Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 39

Đường về.

Tiểu Bạch đã không sạc điện thời gian dài nên hết điện rất nhanh, may mà quảng trường Tân Giang không quá xa trường, không đến nỗi phải nửa đường dắt bộ, chỉ là đoạn đường sau xe chạy ngày càng chậm, tốc độ tiệm cận với tốc độ rùa bò.

Một đoàn đạp xe trung tuổi được trang bị đầy đủ ào ào lướt qua.

Các cô các chú tò mò nhìn họ, có mấy người nhiệt tình hỏi chuyện.

“Cậu nhóc, xe cậu kém quá nhở? Còn chẳng bằng xe đạp của chú!”

Trương Chú cười tươi rói, “Chú à, chú thấy cháu đạp xe là biết ngay.”

“Hả, được lắm, lúc nào gặp đua thử?”

“Được luôn! Chấp chú chạy trước một cây.” Trương Chú nhận lời.

“Cậu nhóc kiêu ngạo quá đấy.”

Một bác gái cười bảo: “Ông biết cái gì, tồ quá, đi chậm là lãng mạn của người trẻ!”

Thịnh Hạ: …

Trương Chú bật cười, không nói tiếp.

Bảo vệ canh cổng ngăn không cho vào, Trương Chú mở mắt nói dối: “Cháu chở cậu ấy đi khám.”

Bảo vệ nhìn cây gậy chống và chân Thịnh Hạ, nhận ra đây là người đã được cấp trên dặn trước, nói người nhà có thể lái xe đưa rước vào trường nên cho qua.

Khi chiếc xe đã khuất sau ngã rẽ, bảo vệ mới ngờ ngợ: “Đi khám phải là người lớn đưa đi chứ? Hai đứa này yêu sớm hả?”

Giờ còn sớm, mọi người vẫn đang học tiết thể dục, trong lớp học không một bóng người.

Không lâu sau, bọn con trai trở về trước, ai nấy mồ hôi đầm đìa, nói hôm nay thầy thể dục nổi cơn tam bành, những ai thể lực không đạt phải ở lại tập hết, bây giờ thì đang đến lượt bọn con gái.

Chắc Hầu Tuấn Kỳ và Dương Lâm Vũ ở lại giúp nên không thấy đâu.

Tề Tu Lỗi vừa lau mồ hôi vừa hỏi: “Chú, sao cúp tiết vậy, thầy bảo tan học cậu ở lại tập riêng đấy.”

Trương Chú không trả lời, đề nghị: “Ra tạp hóa không?”

“Có! Nóng chết mất thôi, thời tiết quái gì thế này, đã sắp tháng 12 rồi mà còn chưa chịu thôi?”

“Mình cũng đi.”

“Mình mình nữa.”

Lời kêu gọi được hưởng ứng nhiệt liệt, một bọn con trai la hét đòi cùng đi. Bỗng Trương Chú ngoảnh lại hỏi: “Uống gì không?”

Không tên không họ, nhưng ai cũng biết cậu đang nói với ai.

Bởi vì dường như tiếng nói dịu dàng hơn đôi phần.

Thịnh Hạ hơi mệt, lắc đầu lờ đờ: “Không cần.”

Trương Chú cười cười, bị mấy cậu con trai ôm vai bá cổ kéo đi với cái nhìn thích thú.

“Chú, nãy đi đâu đấy?”

“Nghỉ trưa một khắc đáng nghìn vàng ~ cậu biết quái gì!”

“Thế cậu thì biết?”

“Nói thừa, hẹn hò chứ gì!”

Chuông hết tiết reo, bọn con gái mới về lớp, ai nấy héo hắt như cái cây gặp hạn, trách móc thầy thể dục ác độc vô tình.

Vừa vào cửa Tân Tiểu Hòa đã nằm luôn ra ghế Trương Chú, dù rằng chỗ ngồi của bạn cũng chỉ cách một ghế của Thịnh Hạ.

