cho trưởng phòng.

Mặc dù bộ phận phiên dịch trước mắt chỉ có 4 nhân viên, Sơ Hạ cũng chọn một người có năng lực lãnh đạo làm trưởng phòng, sau này cô có thể thường xuyên nhận công việc đi phiên dịch(**) ở bên ngoài, khi cô không có ở đây, các đơn hàng mới liền dựa vào trường phòng phân công.

Hôm nay Sơ Hạ chủ yếu đào tạo cho 2 người mới.

Vương Yến là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học, Từ Nam hết mùa hè này mới bước vào năm thứ tư đại học, tới công ty cô làm thực tập sinh.

Chuyên ngành tiếng Anh sau khi đi làm có thể xử lý rất nhiều công việc ngoại thương, nguyện ý vào công ty phiên dịch phần nhiều là ứng viên có tính cách hướng nội an tĩnh, bản thân Sơ Hạ cũng không ngoại lệ. Vương Yến, Từ Nam nhìn cũng thành thật, lúc Sơ Hạ giảng giải, 2 người đều tập trung tinh thần lắng nghe.

“Bản thảo này có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, chị đã đem những từ hay gặp phải tổng hợp thành file excel, 2 người mỗi người 1 bản, khi nào phiên dịch thì có thể tra cứu trong đây, nếu như bên trong không có, chính các em tự tìm hiểu, nhớ tổng hợp lại bên trong, lần sau gặp có thể trực tiếp dùng.”

Vương Yến, Từ Nam gật đầu một cái.

Sơ Hạ không tạo cho 2 cô áp lực quá lớn: ” Đây là bản dịch cùng bản thảo lúc trước của chị, 2 em xem qua một lần rồi dịch, vừa mới dịch sẽ chậm một chút, ưu tiên chất lượng hơn tốc độ, từ từ đi, rất nhanh là có thể chắc tay.”

Tiền lương là lương căn bản + tiền hoa hồng, Sơ Hạ cũng không lo lắng có người cố ý lười biếng.

Nói cách khác, tiền lương của phiên dịch viên tỷ lệ thuận với năng lực nghiệp vụ của người đó, hiệu suất cao năng lực cao, tiền lương cũng sẽ tăng theo.

*

Tám giờ rưỡi sáng đi làm, năm giờ rưỡi chiều tan tầm, bởi vì vừa mới bắt đầu nên đơn hàng còn ít, không cần thiết làm thêm giờ, các nhân viên lục tục quét thẻ đi về.

Sơ Hạ không vội vã đi về, ngồi ở phòng làm việc sửa bản thảo của Vương Yến, Từ Nam.

“Bà chủ còn chưa đi sao”?

Lễ tân La Ngọc gõ cửa một cái, thanh âm sung sướng.

La Ngọc dáng dấp rực rỡ như ánh mặt trời, giọng nói cũng cho người khác cảm nhận được một loại sức sống lan tỏa ra khắp nơi, Sơ Hạ cười một tiếng, hướng về phía máy màn hình máy tính nói: “Còn phải chờ một lát, cậu đi trước đi.”

“ok!”

Sau khi La Ngọc đi, Sơ Hạ ở lại phòng làm việc đến 6 rưỡi, mới chữa xong bản thảo.

Bả vai có chút mệt mỏi, Sơ Hạ làm vài động tác thể dục cho vai, làm giảm sự mệt mỏi mới tắt máy vi tính, đèn cùng với điều hòa ở trong phòng làm việc, khóa cửa tan việc.

Đi ra khỏi cao ốc Hồ Tân, trên đường xe chạy nhộn nhịp, xe riêng, xe buýt, xe này chen xe kia, giờ cao điểm, chắc hẳn tàu điện ngầm cũng là người người chen chúc nhau.

Kim Thái đối diện đường cái là trung tâm thương mại nổi tiếng của Du thành, Sơ Hạ đói, quyết định đi ăn trước một chút gì rồi lại về nhà.

Đi băng qua đường, bước vào trung tâm Kim Thái sầm uất, điều hoà phả ra hơi lạnh thổi Sơ Hạ cả người thoải mái.

Các cửa hàng thức ăn ngon tập trung ở tầng 3, 4, 5, Sơ Hạ đi một mình, chậm rãi khoan bắt đầu đi dạo từ tầng 3, cô không muốn chen chúc ở cửa hàng có quá nhiều khách xếp hàng, còn tiệm vắng ngắt không mấy khách hàng thì có thể đồ ăn không ngon, đi dạo đến tầng 4, Sơ Hạ mới chọn một chỗ có người xếp hàng không dài không ngắn, đây là nhà hàng đồ ăn bản xứ Du thành.

