Mùa Hè Mang Tên Em

Chương 41

Vào đông ngày ngắn đêm dài, phải đến khi trời đã tối hẳn, Vương Liên Hoa mới trao đổi xong.

Thịnh Hạ nghe mẹ và Lại Ý Lâm vừa xuống tầng vừa trò chuyện.

Hồi còn học ở Nhị Trung cũng thế, cứ họp phụ huynh là khi nào Vương Liên Hoa cũng ra về cuối cùng. Nhưng ở Nhị Trung cô là học sinh đứng tốp, lại có nhiều giáo viên biết quan hệ của bố nên cũng nể mặt, đều khá quan tâm thân thiết.

Bây giờ…

Ôi…

Cô đã tưởng tượng được mấy thầy cô giáo trẻ tuổi sẽ bất lực với mẹ mình thế nào.

Cô đi ra từ dưới chân cầu thang, Lại Ý Lâm khen bảo: “Thịnh Hạ đúng là đứa học rất cố gắng. Chị xem, các bạn đi chơi hết rồi mà em ấy còn ngồi học từ vựng.”

Vương Liên Hoa thở dài, “Ầy, cần cù bù thông minh thôi, thành tích không đủ thì phải cố gắng hơn các bạn.”

“Không sao, lần này trung bình điểm toán của cả khối khá thấp, mà cũng mới lần đầu kiểm tra kiến thức toàn diện như vậy. Lúc trước em Thịnh Hạ có hơi yếu nền tảng một số kiến thức, điểm vậy là bình thường, còn kịp.”

“À, à, vậy thì tốt, các thầy cô vất vả rồi.”

“Việc tôi nên làm thôi, chúng tôi đều rất quý em Thịnh Hạ.”

“…”

Khách sáo thêm một lúc, Thịnh Hạ có thể đoán được ban nãy ở trong văn phòng lời này đã lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Nhưng lời cô Lại nói hệt như lời Trương Chú.

Phân tích của cậu cũng thật chính xác.

Cuối cùng tạm biệt, Vương Liên Hoa dẫn Thịnh Hạ đi ăn ở Bào Công Quán, chỉ gọi một món súp gà bong bóng cá đã hết khối thời gian.

Vương Liên Hoa hỏi: “Con ngồi cùng bàn với em gái bà chủ quán mình đặt cơm trưa à?”

Thịnh Hạ sửng sốt.

Vương Liên Hoa đi họp phụ huynh chỉ tập trung họp chứ không để tâm chuyện khác, không hề trò chuyện với ai ư?

Em gái…

Chỉ có vậy?

Rõ ràng là bề ngoài giả tạo do chính mình dựng lên, nhưng giờ vẫn cảm thấy xấu hổ không dám đối mặt.

“Dạ.”

“Vậy bạn nữ ở bệnh viện lần trước không phải ngồi cùng bàn à?”

“Bạn ấy cũng cùng bàn, lớp đổi chỗ luân phiên.” Thịnh Hạ kể lại một lượt quy tắc đổi chỗ lạ lùng này.

“Thế thì trùng hợp thật.” Vương Liên Hoa cảm thán, “Lúc trước con bảo bà chủ quán cơm cũng hay để ý giúp đỡ, có thời gian mẹ mua ít quà sang thăm.”

“Không cần không cần không cần đâu ạ.” Thịnh Hạ từ chối lia lịa.

Vương Liên Hoa lấy làm lạ, “Sao vậy?”

“Con mang đi là được rồi, việc làm ăn của quán bận lắm.”

“Cũng được,” Vương Liên Hoa chợt hỏi, “Em gái bà chủ học hành thế nào?”

Thịnh Hạ đã sắp không thể nhìn thẳng vào xưng hô “em gái” này nữa.

Trong trí lại chớp lên hình ảnh trái cổ thiếu niên cộm lên sắc như hung khí, to hơn trứng chim…

Ặc…

“Học giỏi hơn con.” Thịnh Hạ nói.