“Mệt chết cha luôn…” Bạn thở hồng hộc.

Thịnh Hạ vừa nằm ra bàn chợp mắt, lúc này mơ màng tỉnh dậy.

Tân Tiểu Hòa lấy vở nháp của Trương Chú ra làm quạt, “Nóng này mệt quá, chỉ muốn ra siêu thị mua nước ngọt. Hạ Hạ, cậu uống không?”

Thịnh Hạ nhìn thời gian, “Năm phút nữa là vào tiết rồi.”

Cả đi cả về chắc sẽ không kịp?

“Cũng phải,” Tân Tiểu Hòa nói, “Ban nãy nên nhờ các cậu ấy mua hộ.”

Thịnh Hạ nói: “Bọn Tề Tu Lỗi vừa mới đi, hay cậu gọi cho các cậu ấy xem.”

“Mình đâu có số của Tề Tu Lỗi, mà cả bọn à? Còn ai nữa?”

“Thì,” Thịnh Hạ ngập ngừng, “Bọn con trai đi hết.”

“Cậu nói thẳng là Trương Chú cũng đi không được hả?” Tân Tiểu Hòa hiểu ra ngay, “Tên cậu ta bỏng miệng thế à?”

Cũng trong lúc ấy, người có cái tên bỏng miệng này cầm một lon nước ngọt xuất hiện bên cửa sổ, nghe lời dừng khựng bước chân.

Thịnh Hạ: …

Nhưng Tân Tiểu Hòa quay lưng vào cửa sổ thì không nhìn thấy, “Nói chứ, Trương Chú cúp tiết, cậu gặp cậu ta rồi hả?”

Thịnh Hạ không biết nên trả lời thế nào, đang định ra hiệu cho Tân Tiểu Hòa là Trương Chú đang đứng ngay sau lưng, song vì nhận được ánh mắt cảnh cáo của cậu nên lời nói nghẹn lại cổ họng, lúng búng đáp: “Không, không gặp…”

Tân Tiểu Hòa bỗng sinh hứng thú: “Cậu ấp úng cái gì? Mình nghe Hầu Tuấn Kỳ nói là cậu ta đi tìm cậu?”

Việc này…

Thịnh Hạ thấy như đang bị hỏa thiêu.

“Không tìm cậu? Ha, chỉ biết nói mồm, rốt cuộc anh Chú có được không thế?” Tân Tiểu Hòa tiếp tục bám đuổi, mắt nhìn vẻ trốn tránh trong mắt Thịnh Hạ, “Hà hà, không chọc cậu nữa. Thế mình gọi cho Trương Chú, cậu thì sao, uống gì không?”

Thịnh Hạ không biết tại sao Trương Chú không vào lớp. Cô lắc đầu, “Mình không thích uống nước ngọt.”

“Vậy cậu thích cái gì?”

“Nước ép dưa chuột.”

“Thế tan học mình đi mua cho.”

“Giờ hết rồi.” Thịnh Hạ cũng thấy rất tiếc. Cô đã nháy mắt ra hiệu rồi nhưng Tân Tiểu Hòa vẫn không nhận được tín hiệu, đành phải tiếp lời, “Chủ quán nói chỉ bán mùa hè thôi.”

“Dưa chuột thì có gì mà phải hạn chế mùa?” Tân Tiểu Hòa không hiểu nổi.

Thịnh Hạ: “Không biết nữa.”

Tân Tiểu Hòa: “Có mà để người mua thèm cho dễ bán thôi.”

Thịnh Hạ gật đầu: “Cũng có thể.”

Tân Tiểu Hòa: “Vậy không uống nó nữa! Chảnh thấy ghét!”

Thịnh Hạ: “Không uống nữa! Chảnh thấy ghét!”

Tân Tiểu Hòa: “Thấy ghét!”

Thịnh Hạ: “Ghét.”

Tân Tiểu Hòa: “Ét.”