Ngoài nhà hàng đồ Trung này bày một hàng ghế, Sơ Hạ lĩnh số, đi tới hàng người phía sau ngồi xuống, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Làm việc cả một ngày, Sơ Hạ chỉ muốn lướt vòng bạn bè, weibo.

Lúc lướt weibo, Sơ Hạ phát hiện đại thần manga cô chú ý có cập nhật mới.

Bộ truyện này của đại thần vẽ là cô gái cùng chó sói đen, cô gái là con gái của thợ săn, thợ săn sau khi vào núi vẫn không có đi ra, cô gái lo lắng cho ba bèn đi trong núi tìm, không có tìm được ba, nhưng gặp một thân thể đàn ông nằm trong vũng máu. Cô gái hiền lành cứu người đàn ông bị thương, khi người đó tỉnh lại, mở mắt ra là một đôi mắt màu xanh, lúc mở miệng, lộ ra đầy răng nanh.

Kỳ trước vừa mới đến đoạn này, nhìn thấy có cập nhật mới, Sơ Hạ lập tức mở ngay ra, chăm chú xem.

Người đàn ông chính là chó sói đen, trong truyền thuyết của quê cô gái, trên núi có người sói, người sói bình thường là chó sói, chỉ có đêm trăng tròn sẽ biến thành người có ánh mắt màu lam.

Phát hiện người mình cứu là người sói, cô gái cực sợ hãi, cô muốn chạy trốn, nhưng chó sói đen không cho phép, hắn một tay che vết thương được cô gái dùng khăn lụa màu trắng băng bó, một tay đem cô gái nhỏ yếu vác lên vai, vào núi thẳm. Chó sói đen đi tới một nơi hang động, hắn đem cô gái vứt xuống giường xếp bằng cỏ khô.

Cô gái đáng thương cuộn tròn người lại, khóe mắt chảy xuống nước mắt trong suốt.

Chó sói đen ngồi ở cửa hang, mặt không cảm xúc.

Cô gái khóc lóc rồi ngủ, chó sói đen đi tới, bóng mờ bao phủ cô gái vô tội.

Chó sói đen sẽ làm gì với cô? Ăn cô hay là?

Có thể đại thần trước sau như một kích thích sự hứng thú của mọi người, chương này kết thúc ở đây!

Sơ Hạ quyến luyến không thôi chuẩn bị lần nữa nhìn nữa một lần.

“Bình thường Cao tài sinh hay xem cái này?”

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh khinh thường quen thuộc, Sơ Hạ cau mày, hướng bên cạnh nhìn một cái, quả nhiên là Hàn Liệt, trên người anh mặc áo ngắn tay đen, phối cùng quần thể thao ngắn, nhưng hôm nay không đi dép, lại mang đôi giày thể thao màu đen.

Thấy anh nhìn chằm chằm điện thoại của mình, Sơ Hạ lập tức tắt màn hình điện thoại.

Từ nhỏ, cô chính là học phách, các bạn học bao gồm ba mẹ cũng cho là cô chỉ biết đọc sách chuyên ngành, hồi học đại học cô thỉnh thoảng xem phim thần tượng, bạn bè cùng phòng đều giống như thấy tinh tinh biết gọi điện thoại hết sức ngạc nhiên như vậy, làm cho Sơ Hạ ở trường học tạm thời từ bỏ sở thích của mình, sau khi tốt nghiệp thuê phòng, ít đi bạn cùng phòng, Sơ Hạ làm gì cũng tự tại hơn nhiều.

Không nghĩ tới ở Kim Thái người đến người đi nhộn nhịp sẽ gặp bạn trai cũ nửa quen thuộc.

Không để ý đến Hàn Liệt, Sơ Hạ nhìn về phía trước, còn 3 người nữa là đến lượt cô.

“Tôi đang nói chuyện với em đấy.” Hàn Liệt hai tay đút túi, cố ý hướng về phía sau gáy cô thổi một hơi.

Sơ Hạ sờ lại tóc bị anh thổi loạn, quay đầu không nhịn được nhìn anh một cái: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”

Hàn Liệt hất cằm lên hướng trong nhà hàng: “Tôi tới dùng cơm, nhà hàng ngon đều người là người, nhìn thấy người quen liền tới.”

Người quen?

Sơ Hạ hướng hàng phía sau nhìn một chút.

Hàn Liệt ngăn cản cô, ngón tay thon dài chỉ một cái phiếu ghi số xếp hàng nhỏ trong tay cô: “Người quen chính là em, số của em là bàn nhỏ cho hai người à? Hai chúng ta vừa vặn.”