Vương Liên Hoa gật đầu hài lòng: “Vậy thì cố học bạn. Thầy Vương còn nhắc là hạng nhất lớp mấy đứa vẫn giữ hạng nhất của khối, điểm số bỏ xa các xếp hạng dưới. Lúc trước con bảo đang học vở chữa lỗi sai của bạn, giờ học tới đâu rồi?”

Thịnh Hạ: “Đang làm theo cách của cậu ấy rồi, đúng là rất tốt.”

“Nhìn nhiều học nhiều, đổi môi trường bạn học đúng là khác hẳn.”

“Dạ.” Thịnh Hạ thở phào, xem ra mẫu thân đại nhân khá hài lòng với buổi họp phụ huynh ngày hôm nay.

Thịnh Hạ vội về lớp kịp giờ tự học tối, khi về lớp thì Trương Chú đã ngồi sẵn rồi, bên cạnh vẫn có cả một hội vây quanh như thường lệ. Độ này giải NBA đang hồi gay cấn, bọn con trai thi thoảng lại tụm vào bàn tán hăng say, Hầu Tuấn Kỳ còn hay thức đêm xem bóng, hôm sau lên lớp ngủ cả ngày.

Trương Chú cũng tận dụng mọi lúc, cứ giữa giờ, ăn cơm là lại mở điện thoại ra xem.

Nhưng chuyện các cậu kháo nhau lúc ban ngày lại không phải bóng biếc.

Cũng có thể vì đã bàn xong hết rồi, nên bây giờ đang trêu ghẹo… bàn Trương Chú.

“Ẻo lả quá đi mất!”

“Túi bút này mà còn chịu được, rồi cái gì dán trên chặn sách kia?”

“Chú, cái này là Thịnh Hạ làm à?”

Dương Lâm Vũ đã chứng kiến hết sự việc chiều nay lên tiếng: “Cậu đúng là thông minh kiệt xuất.”

“Đẹp thế mà, cậu có mù không?” Nghe giọng Trương Chú rất thách thức, “Không đẹp à?”

Cả hội dối lòng hùa theo, lời nói không hề giống điều đang nghĩ: “Đẹp, đẹp, đẹp quá ấy chứ, cậu nói đẹp thì chắc chắn là đẹp!”

“Cậu hiểu cái gì, đấy gọi là yêu ai yêu cả đường đi.”

Yêu ai yêu cả đường đi…

Dùng từ kiểu gì quá quắt thế?

Như có thứ gì gõ mạnh vào cõi lòng Thịnh Hạ.

Bây giờ cô quay đầu đi ra có được không?

Tiếng chuông vang lên, cả hội như bầy chim vỡ tổ, mới quay lưng đã nhìn thấy dáng người mảnh khảnh sau cánh cửa.

Ai nấy quay về chỗ mình, cái nhìn ánh lên sự thích thú.

Thịnh Hạ cúi thấp đầu, chống gậy lò dò đi về chỗ.

“Mình xé ra hộ cậu nhé?” Thịnh Hạ chỉ nhãn dán trên chặn sách.

Trương Chú không đồng tình lắm: “Xé ra rồi còn tái sử dụng được không?”

Thịnh Hạ lắc đầu.

“Vậy xé làm gì? Qua cầu rút ván à?”

“…”

Chẳng biết cậu thấy nó đẹp thật hay vì nể tình cô nữa. Con người cậu hình như lúc nào cũng thế, ngoài mặt ăn nói chối tai, sau lưng kể cũng có mấy câu lời hay.

Hành động không theo lẽ thường.

Thịnh Hạ không bận tâm chuyện này nhiều, nhưng vẫn lấy vở ghi và túi bút của mình lại.

Xong việc thì bắt đầu học tập, cắm cúi làm việc mình, không nói thêm lời nào nữa.

Chốc sau, cảm thấy cậu trai bên cạnh sà gần, nhỏ giọng bảo: “Hôm nay mình phối hợp thế nào?”

Thịnh Hạ quay sang, mặt cậu gần như sắp chạm mặt cô. Cô ngửa vội ra sau, “Phối hợp cái gì?”

Trương Chú quan sát kĩ dáng vẻ như chim sợ cành cong của cô, “Mẹ cậu không nhận ra gì chứ?”