Những cuộc nói chuyện của hai người đến cuối cùng sẽ luôn chuyển sang chế độ lặp lại của máy cát sét.

“Mà thôi, không nói nữa, mình đi gọi điện đây.” Tân Tiểu Hòa lầu bầu bò dậy, bỗng hét ầm lên, “Trương Chú cậu làm gì vậy, cậu là ma hả?”

Trương Chú chưa kịp giấu nụ cười vì cuộc đối thoại nhạt nhẽo trẻ con của hai cô bạn, nói: “Cậu sao thế hả, lần nào chiếm dụng chỗ ngồi của mình cũng chửi mình, mình vui vẻ nhường cho cậu ngồi tiếp là mình sai sao?”

Cái giọng mũi vừa nói vừa cười của cậu chui vào tai Thịnh Hạ, ngưa ngứa. Cô xoa xoa đôi tai.

“Cậu, cậu về từ bao giờ?” Tân Tiểu Hòa nghẹn lời, có phải những cái gì mà “chỉ biết nói mồm” cũng đã nghe hết rồi?

Trương Chú: “Từ lúc cậu nói tên mình bỏng miệng.”

Tân Tiểu Hòa: …

Thịnh Hạ: …

Trương Chú: “Xin lỗi, không thể mua nước ngọt hộ con gái rồi, nước bố uống thừa có cần không?”

Tân Tiểu Hòa: “Lượn!”

Trương Chú cười phá lên, khoe ra hàng răng trắng bóc đều đặn.

Khi cười cậu luôn nhếch một bên miệng trước, sau đó bên kia hờ hững nhếch lên theo, trông rất đểu.

Nhưng kiểu cười khoe răng này thì khác, bớt đi vẻ vênh váo đểu giả, cảm giác trời bỗng bừng sáng, nắng mai ùa về.

Cậu vòng qua cửa sau đi vào lớp, đặt một cái bánh kem nhỏ và cả sữa chua xuống bàn Thịnh Hạ.

Thịnh Hạ ngẩng lên, cái nhìn có ý hỏi.

“Trưa cậu chưa ăn bao nhiêu, không đói à?” Cậu thong thả ngồi xuống chỗ mình.

Bấy giờ Thịnh Hạ mới cảm thấy bỗng rỗng không, quả thật đã đói.

Tân Tiểu Hòa rất tinh, nãy mới bị chặn lời nên giờ không thể bỏ qua cơ hội tốt này được, bèn nhìn Thịnh Hạ đầy gian manh, lời thì nói với Trương Chú: “Ôi chao anh Chú, tiramisu này, sữa chua classy này, giàu quá nhỉ, độ này chuyển sang phi vụ kiếm tiền gì rồi? Dẫn dắt đàn em với?”

Tai Thịnh Hạ nóng rực lên.

Trương Chú thì thản nhiên hơn hẳn, cười một tiếng khinh bỉ, “Nhờ một người chỉ biết nói mồm dạy cách kiếm tiền, sao cậu gan thế?”

Tân Tiểu Hòa: …

Bàn về đấu khẩu, tu vi như cô quả không thắng nổi Trương Chú, cậu nói cho câu nào là chết đứng câu đó.

Thịnh Hạ im lặng ăn mấy miếng tiramisu là chuông vào tiết đã reo. Cô cất nửa miếng bánh còn dư vào ngăn bàn một cách cẩn thận.

Khoang miệng độc một vị ngọt ngào.

Cô lẳng lặng liếc nhìn tem giá, để khi có cơ hội sẽ trả lại cho cậu. Rốt thì cậu kiếm tiền cũng không dễ.

Giờ cơm tối, trong bàn “cơm riêng” mà chị chủ chuẩn bị cho có một cốc nước ép dưa chuột.

Tuy mùi vị hơi khác nước ép ở quán nước một chút nhưng vẫn rất ngon miệng mát cổ, k1ch thích vị giác nên cơm tối Thịnh Hạ ăn gần hết sạch.

