Mưa Hoàng Tước

Chương 34: Chương 34

Rời khỏi bữa tiệc, Lục Tây Lăng không về chung cư ngay, mà về nhà lớn một chuyến.

Bà nội đã đánh răng rửa mặt, Lục Sênh cùng bà ngồi trên sofa xem phim truyền hình, đề tài cổ trang, chẳng biết diễn cái gì, chỉ biết là hình như hai bà cháu đã xem cả tháng nay rồi mà vẫn chưa hết.

Hoa tươi trong lọ đã được thay mới, bầu không khí ấm áp thoang thoảng một mùi hương thơm ngát.

Anh đang thay giày, bà nội đã tò mò hỏi: “Sao lại về giờ này thế? Ăn cơm chưa?”

“Ăn rồi ạ.”

“Ăn khuya không? Hâm cho cháu một bát bánh trôi nếp than nhé?”

“Không cần đâu ạ.”, Lục Tây Lăng cởi áo khoác, vắt lên cái giá ở huyền quan, “Ông nội đâu ạ?”

“Ông ấy ngoài ngồi ngâm trong thư phòng ra thì còn đi đâu được nữa.”, bà nội Lục bĩu môi.

Thư phòng quanh năm có mùi ngai ngái bụi bặm của sách giấy chất đống.

Ông nội ngồi trên chiếc ghế da đọc báo, cỡ chữ in nhỏ đến mức nhìn bằng kính viễn thị còn khó, đành phải cầm thêm cái kính lúp.

Nghe thấy tiếng mở cửa, ông nội ngước mắt, “Tối nay đi ăn với viện trưởng Bạc à?”

“Vâng.”, Lục Tây Lăng đi đến chiếc sofa đơn trước bàn làm việc, ngồi xuống, nhưng không còn ngồi thẳng như mọi khi, mà khoác tay lên tay vịn, dáng vẻ mỏi mệt như có chút men say.

Ông nội Lục cười bảo: “Nước đi này đúng đấy.”

Nhất thời Lục Tây Lăng không nói gì cả, chỉ xoay xoay chiếc bật lửa bạc trong tay.

Ông nội nói tiếp: “Nếu cháu có thể thông qua viện trưởng Bạc mà móc nối được quan hệ với phía bệnh viện, dựa vào địa vị của viện trưởng Bạc trong lĩnh vực tim mạch, sau này muốn thử nghiệm sản phẩm mới gì cũng dễ dàng.”

Lục Tây Lăng ngước mắt, bình tĩnh hỏi: “Ai nói cho ông biết lịch trình của cháu tối nay? Thay đổi đột ngột, đến cả ban thư ký còn không biết.

Châu Tiềm à? Ông ghét cậu ta, mà cậu ta cũng chẳng có cái gan này.”

Ông nội Lục biến sắc.

Lục Tây Lăng chậm rãi nói: “Vậy thì là tài xế rồi.”

Ông nội quẳng cái kính lúp xuống, “Tôi là ông của anh, còn là chủ tịch, đến cả quyền được biết lịch trình của anh cũng không có à?”

“Ông đừng trộm đổi khái niệm.

Đây là điều ông vẫn dạy cháu mà, người không có lòng trung thành thì không được trọng dụng.

Lùi xa hơn mà nói, lịch trình cá nhân của cháu cũng được ông nắm rõ như trong lòng bàn tay đúng không?”, Lục Tây Lăng vẫn giữ giọng điệu bình tĩnh, nhưng thái độ thì lại dần trở nên sắc nhọn.

Ông nội gập tờ báo lại, đập xuống mặt bàn, “Lục Tây Lăng, anh có biết anh đang nói chuyện với ai không hả?”

Lục Tây Lăng nhìn ông, nhưng vẫn tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình, “Nếu ông đã biết tối nay cháu đi ăn cơm với viện trưởng Bạc, thế thì trước khi đi ăn, cháu gặp ai, chắc ông cũng biết luôn.”

Ông nội cố giữ vẻ điềm tĩnh, không tiếp lời anh ngay.

“Ông giấu cháu gọi người đến giáo huấn, chuyện này cháu không so đo.

Cháu xin phép được nói câu này, nếu còn có chuyện như thế nữa, ông đừng trách cháu không kiêng dè thân phận trưởng bối của ông.”

“Thì làm sao? Anh định nghiêm túc với con bé nhà quê đấy thật hả?”