Tim Thịnh Hạ nhảy liên hồi, đột nhiên nhớ ra chuyện em gái gì gì đó…

“Không, không có.”

“Yên tâm, mình đã báo hiệu cho chị mình rồi, đảm bảo không lộ.” Cậu nói rất nhỏ, hơi thở phe phẩy vành tai cô, “Nhưng… bạn cùng bàn là nam thì có làm sao? Lúc trước ở Nhị Trung cậu bị mẹ bắt gặp yêu sớm à?”

Thịnh Hạ vội quay đi, lắc đầu nguầy nguậy: “Không có!”

“Không thật?”

“Không có!”

Một tiếng cười khẽ vang lên, cậu ngồi thẳng người lại, cuối cùng đã chịu cách xa khỏi cô.

Giáo viên đi vào lớp, theo lệ lướt một lượt khắp lớp học.

Cậu không nói gì nữa, nhịp tim như đánh trống của Thịnh Hạ cũng dần lắng lại.

Cuối tuần Đào Chi Chi tới Phỉ Thúy Lan Đình thăm Thịnh Hạ.

Kể từ khi Thịnh Hạ phải bó bột, cuộc hẹn ở nhà sách Nhất Phương của đôi bạn đành tạm ngưng. Đôi bạn thân ai nấy tất bật học hành, chỉ thi thoảng trao đổi mấy câu trên QQ.

Trùng hợp cuối tuần này Ngô Thu Tuyền cũng về, Vương Liên Hoa thì đã chở Ninh Ninh đi gặp bác sĩ tâm lý.

Trong nhà không có hổ, khỉ đột liền xưng vương, Ngô Thu Tuyền nằm kềnh trên sô pha xem gameshow truyền hình.

Thịnh Hạ và Đào Chi Chi nói chuyện câu được câu chăng.

Bàn chuyện học chuyện bạn bè, bàn cả về Trương Chú.

Thịnh Hạ đã kể cho Đào Chi Chi nguyên cớ chân mình ra thế này, bạn thân đã không thông cảm cho cô thì thôi, còn bảo đây là kịch bản phim thần tượng, đòi tới theo dõi tập tiếp.

“Tức là ngày nào cậu ta cũng cõng cậu lên xuống tầng ăn cơm? Rót nước cho cậu buộc dây giày cho cậu gọi là tới đuổi là đi?” Đào Chi Chi ngỡ ngàng.

Thịnh Hạ: “Không hẳn vậy, chỉ mấy ngày đầu bó bột thôi. Giờ mình có thể tự lên xuống tầng rồi.”

“Hừm, sai quá sai.” Đào Chi Chi lơ triệt để lời giải thích của Thịnh Hạ, “Chịu trách nhiệm không phải chịu trách nhiệm kiểu đấy. Cậu ta có bạn gái chưa?”

“Chắc là chưa…”

“Sao lại chắc là?”

Thịnh Hạ băn khoăn: “Chuyện của người ta, sao mình nói chắc được?”

“Xem tường QQ xem có manh mối gì không!” Đào Chi Chi bảo vậy.

Thịnh Hạ: “Tường QQ của cậu ấy trừ ảnh màn hình game ra thì chẳng có gì hết.”

“Cậu vào xem rồi?”

“Xem rồi.”

“Xem hết tất cả rồi?”

“Ờ…” Có thể nói vậy, tại lướt một cái là đã thấy hết.

“Cậu tiêu rồi!” Đào Chi Chi bỗng nhảy bật dậy, mặt ra vẻ nghiêm trọng, “Cậu thích cậu ta!”

Tim Thịnh Hạ đập hẫng một nhịp, “Cậu, cậu nói linh tinh gì vậy!”

“Nếu không thì sao cậu phải xem hết tường nhà cậu ta?”

Cô đâu có! Cô trượt tay thôi mà!

Nhưng mà… khoan đã!

“Xem hết tường nhà một người, thì là, thích người đó?” Thịnh Hạ cảm thấy câu này khó mà thốt khỏi miệng.