Khi rời quán, cô chống gậy dịch ra quầy bán, nói “cảm ơn” chị chủ.

Chị chủ nheo mắt cười, hạ giọng nói nhỏ: “Không cần cảm ơn, sau này muốn ăn muốn uống cái gì cứ gọi điện báo là được, không cần tên nhóc kia giáp mặt dặn dò…”

Tên nhóc kia…

Thịnh Hạ không ngốc, liên hệ với cuộc đối thoại lúc ban ngày thì không khó đoán ra. Cô quay ra, Trương Chú và Hầu Tuấn Kỳ đang chờ trước cửa.

Trong một khoảnh khắc, bỗng cô nhớ bát canh gạo nếp nấu đường đỏ dạo trước…

Chẳng có nhẽ?

Thịnh Hạ cảm giác chân mình tê cứng lại, bước đi nặng như đeo chì.

“Ăn nhiều vậy, cơm tối nay hợp khẩu vị cậu à?” Khi lại gần, Trương Chú lơ đễnh hỏi.

Thịnh Hạ không trả lời, chậm rãi bước tới gần cậu.

Đầu như mớ bòng bong.

Cậu có biết không –

Rằng tiếp tục như thế, cô sẽ hiểu lầm mất.

Giờ tự học tối Thịnh Hạ làm lại một lần những câu sai. Cô không màng mọi chuyện xung quanh, chỉ nghĩ bước tiếp theo phải giải thế nào, cứ thế một buổi tối trôi qua rất nhanh.

Vương Liên Hoa tới đón lúc 11 giờ như thường lệ, trông sắc mặt không lấy gì làm vui. Cô biết e tối nay không thể qua trong yên bình.

Quả nhiên, trên đường, Vương Liên Hoa vừa lái xe vừa vờ như lơ đễnh hỏi: “Hạ Hạ, hay con hỏi thử chủ nhiệm lớp xem có đề cử trung tâm nào không rồi mình thuê gia sư. Không thể cứ tự mày mò mãi được, thời điểm như thế này thì phải…”

“Mẹ.”

Thịnh Hạ đột ngột ngắt ngang. Vương Liên Hoa hơi kinh ngạc, “Hả? Hay con biết giáo viên nào dạy thêm…”

“Con không cần gia sư dạy kèm đâu mẹ.”

Chiếc xe bỗng chạy chậm lại, Vương Liên Hoa mở đèn trong xe, quan sát Thịnh Hạ qua kính chiếu hậu, “Lần trước mẹ con mình đã nói rồi, nếu lần này còn…”

“Tự con có thể làm được.” Rất ít khi Thịnh Hạ cãi lại sắp xếp của Vương Liên Hoa, nhưng lần này thì cô muốn thử một lần, “Có lẽ con đã tìm được nguyên nhân rồi.”

Hẳn nhiên Vương Liên Hoa rất ngạc nhiên, “Có lẽ? Bây giờ mà nói có lẽ có phải mạo hiểm quá không?”

Thịnh Hạ nói: “Nhưng thuê gia sư chẳng lẽ lại không mạo hiểm? Dù sao cũng chỉ có từng ấy thời gian, giờ đi thuê gia sư thì khác gì chuyển trường bắt đầu lại?”

Vương Liên Hoa im lặng, hình như đang suy nghĩ.

Im lặng kéo dài tới khi về đến nhà, Vương Liên Hoa mới nói: “Cụ thể thì sao, con định cải thiện thế nào?”

“Nâng điểm không phải chuyện trong một sớm một chiều, con cần thời gian, cần cả không gian. Tuy lần này thi không tốt, để lộ ra một số vấn đề nhưng cũng vẫn có thành quả. Giờ con đã biết phương hướng, không như trước là dù thi hỏng cũng không biết thiếu sót chỗ nào.” Thịnh Hạ ngập ngừng đôi lát rồi nói tiếp, “Nhưng bảo chỉ ra cụ thể thiếu sót ở đâu thì, con không muốn nói quá nhiều phương pháp lý thuyết, quan trọng nhất lúc này là phải giải quyết vấn đề ngay trước mắt.”