Sơ Hạ nhìn con số trên phiếu nhỏ, tâm tình có chút nặng nề.

Cô không muốn có tiếp xúc không cần thiết với Hàn Liệt.

Tám năm trước cô quá đơn thuần, bị khuôn mặt của anh cùng với nụ cười vô lại, lời tâm tình trêu ghẹo khiến cho mặt đỏ tới mang tai trêu được nai con nhỏ, bây giờ Sơ Hạ đã hai mươi sáu tuổi, cô biết cái gì gọi là thực tế.

Nếu như Hàn Liệt là bạn cô quen từ nhỏ, cho dù anh chỉ là trình độ cao trung không tốt nghiệp, là một người nhận được tiền di dời thành nhà giàu mới nổi, Sơ Hạ cũng không ngại tiếp tục cùng anh lui tới, nhưng Hàn Liệt là bạn trai cũ của cô, ngoại trừ đoạn tình cảm kia, không có đề tài chung nào cùng bạn trai cũ, hai người thật không cần thiết làm bạn.

“Số cho anh, tôi có chuyện đi trước.”

Sơ Hạ đem phiếu nhỏ đưa tới, đồng thời đứng lên.

Khóe miệng Hàn Liệt đang kéo ra nụ cười vô lại để ăn cơm chùa làm quen trong nháy mắt cứng lại.

Không có lấy phiếu của cô, Hàn Liệt ngẩng đầu lên, tròng mắt đen hẹp dài lạnh lùng nhìn chằm chằm cô: “Có ý gì, xem thường tôi à?”

Giọng nói của anh không thấp, người chơi điện thoại chờ ăn cơm trước sau cũng lặng lẽ nhìn lại.

Sơ Hạ không muốn cùng anh ồn ào, khom người đem phiếu nhỏ thả vào ghế ngồi của cô, xin lỗi nói: “Tôi thật sự có việc.”

Nói xong, Sơ Hạ bước nhanh đến thang cuốn đi xuống tầng này.

Hàn Liệt cầm tờ phiếu nhỏ lên, trầm mặt đuổi theo.

Sơ Hạ vẫn không có quay đầu,  bước lên thang máy từ tầng 4 xuống tầng 3, trong lòng Sơ Hạ mới đỡ khó chịu một chút.

Hàn Liệt là mối tình đầu của cô, nếu như có thể, cô không muốn để cho anh khó chịu, để cho cô cảm thấy cô xem thường anh.

Chẳng qua là, thật sự không cần thiết qua lại nữa.

Sơ Hạ đi rất nhanh, rời khỏi Kim Thái, cô chạy thẳng tới tàu điện ngầm bên cạnh.

Từ chỗ này đến Cẩm Tú Hoa thành ngồi tàu điện ngầm chỉ cần mười mấy phút so với lái xe dễ dàng hơn.

Sơ Hạ thi đậu bằng lái, nhưng cô tạm thời còn không có ý định mua xe.

Tàu điện ngầm giờ này vẫn rất đông đúc, Sơ Hạ đi lên từ phía sau, không nghĩ tới đi vào bên trong nữa, xoay người, chuẩn bị đứng ở cửa bên này.

Kết quả cô vừa quay người, Hàn Liệt mặt không cảm xúc nhảy lên đi vào, đi lên phía sau đứng bên cạnh cô.

Sơ Hạ lứng túng nhìn về xuống phía dưới.

Sao anh lại đi theo? Muốn biết cô là thật có việc, hay là xem thường anh không cho anh mặt mũi?

Tàu điện ngầm xuất phát, Sơ Hạ nghiêng người về hướng Hàn Liệt theo quán tính.

Hàn Liệt tay trái nắm phía trên tay vịn, tay phải đút túi, lúc Sơ Hạ nghiêng tới, anh ghét bỏ lui về phía sau.

Thật may tàu điện ngầm rất nhanh liền ổn định.

Sơ Hạ tiếp tục nhìn cửa xe.

Hàn Liệt nhận một cuộc điện thoại.

“Chuyện gì?”

“Không phải hẹn thứ tư sao?”

“Thứ năm cũng được, những đây là một lần cuối cùng, đổi nữa cũng không cần gặp nữa đâu.”

Trên tàu điện ngầm có chút ồn ào, nhưng Sơ Hạ đứng gần Hàn Liệt, nghe đầu bên kia điện thoại là giọng nữ.

Là bạn gái muốn lùi ngày hẹn một ngày phải không?