Đào Chi Chi đáp hùng hồn: “Chẳng lẽ lại không phải? Hay là cậu rảnh rỗi quá? Việc này đâu có giống thuận tay bấm vào, xem từ đầu đến cuối chắc chắn là vì muốn hiểu hơn về người đó, hiểu rõ quá khứ của người đó, hiểu rõ là trong quãng thời gian mình vắng mặt người đó đã sống như thế nào, hoặc cũng có thể chỉ do nhớ người ta thôi. Chẳng lẽ cậu không phải? Chỉ có…”

Tai Thịnh Hạ ù hết lên, những lời Đào Chi Chi nói sau đó dần không nghe rõ nữa.

Là thế ư? Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép. Mọi sai sót trên bản đăng lại nếu có, người dịch không chịu trách nhiệm và không sửa đổi.

Cậu muốn, hiểu hơn về quá khứ của cô ư?

Hoặc là cậu, nhớ cô ư?

Cậu xem hết tường nhà cô từ đầu tới cuối, là vì thích cô ư?

Ý nghĩ này như đĩa bay chợt hạ xuống trái đất, xoay chuyển liên hồi, sau đó bỗng nhiên dừng lại, tạo ra sức ép cực lớn khiến Thịnh Hạ như hóa đá tại chỗ.

Đào Chi Chi tuôn một tràng dài không nghe cô đáp lại, huơ huơ tay, thấy Thịnh Hạ vẫn đờ đẫn thì kêu lên một cách khoa trương: “Cậu tiêu thật rồi, cậu rơi vào con sông tình ái rồi!”

Ngô Thu Tuyền nghe thế nhìn sang với vẻ tò mò.

Đào Chi Chi hỏi: “Ơ chương trình năm ngoái đây đúng không, sao giờ Tuyền mới xem?”

Ngô Thu Tuyền: “Xem anh ruột của em đó. Anh ấy sủi mất tăm, em chỉ còn cách làm khảo cổ, cầm kính lúp soi kĩ từng hint một.”

Đào Chi Chi: “Em lên web B tìm ít hàng cắt đi, đồ cũ cũng có thể cắt ra cả đống đồ mới!”

Ngô Thu Tuyền: “Em tìm rồi, cái gì xem được đã xem hết rồi, goods cần mua đã mua hết, tác giả cần follow cũng follow ưu tiên hết rồi, tác giả cũng không bột đố gột nên hồ, em kêu gào chờ được cho ăn huhuhuhu…”

“Thế tự sản xuất đi, em cũng biết vẽ còn gì?”

“Em không xứng, em không vẽ ra được linh hồn của anh ấy.”

“…”

Thịnh Hạ đã hoàn hồn, im lặng lắng tai nghe. Lại là một cuộc đối thoại mà chữ nào cô cũng hiểu, nhưng ghép lại nghe thì chẳng hiểu gì.

Đào Chi Chi vỗ vỗ Thịnh Hạ: “Mình thấy mấy anh đấy còn không đẹp trai bằng Trương Chú, cậu thấy sao?”

Mới dứt câu đã bị Ngô Thu Tuyền lườm cháy mặt, Đào Chi Chi vội sửa lời, “À không, trừ anh của Tuyền, những người khác đều không đẹp bằng Trương Chú!”

Thịnh Hạ cảm thấy bây giờ cô sắp không nghe nổi cái tên này nữa.

Tuy Ngô Thu Tuyền thề chết bảo vệ lý lẽ anh nhà đẹp nhất nhưng cũng vẫn tò mò, hỏi: “Chị Chi Chi, Trương Chú là ai vậy?”

“Một người…” Đào Chi Chi nhướng mày, khuỷu tay huých vào Thịnh Hạ, “Hỏi chị em đi!”

Ngô Thu Tuyền ngồi phắt dậy, thích thú sấn tới sát mặt Thịnh Hạ, “Chị, ai vậy? Bạn trai chị hả?”

Thịnh Hạ mở mắt trừng trừng, trách: “Không được nói linh tinh!”

Ngô Thu Tuyền còn thích chí hơn, “Thế là ai vậy?”