Vương Liên Hoa im lặng rất lâu, không khí trong phòng khách như đặc sánh lại.

Nhưng cuối cùng Vương Liên Hoa vẫn gật đầu, “Vậy được, mẹ sẽ tin con, cố lên.”

Thịnh Hạ nhìn mẹ không dám tin.

Vương Liên Hoa vỗ vỗ đầu cô, “Mẹ nói rồi, hi vọng con có thể chia sẻ suy nghĩ của mình với mẹ nhiều hơn, mẹ thích nghe.”

Đây, thực ra không phải suy nghĩ của cô…

Thịnh Hạ mím môi, gật đầu.

Việc bận lòng rất lâu đã được giải quyết như vậy, đơn giản hơn cô đã nghĩ. Thịnh Hạ rất bất ngờ.

Trước khi đi ngủ cô ngả lưng lên giường, bất giác nghĩ, trong quá khứ, có lẽ người cố chấp, thích đi vào ngõ cụt không phải mẹ mà là chính cô.

Đơn giản một chút.

Học tập hay cuộc sống, đều nên đơn giản một chút.

Cậu nói đúng.

Thịnh Hạ lại cầm điện thoại lên, vào QQ mà chẳng biết tại sao lại vào. Lướt đến khi thời gian trên góc trái màn hình nhảy sang con số 00:00, sự thay đổi của màn hình khiến Thịnh Hạ giật tỉnh, nhận ra mình đang nhìn chăm chú vào giao diện trò chuyện với “Tống Giang” đã có hơn năm phút.

Cô đang làm gì vậy?

Nhìn vật nhớ người?

Cụm từ này vừa chớp lên, Thịnh Hạ vội vã thoát khỏi khung trò chuyện, nhịp tim gia tốc không rõ nguyên do…

Đúng lúc ấy, giao diện “thông báo từ bạn bè” nhắc nhở: Tống Giang đang ghé thăm bạn.

Thịnh Hạ mở tròn mắt, bỗng ngồi thẳng dậy, sống lưng kéo căng làm cả bắp chân bị kéo theo, cô “sít” một tiếng, cơn đau bỗng khiến cô tỉnh táo lại.

Do dự một lúc, cô mở thông báo, cùng lúc đó trên cùng màn hình có lời nhắc: “26 tin mới…”

Bên cạnh là hình avatar đen kịt của cậu.

Cậu đã làm gì?

Thịnh Hạ không nhận ra là khi bấm vào tin báo, cô gần như nín thở.

“Tống Giang” hào phóng like bạn.

“Tống Giang” thích thú like bạn.

“Tống Giang” nhiệt tình like bạn.

Cậu cho cô 26 cái like.

Nhiêu đó đã là tất cả bài đăng của Thịnh Hạ từ khi dùng QQ.

Gần như toàn những bài self help tẩy não, đặc biệt thời cấp một với cấp hai, các bài hoặc từ ngữ hoa mỹ hoặc tỏa ra cái sự dở hơi rõ rệt của tuổi nổi loạn, không có chiều sâu mà chỉ giả tạo bề ngoài, không bệnh tự… rên.

“Cuộc sống vốn là ngột ngạt, phải chạy nhanh mới có gió.”

“Đi xua đuổi gió tuyết thôi, màu xuân sắp tới rồi.”

“Bình an vui vẻ, việc được như ý.”

“Nếu cậu khỏe mạnh, đó là ngày nắng.”

Toàn những câu làm mưa làm gió một thời, nhưng giờ nhìn lại chỉ thấy là “tuổi thơ dữ dội”!

Còn có mấy bài là thơ ca share lại.

Ôi!