“Cháu nói câu này chắc chắn ông không thích nghe… Nhưng đúng đấy ạ.”

“Lục Tây Lăng, anh bớt dở tính xấu vì dăm ba cái chuyện nữ nhi tình trường cho tôi, giống bố anh như đúc! Nếu anh muốn dùng nó để giải sầu, tôi không phản đối, nhưng nếu anh định nghiêm túc, thì có thế nào tôi cũng sẽ làm căng đến cùng.

Hôm nay nếu anh đã gặp viện trưởng Bạc rồi thì chắc cũng biết thái độ của nhà họ Bạc đấy, có thời gian tôi sẽ sắp xếp, anh mời con gái nhà họ về đây ăn cơm.”

Nghe được lời này, Lục Tây Lăng bật cười, “Ông định làm căng với cháu kiểu gì? Hay là gọi chú Trần về đi, để cháu rút lui cho.

Vừa hay con trai chú ấy đang cần một mối hôn sự mà?”

“Anh!”

“Cháu không định làm ông tức giận đâu, ông cũng đừng kích động.

Đóng cửa lại là người một nhà, có cái gì mà không thể thương lượng được?”

“Chuyện này tôi tuyệt đối không thương lượng gì hết!”, ông nội Lục tức đến nỗi cổ họng sinh đờm, cầm chén trà lên định nhấp một ngụm thì lại phát hiện chén trống không, bực bội đặt mạnh xuống, “Ngày xưa, mẹ anh vào cửa nhà họ Lục, xúi giục bố anh bỏ cả công việc công chức ổn định, trôi dạt xa xứ làm mấy cái trò thăm dò; người nhà họ Lăng ngày nào cũng đến cửa quấy rầy, hại nhà họ Lục không ai được yên.

Sao, anh cũng muốn học bố anh, cưới một đứa nghèo rớt…”

Lục Tây Lăng lạnh lùng ngắt lời: “Ông có tư cách gì nhắc đến mẹ cháu?”

Đáp lời anh, là chén trà rỗng bị ném tới bất thình lình.

Tiếng chén vỡ loảng xoảng khiến Lục Sênh và bà nội ở phòng khách cũng phải giật mình.

Bà nội đẩy Lục Sênh, “Sênh Sênh, cháu lên xem làm sao đi? Cái gì bị vỡ thế?”

Lục Sênh vội vàng chạy lên.

Cô nàng vừa mở cửa, thì đã chặm mặt Lục Tây Lăng đang hằm hằm đi ra.

Ông nội ngồi trước bàn không ngừng ho khan, “Tôi nói cho anh biết nhé, Lục Tây Lăng, tôi còn sống một ngày, thì anh đừng hòng được như ý! Nhà họ Lục không đời nào có một Lăng Tuyết Mai thứ hai đâu!”

Bỗng dưng nghe thấy tên mẹ, Lục Sênh giật mình, vội vàng đưa mắt lên nhìn Lục Tây Lăng, lúng túng gọi: “Anh…”

Lục Tây Lăng không để ý, cứ thế lướt qua bả vai cô nàng, đi ra ngoài ngay lập tức.

Lục Sênh nhìn lại vào trong, ông nội ho đến đỏ mặt, đành chạy vào đấm lưng vuốt ngực cho ông trước, rồi gọi dì giúp việc rót cho ông một cốc nước ấm.

Bà nội cũng đứng dậy, đi tới giữ chặt Lục Tây Lăng lại, “Tây Lăng, ông nội cháu… Cháu đừng giận.”

Lục Tây Lăng nắm tay bà, nhẹ nhàng kéo ra, bình tĩnh nói: “Không có gì đâu ạ.

Bà đi nghỉ trước đi, cháu về đây.”

“Bà… Hay là để bà tiễn cháu ra cửa nhé?”

“Không cần đâu ạ.

Bà đi nghỉ đi.”

Dứt lời, anh liền đi thẳng ra cửa.

Trong thư phòng, Lục Sênh vẫn còn đang trấn an ông nội: “Ông đừng chấp nhặt với anh cháu, anh ấy vẫn xấu tính thế mà, có phải là ông không biết đâu.”

Uống hết một cốc nước ấm, ông nội đã bớt ho.

Bà nội đi vào, nhỏ giọng nói với Lục Sênh: “Sênh Sênh, cháu ra cửa xem anh cháu cái đi, xem xem có tài xế không, bà thấy hình như nó uống rượu đấy, lại đang nóng giận, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Lục Sênh chạy ra cổng, vừa hay thấy Lục Tây Lăng đang đuổi tài xế.