Đào Chi Chi nhìn phản ứng của cô bạn thân – toàn thân cứng đờ, ánh mắt né tránh, nhìn đã biết ngay có điều bất thường!

Bèn úp mở nói rằng: “Là bạn cùng bàn của chị em, một tên con trai không có khuyết điểm, đẹp trai, học giỏi, hát hay, biết đàn guitar biết đánh trống, biết chơi bóng, chơi game cũng đỉnh, còn rất cao, biết vẽ tranh…”

Thịnh Hạ nhìn Đào Chi Chi ngạc nhiên: “Sao cậu biết cậu ấy biết vẽ?”

Còn chơi game giỏi, hát hay, guitar đánh trống gì gì đó nữa, sao đến bạn cùng bạn như cô cũng không biết?

Thịnh Hạ chỉ vì nghi hoặc nên mới vô thức bật thốt ra. Nhưng phản ứng của cô lại khiến Ngô Thu Tuyền dám khẳng định, rằng chị và cái anh Trương Chú gì kia có khuất tất!

Đào Chi Chi nói: “Đương nhiên là nghe nói rồi, cậu không biết giờ cậu ta nổi tiếng thế nào đâu.”

Thịnh Hạ: … Là cô kiến thức nông cạn. Ngày nào cậu cũng đi qua đi lại trước mắt, nhưng cô chẳng nhận ra cậu nổi tiếng đến vậy đấy.

“Có đến mức đấy không?” Thậm chí danh tiếng đã lan cả ra ngoài trường? Thịnh Hạ thấy không tin lắm, chí ít là trước giờ cô chưa từng nghe những lời đồn về bất cứ nam sinh nào trường khác.

Đào Chi Chi cười: “Đương nhiên là vì cậu nên mình mới chú ý hơn bình thường rồi. Nhưng! Cũng phải có người thảo luận thì mình mới để ý thu thập thông tin được, hì hì!”

Hì hì cái gì vậy, có can hệ gì tới cô?

Thịnh Hạ không nói tiếp, nhưng Ngô Thu Tuyền thì rất hào hứng: “Thật hay giả vậy? Có ảnh không?”

Đào Chi Chi: “Có video, weibo của trung học phụ thuộc có đăng.”

Ngô Thu Tuyền: “Mà đẹp trai thật ạ?”

Đào Chi Chi chỉ vào video: “Chắc phải, đẹp hơn khoảng tám mươi, à không, chín mươi phần trăm bọn con trai trong này!”

Ngô Thu Tuyền lấy ipad ra lên weibo, Đào Chi Chi dạn dày kinh nghiệm ngồi bên chỉ dẫn, “Em vào trang chính của trường tìm từ khóa nghi lễ, có tới mấy video cơ, cái viết câu lạc bộ âm nhạc ở trang đầu, đúng, tua đến khoảng ba phút…”

“Oa, lượt share này đối với người ngoài showbiz là đỉnh lắm luôn…”

Hai cái đầu chụm vào máy tính bảng, không để ý thấy Thịnh Hạ đang như đứng ngoài mọi chuyện cũng ngồi thẳng dậy, chống cánh tay rướn về trước.

Video đang phát.

Dưới ánh đèn sân khấu là ban nhạc xếp ngay ngắn, có mấy người điều chỉnh lại nhạc cụ, tay trống đánh một nhịp, tiết tấu sôi động vang lên, giọng nam uể oải vọng tới –

“Chờ một ngày nắng như tự nhiên phải vậy, mình sẽ dẫn cậu ra bờ biển…”

Giọng ca chính, lạ thay không phải tay guitar mà là tay trống, là Trương Chú.

Cậu mặc chiếc áo phông đen giản dị, đôi vai nhún nhảy theo nhịp trống một cách thật tự nhiên và nhịp nhàng. Mirco đặt ngang cạnh dàn trống, cậu hơi nghiêng đầu, miệng vẫn hát nhưng không hề ảnh hưởng tới động tác đôi tay. Từ đầu tới cuối cậu không nhìn khán giả một cái nào, phong cách uể oải chây lười không giống đang biểu diễn.