Hàn Liệt cúp điện thoại cúp điện thoại của thư ký thông báo anh có một đối tác tạm thời đổi hẹn, thả điện thoại di động vào túi quần, tầm mắt chuyển một cái, lần nữa rơi xuống trên mặt Sơ Hạ, bất ngờ phát hiện bạn gái cũ mới vừa còn lúng túng cúi đầu không dám đối mặt với anh, bây giờ đứng nghiêm, trên mặt cũng thay đổi biểu cảm trở nên yên lặng.

Hàn Liệt hừ một tiếng, anh ngược lại muốn nhìn một chút cô làm sao che giấu.

Tàu điện ngầm đến trạm xuống Cẩm Tú Hoa thành, Sơ Hạ xuống xe, Hàn Liệt đi theo ra ngoài.

Sơ Hạ đi một mình, ra khỏi ga tàu, đi qua tiệm pizza, Sơ Hạ đẩy cửa kính đi vào.

Tiệm pizza không có nhiều người, Sơ Hạ ngồi vào bàn bốn người cạnh cửa sổ.

Bóng đen chợt xuất hiện, Hàn Liệt ngồi ở đối diện cô.

Sơ Hạ cúi đầu nghiên cứu thực đơn trên mặt bàn.

Hàn Liệt cười nhạt: “Không phải nói có chuyện gì sao? Bây giờ lại không có nữa?”

Sơ Hạ chọn xong, hướng tới nhân viên phục vụ gọi thức ăn: ” Xin chào, tôi muốn gọi set đồ ăn A”.

Anh nhân viên phục vụ nhìn Hàn Liệt đối diện cô, nhiệt tình đề cử set đồ ăn hai người phổ biến ở cửa hàng.

Sơ Hạ nhàn nhạt giải thích: “Chúng tôi không đi cùng nhau.”

Nhân viên phục vụ lúng túng.

Hàn Liệt trực tiếp gọi một set đồ ăn A giống thế, khoát khoát tay để cho nhân viên phục vụ đi vào.

Nhân viên phục vụ đi, Hàn Liệt gõ gõ bàn bên phía Sơ Hạ, nhìn chằm chằm cô hỏi: ” Em rốt cuộc có ý gì? Xem thường tôi?”

Sơ Hạ nhìn về phía hắn, nói thẳng: “Không có, tôi chẳng qua là cảm thấy cùng nhau ăn cơm với anh quá lúng túng, ảnh hưởng khẩu vị.”

Hàn Liệt cười một cái, dựa vào ghế salon phía sau: ” Tôi vẫn là lần đầu tiên nghe có người nói dáng dấp của tôi sẽ làm cho người ta không có khẩu vị”.

Sơ Hạ mặc sức anh nghĩ gì thì nghĩ, cúi đầu chơi điện thoại di động.

Hàn Liệt nhìn ngoài cửa sổ một chút, nhìn bạn gái cũ xem anh ngồi đối diện như không khí, trong lòng bế tắc.

Nhưng anh biết nên làm thế nào làm tan rã sự bình tĩnh thật thật giả giả của bạn gái cũ.

Anh cầm điện thoại ra, gõ chữ.

Wechat Sơ Hạ hiện ra thông báo tin nhắn mới.

Hàn Phi Tử: Em chẳng lẽ không dám thấy tôi, sợ bản thân em sẽ yêu tôi lần nữa?

Sơ Hạ đỏ mặt.

Không phải vì suy đoán tự cho là đúng của anh, mà bởi vì anh lại nói thẳng ra như vậy.

Yêu, tám năm trước cô cùng Hàn Liệt đều không đề cập tới cái gì có yêu hay không, huống chi bây giờ.

Chỉ có người tự luyến như Hàn mới có thể tự phụ như vậy.

Đỏ mặt là phản ứng sinh lý, sau khi bình tĩnh, Sơ Hạ trả lời rất lý trí: Thứ nhất, cho tới bây giờ tôi không yêu anh, thứ hai, tôi không có hứng thú làm người thứ ba.

Sơ Hạ vẫn luôn cảm thấy, đoạn tình cảm kia của cô cùng Hàn Liệt nhiều lắm là thích, là thời thiếu nữ thanh xuân hồ đồ sợ hãi, không tính là yêu.

Yêu hẳn là thành thục, kiên định, một khi yêu, chỉ có sinh tử mới có thể chia tách được tình yêu của hai người.

Tác giả có lời muốn nói:

Sơ Hạ: Anh biết?

Liệt ca: Ừ, anh thành thục, cũng rất kiên Ying, yêu anh đi!

(*) 笔译: bỉ  yi: written translation: phiên dịch viết

(**)口译: kou yi: oral translation: phiên dịch miệng ( phiên dịch trực tiếp cho các hội nghị…)

(Cả hai từ này dịch sang tiếng dịch đều là phiên dịch nên mình xin sẽ để như thế này luôn ạ)