Tường cá nhân của cô không nhiều người ghé thăm, đa số xem những bài viết này đều cảm thấy tẻ nhạt mà rời đi.

Rốt cuộc cậu đang làm gì thế!

Trời ơi, lịch sử đen!

Công khai tử hình!

Giết cô đi!

Thịnh Hạ định cài đặt chế độ riêng tư nhưng tay chân cứ cuống cả lên, càng nóng ruột càng không tìm được chỗ cài.

Cô tưởng thế là đã xong, nhưng trên màn hình chính lại nhảy ra thông báo: “Có 8 tin mới…”

Thịnh Hạ ngửa mặt thét dài.

Mở ra với vẻ cam chịu.

“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.

“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.

“Tống Giang” bình luận vào bài viết của bạn.

Lần này không cần đoán cô cũng biết là không thể chỉ có 8 tin. Cậu đang tiếp tục bình luận.

Cậu cảm thấy bấm like vẫn chưa đủ trào phúng hay gì? Còn định bình luận hết các bài ư? Có cần đùa dai thế không, cậu rảnh rỗi lắm hả!

Nội dung bình luận của cậu còn vớ vẩn hơn những bài không bệnh tự rên của cô nhiều lắm.

“Cuộc sống vốn là ngột ngạt, phải chạy nhanh mới có gió.”

— “Mình váng đầu.”

“Đi xua đuổi gió tuyết thôi, màu xuân sắp tới rồi.”

— “Thích mùa xuân à? Nam Lý không có mùa xuân, cảm ơn.”

“Bình an vui vẻ, việc được như ý.”

— “Cậu cũng vui vẻ tới trường, về nhà lành lặn.”

“Nếu cậu khỏe mạnh, đó là ngày nắng.”

— “Rồi cậu không coi lôi công điện mẫu ra gì đúng không?”

Đang suy nghĩ bỗng tay run lên, cô bấm vào avatar của cậu. Màn hình thay đổi, thành giao diện trang cá nhân của cậu.

Thịnh Hạ hóa đá toàn thân. Việc này sẽ được ghi lại trong thông báo của cậu. Toi thật rồi, muốn vờ như không thấy cũng không được nữa rồi.

Thịnh Hạ r3n rỉ đau đớn, ném điện thoại, vớ con gấu bông, đầu vùi cả vào gấu.

“A a a a a a!”

Tại sao? Người xui xẻo sao cứ phải họa vô đơn chí như thế!

Cuối cùng vẫn phải đối mặt. Cô lại mò lấy cái điện thoại. Rốt cũng lỡ bấm vào rồi, không xem thì uổng.

Nhưng –

Trang cá nhân của cậu còn chán hơn cả của cô, từ trên xuống dưới không một bài đăng nào. Cô có lý do để hoài nghi cậu đã kịp thời thủ tiêu chúng, vì ai mà chẳng có lịch sử đen?

Nhưng ảnh thì vẫn có, tất cả là ảnh màn hình trong game, cô xem cũng không hiểu nên lại đành thoát ra.

Gần như ngay khi thoát ra, “Tống Giang” nhắn tin tới: “Rình trộm?”

Cậu dùng từ cái kiểu quái gì vậy!

Cho dù có rình trộm thì cũng là cậu rình trước, sao có thể vừa ăn cắp vừa la làng như thế?

Trong lúc nguy nan, Thịnh Hạ bỗng nhớ tới một việc quan trọng. Có lẽ nó có thể cứu vãn tình thế khó xử lúc này.

Cô gửi cho cậu một bao lì xì, sau đó gõ chữ: “Phí trà nước chiều nay…”

Mới gõ xong chưa kịp gửi đi, cậu đã nhắn tin tới trước.

Tống Giang: “Cái gì đây, nhuận bút ban nãy mình bình phẩm tác phẩm lớn của cậu?”

Thịnh Hạ: …

Bực mình quá a a a a a a a!