Thẩm Dịch An hít sâu một hơi: "Nghiêm, Thấm."
Cô gái nhắm mắt rất nhanh, quay mặt sang một bên rồi giả vờ ngủ.
Đầu Thẩm Dịch An có chút đau, trên khuôn mặt lạnh lùng vừa đỏ vừa nóng, bình tĩnh khoảng hai ba giây, lúc này mới đáp lại Tống Tuệ Ninh: "Có việc gì sao?"
Tống Tuệ Ninh nghe ra được anh không có một chút bất đắc dĩ nào, giọng nói còn lộ ra một chút dung túng, lấy lại tinh thần hỏi: "Cậu....đang ở cùng Nghiêm Thấm?"
Thẩm Dịch An nói một tiếng: "Ừm."
Tống Tuệ Ninhh bóp chặt điện thoại, nụ cười có hơi khó coi: "Cô giáo vừa gọi cho tôi, thông báo rằng sau khi có kết quả thi giữa kỳ, sẽ tổ chức buổi họp phụ huynh.
Hai chúng ta sẽ chịu trách nhiệm cho buổi hôm đó."
Thẩm Dịch An: "Được."
Tống Tuệ Ninh lại muốn nói gì đó, liền nghe thấy Nghiêm Thấm thấp giọng nói: "A, Anh Dịch An thật xấu."
Trong lúc Thẩm Dịch An nghe điện thoại, Ngôn Tình đã nhanh chóng mở cái túi vải mà Thẩm Dịch An đang cầm, ngạc nhiên là bên trong chính là bức tranh mà hai người cùng xem ở buổi triển lãm kia.
Thẩm Dịch An lập tức dập điện thoại, màu da trắng sáng hồng hồng.
Đem bức tranh cuộn lại.
"Anh....Dịch An?" Nghiêm Thấm chọc chọc cánh tay anh, khuôn mặt nhỏ ngọt ngào thò qua, mang theo mùi rượu say mê: "Anh không phải nói sẽ không mua sao?"
Thẩm Dịch An đứng đứng đắn đắn ngồi thẳng người, làm như không nghe thấy cô nói gì, nhưng lại nắm chặt bức tranh kia, bên tai phiếm hồng.
Nghiêm Thấm che miệng cười khẽ, giống hệt con mèo nhỏ sau khi đùa nghịch một trò gì đó.
Khi về đến Thẩm gia, Nghiêm Thấm đã dựa vào ghế mơ mơ màng màng sắp ngủ.
Thẩm Dịch An hít sâu một hơi, đỡ người xuống xe: "Nhìn dưới chân, nhấc chân, bước lên bậc..." Anh thật muốn đem cô vứt trên mặt đất mặc kệ cô tự sinh tự diệt, nhưng ý niệm vừa nảy ra lại biến mất sạch sẽ.
"Sao lại thế này?" Trong phòng khách, Thẩm Tuấn Tài nhìn Thẩm Dịch Ân đỡ Nghiêm Thấm trở về.
"Không có việc gì, em ấy....Bọn con uống chút rượu trái cây, không nghĩ tới em ấy uống say." Thẩm Dịch An nhìn thấy mẹ mình đi xuống lầu, theo bản năng nói đỡ cho Nghiêm Thấm.
Thẩm Tuấn Tài vốn muốn đưa tay đỡ lấy Nghiêm Thấm, nhưng vì Triệu Nhã Phỉ xuất hiện lại bị ngắt quãng: "Đỡ em về phòng đi, tiểu Thấm tửu lượng không tổt, về sau đừng để em ấy uống rượu."
Ở trước mặt con trai, ông ta vẫn luôn là một người ba hiền dịu, chính trực.
Thẩm Dịch An gật đầu: "Con biết rồi."
Đem người đỡ đến bên giường, Thẩm Dịch An liền rời đi, nhưng cô như một chú chim lông vàng tóm lấy góc áo của anh, ánh mắt buồn ngủ: "Em muốn nghe kể chuyện trước khi đi ngủ."
"Khuya rồi." Thẩm Dịch An cầm lấy tay cô gạt ra, xoay người.
"Bịch bịch bịch." Hai ba tiếng bước chân vang lên, cô gái nhỏ từ phía sau ôm lấy anh, có chút bướng bỉnh, mang theo hờn dỗi: "Em muốn nghe."
Hai phút sau, Nghiêm Thấm thay váy ngủ màu trắng nằm ngoan ngoãn ở trên giường, Thẩm Dịch An từ trên bàn học của cô tuỳ tiện cầm lấy cuốn sách 《Khái niệm cơ bản về Hoá học hữu cơ》 đọc cho cô nghe.
Thanh âm của chàng trai trong trẻo lành lạnh, giống như tuyết đầu mùa, Nghiêm Thấm nhìn anh, trong lòng tự dưng sinh ra một ý nghĩ hoang đường, cô nghĩ: Thẩm Dịch An, nếu anh không phải con trai của Thẩm Tuấn Tài thật tốt."
Lúc Nghiêm Thấm nhắm mắt lại, Thẩm Dịch An liếc mắt nhìn cô, thanh âm chậm rãi nhỏ dần, khép lại cuốn sách, mấy phút sau trả sách về chỗ cũ.
Mở cửa ra, Thẩm Dịch An hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Tuấn Tài: "Ba, ba vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Thẩm Tuấn Tàii nhìn vào trong và sau đó nói: "Thẩm Dịch An, con cũng đã đến tuổi yêu đương rồi."
Thẩm Dịch An dừng lại một chút, trên gò má lạnh lẽo của anh mang theo ba phần nghi hoặc.
Thẩm Tuấn Tài giơ tay vỗ vỗ bờ vai của anh, lời nói ẩn ý: "Ba muốn nhắc nhở con, việc quan trọng nhất của con hiện tại là học tập, mà tiểu Thấm là em gái con.".