Mà như chỉ đang hát vu vơ.

“Thực ra không cần lời nói sâu sắc, tranh thủ giờ còn ít ỏi thời gian…”

“Liệu có thể tập trung hơn nữa, xin cậu đừng xao nhãng ngẩn ngơ…”

Giọng cậu lúc này khác hoàn toàn với khi phát biểu, vẫn một âm sắc ấy, nhưng cách nhả chữ… Thịnh Hạ không tả rõ nổi, nhưng nó như móng mèo lơ đễnh cào qua làn da, âm cuối bỗng hất lên như móng vuốt hé lộ khiến người bị cào vừa tê vừa đau.

Điệp khúc kết thúc. Giữa chừng có một đoạn nhạc đệm nhanh và mạnh, đôi tay cậu cầm gậy giơ thật cao rồi đánh mạnh xuống, nhanh đến nỗi thấy được cả bóng chồng, đến mái tóc cũng lắc lư theo nhịp trống. Cậu một lòng đắm chìm trong tiết tấu, thỏa sức vui chơi, hoóc-môn tỏa ra ngùn ngụt.

Tiếng hoan hô hú hét dưới sân khấu vang lên liên hồi.

Ngoài màn hình, hai cô gái cũng hét lên “a a a a” không chịu thôi.

“Thời gian chúng ta khuấy đảo lòng nhau sao không gặp lại…”

Đoạn cao trào gần cuối là mấy âm cao gần như gào thét. Trương Chú ngửa cổ hát, đèn sân khấu dội từ đỉnh đầu soi thẳng mặt cậu, tô rõ đường nét sống mũi cao và sườn mặt gai góc.

Và cả, cái bóng từ yết hầu gồ lên mà có lẽ không ai để ý tới.

Thịnh Hạ vô thức lảng mắt đi.

“Chờ một ngày nắng như tự nhiên phải vậy, mình sẽ dẫn cậu ra bờ biển…”

Phần biểu diễn kết thúc, tiếng nhạc dừng bặt, nhưng micro của cậu thì vẫn chưa tắt. Tiếng thở dồn dập được thu cả vào míc, hòa vào tiếng cười đứt quãng giữa những nhịp thở cùng các bạn…

Nụ cười đó, là nụ cười Thịnh Hạ không thể quen thuộc hơn. Cậu thường cười những tiếng rất ngắn như thế, âm thanh thoát ra từ khoang mũi mang theo cả tiếng thở, lẫn trong đó là sự lơ đễnh bất cần.

Cô đã không chịu nổi rồi, mà cậu còn, thở…

“Anh ơi đừng thở nữa.”

“Em chết máy rồi.”

Video nguội dần, chuyển sang tiết mục tiếp theo, nhưng tiếng hét ngoài màn hình thì vẫn kéo dài.

“A a a a a a a a a a a!”

“Móa, tại sao không vào showbiz?”

“Có ngầu không?”

Có ngầu không?

Thịnh Hạ nằm xuống sô pha, cổ họng khô khốc nuốt vào trong vô thức.

Chết máy rồi.

“Không, không vào showbiz thì định làm gì chứ?” Ngô Thu Tuyền lặp đi lặp lại.

Đào Chi Chi phì cười: “Showbiz cái gì, người ta còn phải thi trạng nguyên!”

“Móa! Lại là cái loại học sinh giỏi em ghét nhất nhưng không làm gì được này.” Ngô Thu Tuyền nói rất mạnh mồm, chỉ là lại quay sang mè nheo Thịnh Hạ, “Chị, chị tán đổ anh ấy làm anh rể của em đi?”

Tim Thịnh Hạ loạn nhịp, vớ một cái gối ôm đập đầu vào!

“Ăn nói linh tinh, em mới 14 tuổi thôi đó Ngô Thu Tuyền!”

Ngô Thu Tuyền: “Sao còn thở không ra hơi thẹn quá hóa giận vậy? Chị được lắm đó chị gái dịu dàng nết na đẹp như thiên tiên người gặp người yêu của em à!”

Đào Chi Chi: “Hahahahahahahaha!”