Cô nàng biết tính tình ông anh mình không được tốt, nhưng dù sao hai người cũng là anh em ruột, ngoài miệng Lục Tây Lăng luôn chê bai cô nàng, nhưng gặp chuyện gì thì lại luôn là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô nàng, cho tiền tiêu vặt cũng không bao giờ tiếc tay.

Có điều, cô nàng rất ít khi thật sự thấy được một mặt nghiêm khắc của Lục Tây Lăng.

Cậu tài xế kia sợ hãi liên tục giải thích, nhưng Lục Tây Lăng quyết không chịu nhân nhượng: Cấp dưới của anh không được phép bán chủ cầu vinh.

Một người tài xế kề cận bên cạnh, nếu đến cái miệng cũng không quản nghiêm được thì không cần thiết phải làm công việc này nữa.

Tài xế còn muốn nói tiếp, nhưng Lục Tây Lăng bảo cậu ta tự đến phòng nhân sự xin từ chức, biến ngay lập tức, đừng xuất hiện trước mặt anh một giây nào nữa.

Mắt thấy không còn đường sống từ chỗ Lục Tây Lăng, cậu ta lùi về phía sau, liếc sang Lục Sênh rồi vội vàng hỏi: “Cô Lục, chủ tịch Lục có nhà không ạ?”

Lục Sênh nói: “Tôi khuyên anh nên nghe theo lời anh tôi.

Tin tôi đi, anh tôi dễ nói chuyện hơn ông tôi nhiều đấy.

Anh cảm thấy một người không có năng lực, lại không còn giá trị lợi dụng, liệu sẽ có kết cục gì ở chỗ ông tôi?”

Tài xế ngậm miệng, tự biết việc đã rồi, đành để lại chìa khóa, xoay người ủ rũ rời đi.

Lục Sênh đi đến trước mặt Lục Tây Lăng, “Anh…”

Lục Tây Lăng không để ý đến cô nàng, quay người lại kéo cửa xe.

“Anh uống rượu đấy! Anh điên rồi.”, Lục Sênh tóm cổ tay anh, dùng sức cậy chìa khóa trong tay anh, “Em lái xe đưa anh về.”

Lục Tây Lăng liếc cô nàng.

“Xin hồn, từ hồi lấy bằng đến giờ em mới bị trừ có hai điểm thôi.”, Lục Sênh đẩy anh đi về phía ghế phó lái.

Xe ra khỏi ngõ, hòa vào đường lớn.

Lục Sênh nói: “Vừa nãy có phải ông nội mới nhắc đến…”

Cô nàng không nghe thấy tiếng trả lời.

Quay đầu liếc sang, Lục Tây Lăng đang mở cửa sổ, châm một điếu thuốc, gác tay lên khung cửa, đăm chiêu nhìn ra ngoài.

Lục Sênh không gặng hỏi nữa.

Cái chết của bố mẹ là điều cấm kỵ trong nhà họ Lục, mà Lăng Tuyết Mai lại là cái vảy ngược của Lục Tây Lăng.

Vậy mà hôm nay, chẳng những ông nội nhắc đến, mà gần như còn dùng giọng điệu khinh thường.

Câu cuối cùng, ông nói gì nhỉ?

Nhà họ Lục không đời nào có một Lăng Tuyết Mai thứ hai?

Trước đó Lục Sênh không nghĩ ra, lúc này mới giật mình, “Anh, anh với Thanh Thanh ở bên nhau rồi à?”

Lục Tây Lăng quay đầu liếc xéo cô nàng, “Làm sao?”

“Ôi trời, anh đúng là cầm thú.”

“…”

Lục Sênh tự hỏi tự nói: “Hiệu suất cao gớm nhỉ? Từ lúc anh biết con bé không thích Tô Hoài Cừ đến giờ mới được có mấy ngày? Không phải là anh lừa con nhà người ta đấy chứ? Thanh Thanh ngây thơ thật…”

“Mày có thể im lặng một lúc được không?”

Lục Sênh cười phá lên, “Tối rồi anh phải đi hẹn hò với bạn gái chứ, ai lại về cãi nhau với ông nội làm gì cho bực mình ra.”

“Mày biết nhiều đấy nhỉ.

Mày mà hiểu chuyện một chút thì anh cũng đỡ phải mệt lòng.”

“Cửa tiệm đang kinh doanh khá lắm đấy, cam đoan nửa năm có thể lấy lại vốn.”

“Thế thì bắt đầu từ mai cắt tiền tiêu vặt.”

“Đừng nhé! Giáng Sinh này em còn phải đi Disneyland với chị Hy Nguyệt mà!… À đúng rồi, anh hỏi xem Thanh Thanh có đi không, anh dẫn con bé đi đi.”.

Ngôn Tình Hài

Lục Tây Lăng thản nhiên đáp: “Kiến thức cơ bản mà cũng không biết, Giáng Sinh không phải ngày nghỉ lễ.”

“…Sếp như anh chán chết.”

Chung cư cách đó không xa.

Sau khi đưa Lục Tây Lăng đến cửa chung cư, Lục Sênh tự lái xe vòng về.

Khu chung cư toàn căn nguyên tầng, thang máy thường xuyên trống không.

Lục Tây Lăng dựa vào vách buồng thang máy, đưa mắt hờ hững nhìn con số trên màn hình hiển thị, trong cái cảm giác nhẹ bẫng lúc đi lên, anh nhắm mắt lại, giơ tay đè ấn đường nhâm nhẩm đau.

Vào nhà, Lục Tây Lăng đá bỏ giày, lần đầu tiên lười chẳng buồn chỉnh lại cho thẳng, cũng lười thay dép lê, cứ thế mang đôi tất đen đi lên mặt sàn gỗ xám trong phòng khách.

Anh cởi áo khoác quẳng lên sofa, nằm vật xuống, trước khi bị bầu không khí tĩnh mịch nuốt chửng, anh vớ lấy điện thoại, gọi cho Hạ Úc Thanh.

Giọng nói của cô gái ấy trong trẻo, cảm giác như cắn được một miếng mơ xanh, “Anh xã giao xong rồi à?”

“Ừm.”

“Muộn thế cơ à? Cũng không đơn giản nhỉ?”

“Phải…Em đang làm gì đấy?”

“Vừa giặt quần áo xong.

Trời trở lạnh rồi, tay em đông cứng cả đây này.”

“Ở trường không có máy giặt à?”

“Có chứ, nhưng mà lúc nào cũng đầy, với lại đồ…có mấy thứ không tiện giặt bằng máy giặt công cộng.”

Lục Tây Lăng khẽ cười, bởi cái kiểu xấu hổ của cô khi không dám nói ra ngay cả một từ đơn giản như vậy, “Không có nước ấm à? Giờ lại không sợ nứt nẻ tái phát cơ đấy.”

“Chỉ thỉnh thoảng lười không đun nước thôi.”

Lục Tây Lăng mở loa ngoài, đặt điện thoại sang bên cạnh, cứ thế, giọng nói trong trẻo của cô như không khí quẩn quanh khắp không gian.

“Giáng Sinh có muốn đi Tokyo chơi Disneyland không?”, Lục Tây Lăng hỏi.

“Để em xem nào…”, một lát sau, cô nói, “Không được rồi, hôm đấy không phải cuối tuần, mà cả ngày toàn môn chuyên ngành.

Em khó xin nghỉ lắm, cũng không dễ trốn tiết, thầy cô trong khoa đều biết em.”

Lục Tây Lăng “ừ” một tiếng.

Đầu bên kia im lặng một lát, rồi cô lại lên tiếng, “Tâm trạng anh đang không tốt đúng không?”

“Nghe ra được à?”

“Rõ lắm… Gặp phải chuyện gì à?”

“Vừa đi cãi nhau về.”

“Hả…Với ông nội à? Em coi lời ông như gió thoảng bên tai, ông giận lắm phải không?”

“Thế thì em nghe lời ông đi?”

“Không, em nghe lời anh.”

Lục Tây Lăng bật cười, “Thế nếu anh bảo em bây giờ đến gặp anh thì sao?”

“Nếu anh nói nghiêm túc, em sẽ đến tìm anh.”

“Không.

Anh nói thế thôi.”, anh quá hiểu cô, không nghe lời, một mình đi cả quãng đường xa như vậy đến thăm anh, tác phong hành động rất ghê gớm.

“Vậy thì…Thứ Sáu tuần này em mời anh đi ăn nhé? Em vẫn còn nợ anh mà.”

“Được.”

“Ăn xong…anh có muốn đi xem phim không?”, giọng cô dè dặt như đang nín thở nói.

“Được.”

Lục Tây Lăng không còn nhớ lần gần nhất mình ngồi trong rạp chiếu phim là lúc nào.

Rạp chiếu phim, đoạn cầu mà hội sinh viên yêu đương kiểu gì cũng phải đi qua, quá ngây thơ,  nhưng không hiểu sao anh lại bằng lòng phối hợp.

Hơn cô tám tuổi, anh đã chiếm hết phần hời rồi, không nên để mối tình đầu của cô không được đầy đủ như người khác.

Có lẽ là bởi suy nghĩ như vậy.

“Vậy để em kiểm tra xem có phim gì nhé.”, giọng cô lại trở nên lảnh lót.

Lục Tây Lăng nằm ngửa nhìn lên trần nhà trắng xóa.

Cả một khoảng không gian trầm tĩnh như đáy biển, chỉ giọng nói của cô là có màu sắc, bay bổng, lững lờ, như những chú cá cảnh nhiệt đới.

“Thanh Thanh.”

“…Dạ?”

Có được lời đáp của cô, anh không nói gì nữa, bởi vì, cái anh cần chỉ là một lời đáp mà thôi.

***

Hạ Úc Thanh thừa nhận, trong một thoáng chốc đã có ý nghĩ muốn Trình Thu Địch trang điểm cho mình, nhưng nghĩ rồi lại thôi, bởi vì sợ quá trịnh trọng, ngược lại sẽ khiến cô mất tự nhiên trước mặt Lục Tây Lăng.

Cô ra cổng trường trước mười phút so với thời gian hẹn.

Về lý thì đây là lần hẹn hò đầu tiên, mặc dù mấy hôm nay Lục Tây Lăng đã gọi vô số cuộc điện thoại, khung trò chuyện Wechat mà không ghim lên thì cũng vẫn luôn đứng đầu danh sách, thế nhưng cô vẫn căng thẳng.

Năm phút sau, chiếc xe màu đen lao ra khỏi ráng chiều tối thẫm, nhập vào tầm nhìn của cô.

Cửa sổ bên ghế phó lái hạ xuống, cô nhìn sang phía ghế lái, rồi chạy tới, kéo cửa xe ra.

Ngồi vào ghế, kéo dây an toàn ra, cô vừa cài vừa nhìn anh.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng dáng rộng, mà anh không mặc âu phục với măng-tô dài như mọi khi, mà mặc một chiếc áo len đen.

Lục Tây Lăng gõ ngón tay lên vô lăng, đưa mắt nhìn cô, “Sao không nói?”

“Dạ?”

Lục Tây Lăng cười khẽ, vừa khởi động xe vừa bảo, “Nói điều em vừa nghĩ trong lòng.”

Anh chỉ liếc mắt là đã nhìn thấu tâm tư của cô.

“…Em chẳng nghĩ gì cả!”, cô cảm thấy, cách nói “đồ đôi” này quá ngây thơ, nhất định Lục Tây Lăng sẽ cười.

Mưa mùa thu, trận này lại lạnh hơn trận trước.

Hôm qua vừa có một trận mưa, nhìn qua cửa kính, ánh đèn đường vốn mang sắc màu ấm, lại khiến cảnh thu thêm mấy phần hiu quạnh.

Bên trong xe lại cực kỳ ấm áp.

Hạ Úc Thanh để ý thấy, nhiệt độ trong xe được tăng rất cao.

Mà ký ức về lần đầu tiên ngồi trên xe của Lục Tây Lăng và nhiệt độ khiến cô rét lạnh vẫn còn như mới.

“Hôm nay anh không đưa tài xế theo à?”, Hạ Úc Thanh hỏi.

Chỗ ăn tối do Trình Thu Địch giới thiệu, không quá đắt, không khí lại tốt, rượu mơ tự ủ ở đó cũng rất ngon.

Nếu Lục Tây Lăng đưa tài xế theo, thì có thể uống rượu được.

Lục Tây Lăng đáp, “Sao, em còn mong có khán giả à?”

Lúc này Hạ Úc Thanh mới hiểu ý anh, liền cau có, “Anh mà cứ hở ra một cái là nói mấy câu làm em xấu hổ, em sẽ không để ý đến anh nữa.”

“Thật à?”

Thấy cô nghiêm túc gật đầu, Lục Tây Lăng còn nghiêm túc hơn cả cô, “Thế thì anh lại càng phải nói.”

“…”.